Edit+Beta: Minh Miu An Trình vừa lái xe vừa dùng khóe mắt quét nhìn tình hình Đại Tráng. Đại Tráng thân thể cao lớn nhu nhược tựa trên mặt ghế, giống như là trên người bị rút sạch xương cốt, ánh mắt cũng mê mang trống rỗng, làm cho trong lòng An Trình không khỏi vô cùng lo lắng. An Trình châm chước mở miệng: “Đại Tráng, anh đừng quá để vào trong lòng...” Đại Tráng thanh âm buồn bực đánh gãy lời nói của An Trình: “Anh biết rõ. Bọn họ là bọn họ, anh là anh. Yên tâm đi, vợ, em lái xe, nhìn đường cẩn thận, đừng quan tâm anh.” An Trình trong lòng thở dài: Loại chuyện này mặc dù là khuyên nhủ, cũng chỉ là phần nổi ở bên ngoài, dù sao, đạo lý, ai không rõ? Nhưng, loại chuyện này, không phải nói rõ đạo lý là có thể làm cho người ở bên trong không quan tâm. Trong lòng của mỗi người,ba, mẹ, đều là nguồn gốc của tình cảm và kí hiệu đánh dấu tính cách, đại biểu cho lúc ban sơ cùng lưu luyến giữa nhu mộ chân thật nhất. Cho nên, mỗi người đều hy vọng cha mẹ mình có phẩm đức cao thượng khiến người ta kính ngưỡng. Hôm nay hết thảy đều phá vỡ nhận thức cho tới nay của Đại Tráng. Ba của anh Bùi Vĩ Trạch, là một người vặn bã vì tư dục của bản thân không từ thủ đoạn, mẹ của anh Bùi Tử Quân, thì là một người không để ý luân thường đạo đức, cùng anh trai tư thông, là người ti tiện ngoại tình. Đây hết thảy, là cùng Đại Tráng không quan hệ, nhưng, lại làm sao có thể chính thức không quan hệ? Chỉ là, mặc dù khuyên nhủ cũng không nên khuyên nhủ, nói đến sự việc khiến người mất mặt như thế, nếu như không khuyên nhủ đến điểm quan trọng, ngược lại hoàn toàn trái ngược, càng khuyên nhủ càng khiến trong lòng Đại Tráng khó chịu. An Trình đưa tay qua, đặt trên mu bàn tay Đại Tráng, nói: “Bất kể như thế nào, chúng ta là ở bên nhau, vinh nhục cùng nhau.” Đại Tráng cầm ngược tay An Trình, nói: “Anh biết rõ. May mắn có em, còn có Bảo Bảo. Không có chuyện gì đâu, anh nghĩ thoáng, chính là phiền muộn một chút.” An Trình liền không nói thêm gì nữa, trầm mặc lái xe đến nhà cha, nói hai câu, đón Bảo Bảo cùng dì Hứa về nhà. Nhìn hai người họ lái xe đi, Phó Tu Nhiên nghiêng đầu nói với Chu Nguyên Dịch: “Có cảm giác hay không...hai đứa nhỏ hôm nay thoạt nhìn có chút khác thường? Đặc biệt là Đại Tráng, bộ dáng rất không có tinh thần. Hay là sinh bệnh?” Chu Nguyên Dịch nghĩ nghĩ, nói: “Đợi lát nữa xem chừng hai đứa nó lái xe đến nhà, chúng ta lại gọi điện thoại. Này đang lái xe không an toàn. Trên xe còn có Bảo Bảo nữa, càng phải chú ý an toàn.” Chỉ có điều, Bảo Bảo sau khi lên xe, Đại Tráng khôi phục một chút nguyên khí, từ trong tay dì Hứa tiếp nhận Bảo Bảo.” Bảo Bảo một đôi mắt căng tròn tại khung cảnh chiều hôm càng phát ra ánh sáng lóng lánh, tròn tròn mềm mềm nho nhỏ tựa ở trong ngực Đại Tráng, tò mò nhìn hết thảy ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ngón tay nhỏ chỉ chỉ: “Người...người...ba...ba, xem... người...”Bảo Bảo nói “người”, kì thật là “người” hình cầu vượt, lúc này đèn màu trên cầu toàn bộ đều sáng, ở trong đêm tối chiếu ra hoàn chỉnh một