CHƯƠNG 14 Chờ Nguyên Thúc Dương ngồi vào bàn lại mới phát hiện hai người bên ngoài đều không thấy. Có một phục vụ đang dọn vệ sinh gần đó. Y hỏi: “Hai người lúc nãy ở đây đâu rồi?” Phục vụ ngẩng đầu trả lời: “Một người uống say, người kia dìu đi rồi, còn đem chai rượu dư một nửa gửi lại quán.” Một nửa? Ngẫu tích thần! Y nhịn không được mượn lời kịch trong một bộ phim truyền hình kinh điển. Rượu kia nghe nói là một trong những dòng rượu nổi tiếng, Bùi Thính Nhĩ Trúc là gia khỏa một ly nhỏ cũng không uống nổi, người được dìu ra không cần phải nói cũng nhất định là Bùi đại tiên sinh rồi. Đang suy nghĩ, Hoa Thiên Tưởng cũng chạy tới. Nhìn chỗ ngồi không còn ai, hắn trộm cười a! Quay đầu nhìn Nguyên Thúc Dương. “Có cái gì buồn cười đâu?” Liếc mắt một cái. Cái này phải đi taxi về nhà thôi, lúc ra ngoài là Bùi Thính Nhĩ Trúc lái xe đến đón, bây giờ y chỉ đi toilet một chút người đã không thấy tăm hơi đâu, y thật hoài nghi Tiễn Hảo. Nghĩ đên Tiễn Hảo có nụ cười đầy dụng ý, Nguyên Thúc Dương bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lại Tiễn học trưởng ý trong lời nói, mà là người Bùi Thính Nhĩ Trúc. “Dương.” Hoa Thiên Tưởng ở phía sau nhỏ giọng kêu. “Cái gì?” Ác thanh đầy tức giận trả lời, “Anh gọi hồn hay sao?” “Không phải… anh muốn nói, bằng hữu em đi rồi.” Nói xong Hoa Thiên Tưởng thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, bản thân nói lời vô nghĩa làm gì chứ a! Chuyện này ai có mắt đều nhìn thấy mà! Không nghĩ tới mình lại nói chuyện với tên ngu ngốc, Nguyên Thúc Dương bước ra quán bar. Nhìn y đi rồi, Hoa Thiên Tưởng quýnh lên hướng quần bar rống lên: “Tiểu Đinh, ghi sổ ta trước, lần sau ta thanh toán.” Rồi mới đuổi theo. Đứng trước cửa, Nguyên Thúc Dương trên người sờ a sờ túi tiền lẻ. Cuối cùng tìm được cửa chìa khóa nhà. Xong rồi, quên mang theo tiền rồi, hình như lúc ra cửa bị Bùi Thính Nhĩ Trúc hối thúc, y quên lấy tiền trong áo khoác tây trang ra. Giờ phải làm sao đây? Nếu tài xế ở cửa chờ mình lấy tiền xuống, không biết mình có bị cho là giật tiền không, bởi vì loại chuyện hành hay được TV đưa tin. Để tài xế chờ lấy tiền không được, vạn nhất gặp người xấu thì làm sao? Bây giờ mình thân không phải một nữa, phải nghĩ cho đứa nhỏ. Đang suy nghĩ, “Tích tích” hai tiếng vang lên, ngay gần y. Xe thể thao màu đỏ theo đúng phong cách của Hoa Thiên Tưởng đứng trước mặt y, rồi mới có một người khuôn mặt dò xét bước ra. “Dương, anh chở em về! Em hôm nay không lái xe đến, bằng hữu lại đi rồi, dù sao cũng tiện đường, lên xe đi!” Hoa Thiên Tưởng vẻ mặt lấy lòng. Nguyên Thúc Dương nghĩ lại tình cảm mình hiện tại, quên đi, thở dài, chui vào trong. Xe miễn phí sao lại không ngồi, lại không cần cho hắn tiền boa huống chi y hiện giờ không có tiền. Nhìn y vào xe, Hoa Thiên Tưởng hướng y ha hả cười. “Em có đói bụng không a? Anh chở em đi ăn gì đó một chút, bây giờ còn sớm mà.” Tìm đề tài là