chữ “nhân” đứng. Đại Tráng ôm chặt thân thể nho nhỏ của Bảo Bảo, chóp mũi của anh ngửi ngửi mùi hương sữa đặc biệt trên thân thể trẻ sơ sinh,bất tri bất giác mà hốc mắt ẩm ướt. Người làm cha mẹ à... Chỉ có bản thân trước phải ngay thẳng chính trực, làm gương cho con cái, mới có thể để cho bọn nó trưởng thành cũng ngay thẳng chính trực, người đỉnh thiên lập địa. Đây là đạo lý năm đó mẹ dạy cho con, chỉ là, tuyệt đối không nghĩ tới...chính người lại... Đến nhà, An Trình cũng không nhiều lời, trực tiếp bảo dì Hứa đem Bảo Bảo ôm đi, nói: “Dì Hứa, hôm nay Bảo Bảo cùng dì ngủ. Tôi cùng Điền tiên sinh còn có chút công việc mang về nhà phải bận rộn.” Dì Hứa liên tục không ngừng đáp ứng, muốn đem Bảo Bảo ôm đi, Bảo Bảo dẹp miệng không chịu, muốn cùng cha ba cùng một chỗ chơi, trong hốc mắt thậm chí nổi lên nước mắt. Đại Tráng tiếp nhận Bảo bảo, nói: “Được rồi, bảo bối muốn cùng chúng ta chơi, liền cùng một chỗ.” Đang nói chuyện, Chu Nguyên Dịch bên kia lại gọi điện thoại đến, hỏi mấy câu cả nhà an toàn về đến nhà không, che che lấp hỏi Đại Tráng phải hay không là bị bệnh thoạt nhìn tinh thần không tốt, An Trình qua loa cho qua. An Trình cúp đi thoại, nhìn Bảo Bảo một đôi mắt căng tròn đen bóng, tinh thần rất tốt, thoạt nhìn căn bản không có ý định đi ngủ. Dì Hứa dở khóc dở cười nói: “Ai ôi!!! Bảo Bảo, cha và ba của con đều mệt mỏi một ngày, con mau cùng bà đi phòng trẻ sơ sinh chơi, để cho hai người họ nghỉ ngơi một chút.” Lại đối với An Trình nói: “Ai, tiểu gia hỏa này, mỗi lần dỗ nó ngủ trưa nó đều không ngủ, lại luôn ngủ vào lúc bốn năm giờ chiều, một lần ngủ đến hai ba giờ, đến buổi bối nó lại không ngủ, giày vò người lớn.” An Trình cười cười, nói: “Đúng, Bảo Bảo đối với binh pháp Tôn Tử không thầy cũng tự thông, biết làm sao dùng khỏe ứng mệt mỏi.” Đại Tráng lúc này mới nở nụ cười, vặn vẹo uốn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo trong khuỷu tay, nói: “Con dùng khỏe ứng mệt, kì thật chính là chuyên môn chỉnh lý những người lớn chúng ta. Tiểu bại hoại.” An Trình nói: “Tắm rửa thôi.” Đại Tráng mang theo Bảo Bảo đi tắm rửa, nước ấm rất có thể giảm sức ép, cộng thêm còn phải chăm sóc đậu đỏ đinh bên cạnh, ngược lại là tâm tình khá hơn một chút, trong chốc lát An Trình cũng vào, ba người trơn bóng nằm trong bồn tắm rộng thùng thình, trò chuyện, trêu chọc Bảo Bảo, lại hưởng thụ ngâm nước ấm, bất tri bất giác mà liền lăn lộn hơn một giờ. Đại Tráng ôm Bảo Bảo bọc khăn tắm ở bên trong vặn vẹo như con sâu róm lớn trước ra ngoài, lau khô nước trên người trên tóc cho Bảo Bảo, vỗ một tầng phấn rơm mùi thơm ngát, nếu không chú ý tới Bảo Bảo liều mạng phản kháng, mặc tã vào, đem nó đặt vào ở bên trong giường gỗ nhỏ của nó, sau đó giúp An Trình dọn dẹp phòng tắm.Trong nhà tuy có mời nhân viên làm thêm giờ chuyên môn làm dọn dẹp vệ sinh, nhưng, An Trình đối với buồng vệ sinh yêu cầu rất cao, lại sợ làm vệ sinh dùng quá nhiều chất tẩy cường độ cao đối với thân thể không tốt, cho nên trước và sau khi sử sụng đều phải tự mình dùng nước sạch cọ rửa một lần. Đại Tráng đương nhiên là trở thành lao động chính, An Trình chỉ là ở bên cạnh “ô ô ô” thổi tóc, thỉnh thoảng ló đầu nhìn Bảo Bảo đang ở trong giường gỗ nhỏ có rào chắn chơi đồ chơi, hoặc là kiểm tra một chút xem Đại Tráng lao động phải hay không là đạt tới tiêu chuẩn rồi. An Trình nghĩ thầm: Làm một chút việc tay chân thích hợp, khỏi cần suy nghĩ lung tung. Trong lòng người đàn ông có việc, mấy phương thức giải quyết đơn giản, uống rượu, dốc sức liều mạng làm việc nhà cùng túng dục. Hạng đầu tiên thương thân, hạng chính giữa tốt nhất, về phần hạng mục cuối cùng, cái kia phải đánh cược bản thân An Trình, “liều mình bồi quân tử“. Ngược lại cũng không phải là không thể được. Đợi Đại Tráng dọn dẹp xong phòng tắm đi ra, Bảo Bảo đã ôm một đống đồ chơi ngủ rồi. Đại Tráng cũng mệt rồi, vừa vặn đem suy nghĩ đặt vào khoảng không, ngủ. Cho nên, An Trình bên này còn chưa chuẩn bị xong kế hoạch sắc dụ, bên kia Đại Tráng đầu dính gối liền ngủ mất. An Trình sờ cằm, nghĩ thầm,có thể nói có thể cười có thể lao động, còn có thể ngủ, cái này xem như tinh thần tổn thương tự động khỏi hẳn? Đại Tráng nhà mình quả nhiên như thế mới tốt. Đáng tiếc mình khó được một lần chủ động, còn không có xuất ra công phu thằng này liền đi gặp chu công, ha ha ha anh biết anh bỏ lỡ cái gì sao? An Trình ngồi ở bên người Đại Tráng, ngón tay thon dài miêu tả bờ môi cương nghị của anh, cũng lên giường, nằm bên cạnh anh ngủ. Cho đến nửa đêm, An Trình bỗng nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng cảm thấy có chút không đung, má ơi, như thế nào nóng như vậy. An Trình thói quen mà đẩy Đại Tráng, ý là gọi anh dậy kiểm tra xem chỗ nào không thích hợp, lúc này mới phát hiện nguồn nhiệt từ Đại Tráng mà đến. Đại Tráng trên người nóng đến phỏng tay. An Trình tranh thủ thời gian mà trở mình bò dậy, đem Đại Tráng đẩy tỉnh, lo lắng nói: “Anh phát sốt rồi. Đi đi đi, đi bệnh viện.” Đại Tráng gian nan mà mở to mắt, sờ sờ trán mình, hình như là có chút nóng, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của An Trình, liền nói: “Là có một chút. Không có chuyện gì, vợ, em lấy cho anh hai viên thuốc hạ sốt, thân thể anh tốt như vậy, uống thuốc ngủ một giấc thì tốt rồi.” Câu nói kia của dy nói ra rất khó khăn, yết hầu rất đau, rõ ràng là bệnh trạng cảm mạo,đoán chúng a-mi-đan có chút nhiễm trùng. Đêm hôm khuya khoắt vì phát sốt mà đi khám gấp cũng phiền toái, An Trình đành phải đi tìm thuốc hạ sốt đưa cho anh uống xong, đến cùng cả đêm ngủ không ngon, trong lúc mơ màng dường như nghe Đại Tráng đang nói mớ, gọi vài tiếng “mẹ”, An Trình sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy giống như không phải đang mơ, nhìn Đại Tráng mặc dù ngủ vẫn là bộ dáng lông mày nhíu chặt, trong lòng thở dài, nghĩ: “Này phải hay không có thể coi là tinh thần tổn thương? Đại Tráng sẽ không vì vậy hậm hực chứ?Buổi sáng rời giường An Trình phát hiện Đại Tráng sốt càng lợi hại hơn, cầm nhiệt kế đo, vậy là đến 40,08 độ. An Trình liền dự định không đi