công phu thượng thừa đối với Hoa Thiên Tưởng. Đói? Sao có thể chứ? Tiễn Hảo mời dùng cơm, phần lớn thức ăn đều vào bụng y, cho dù y bây giờ một người ăn phần hai người, cũng không mau đói như vậy! Nguyên Thúc Dương lắc lắc đầu: “Em không đói bụng, anh chở em về nhà là được rồi. Nói gì thì bây giờ cũng 12 giờ rồi, còn sớm cái gì a? Em không phải người nhàn rỗi, ngày mai phải đi làm nữa.” Không thể nói y bây giờ cùng trước kia khác nhau, ngủ là bệnh chung với người mang thai, bình thường giờ này y đã trong nhà ngủ say rồi. “Nga!” Bị Nguyên Thúc Dương nói, Hoa Thiên Tưởng không còn gì phản bác, chỉ nhận mệnh làm tài xế. Trời đã khuya, gió lạnh thổi từng cơn, gió càng lúc càng lúc, vù vù thổi vào trong xe, Nguyên Thúc Dương bội chỉnh kính xe lên. Nhìn bên kính Hoa Thiên Tưởng còn mở, đã nói: “Anh đóng kính lại đi, em chịu không nổi.” Hoa Thiên Tưởng có chút kỳ quái, bình thường Nguyên Thúc Dương thích gió đêm lắm mà sao bây giờ lại khó chịu chứ? Tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn đóng kính xe lại rồi mới hỏi: “Em mọi khi không phải thích gió đem thổi vào nhất sao?” “Đó là thân thể em bây giờ không giống như trước a!” Nguyên Thúc Dương nói thản nhiên, nói xong mới nhớ tới bên cạnh không phải là Bùi Thính Nhĩ Trúc mà là người đã cung cấp khối thịt trong bụng mình. “A? Không giống như trước?” Hoa Thiên Tưởng thấy Nguyên Thúc Dương nói không rõ ràng cho lắm, mà không giống ở chỗ nào, hắn nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới y một lần. Nguyên Thúc Dương bị nhìn cả người không được tự nhiên, biện giải nói: “Em nói là em thân thể bây giờ hơi yếu, hơi yếu.” Bụng chột dạ, càng làm cho Hoa Thiên Tưởng quan sát kỹ hơn. “Vậy em phải mặc nhiều áo chút.” “Cám ơn.” Tới nhà Nguyên Thúc Dương, Hoa Thiên Tưởng nói: “Anh sẽ không lên đâu, em cứ đi chậm chút!” “Hảo, bye bye.” Mở cửa xe, Nguyên Thúc Dương đi lên hiên nhà mình nghe tiếng ô tô khởi động. Âm thầm thở dài, mở đèn, thấy được cả người đều đau, rõ ràng không làm cái gì a? Nghĩ lại vẫn là ngồi trên sô pha trước đã. Lúc này đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa. Người nào đến a? Hơn nữa đúng lúc y vừa về đến nhà? Theo lỗ nhỏ quan sát, dĩ nhiên là Hoa Thiên Tưởng, trong tay còn có túi gì đó. Mở cửa, “Anh vẫn chưa về sao?” Hoa Thiên Tưởng đưa túi trong tay cho y, “Anh đem cái này tới, nghĩ muốn mua cho em ăn, liền quay lại.” Đã hơn nửa đêm, cũng không thể cho hắn đứng bên ngoài như thế, Nguyên Thúc Dương lách qua cho hắn vào. Hoa Thiên Tưởng cầm túi đến bàn ăn, rồi mới giúp y lấy ra chuẩn bị. Nhìn kỹ xem là gì, một mùi thơm bay lên, là vị nước canh ngào ngạt nhẹ nhàng xông lên mũi, trong hộp có hơn mười tiểu hồn đồn còn tươi ngon. Đầy là món Nguyên Thúc Dương thích, không ngờ Hoa Thiên Tưởng còn nhớ rõ. Nhìn hồn đồn nóng hổi, nhìn Hoa Thiên Tưởng. Nguyên Thúc Dương không biết nên làm sao đây. Đăng bởi: admin