làm, sống chết kéo tên này đi bệnh viện. An Trình liền gọi điện thoại cho cha xin nghỉ phép, dù sao Happy World bên kia công trình chủ thể đã làm xong, hiện tại chính là lúc công ty bận rộn nhất, may mắn có cha ở chỗ này tọa trấn. Chu Nguyên Dịch nghe nói Đại Tráng phát sốt, liền nói: “Ta đêm qua nhìn tình hình kia liền có chút không đúng. Đã như vậy, con liền ở trong nhà chăm sóc tốt cho nó, công ty có ta. Ah, Đại Tráng nếu chẳng muốn đi bệnh viện, có thể mời bác sĩ đến nhà,ta gọi điện thoại cho bác sĩ Tần, xem ông ta có rảnh không.” An Trình nghe nói bác sĩ đến thăm, dĩ nhiên liền yên tâm một phần. Chu Nguyên Dịch làm việc rất có hiệu suất, không quá nửa giờ, vị bác sĩ Tần kia liền mang theo hòm thuốc đến khám, sau khi khám bệnh cho Đại Tráng một phen, nói: “Là sốt có chút cao, không có việc gì, trước tiêm một châm xem xem.” An Trình nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh ấy vốn rất khỏe, chính là ngày hôm qua gặp một chút chuyện không vui, không đúng, chính xác thì, là bị một chút đả kích tinh thần, ách... tương đối đả kích tinh thần. Phải hay không cứ như vậy phát sốt?” Bác sĩ Tần cười cười, nói: “Sẽ không đâu, cảm mạo phát sốt đều là nhân tố bên ngoài dẫn đến, nhân tố tâm lý sẽ không dẫn tới phát sốt cao. Cậu ta...vẫn là thân thể có chút tình huống, nhưng là chịu lạnh, hoặc là quá mệt mỏi, lại vừa vặn gặp tinh thần không tốt, liền tập trung lại bộc phát, đó là có thể đấy. Không có sao, sinh bệnh liền nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều rau quả bổ sung vi-ta-min, lại điều tiết tâm tình một chút, rất nhanh liền rồi cũng sẽ tốt thôi, chính là người bệnh sốt cao yêu cầu hộ lý nhất định, xem tình huống có thể thích hợp tiến hành hạ nhiệt độ vật lý, còn có trên phương diện ẩm thực cũng phải tỉ mỉ một chút, liền không khác quá nhiều.” Sau khi bác sĩ Tần rời đi, An Trình đi đến phòng bếp bên kia, nghĩ đến làm chút gì đó cho Đại Tráng ăn, nhưng, An Trình là người trù nghệ ngu ngốc, cái gì cũng không biết, ngay cả đơn giản nhất nấu cháo cũng không biết, đang nói muốn đi ra ngoài mua chút đồ, dì Hứa lại chạy tới hiến kế nói: “Chu tiên sinh, trong nhà có sữa đậu nành, nấu cháo rất thuận tiện, tôi đều thường xuyên dùng cái này nấu cháo gạo hồ cho Bảo Bảo. Liền cho chút óc chó, đậu phọng, đành nành hoa quả khô các loại ném vào trong, phối hợp đến khuôn mẫu cháo, 20 30 phút thì được rồi. An Trình vội vàng nhờ dì Hứa hỗ trợ, quả nhiên không đầy một lát liền chuẩn bị tốt rồi, đổ ra chính là giống như cháo rồi, An Trình chế vào thêm hai muôi mật ong, lại nếm thử hương vị: Ưm, tương đối không tệ. Xem ra mình có tiềm chất trở thành đầu bếp. Bảo Bảo bưng cái chén nhựa sốt ruột hỏng mất rồi, vây quanh An Trình đổi tới đổi lui hô: “Cha, con cũng muốn uống.” An Trình đổ một ít vào chén cho Bảo Bảo, lại để dì Hứa nhìn Bảo Bảo, chính mình bưng chén lớn kia của Đại Tráng đi lên lầu. An Trình trươc đo nhiệt đổ cơ thể cho Đại Tráng, ngược lại là thực hơi có chút hạ xuống, hiện tại chỉ có 39 độ, Đại Tráng cười cười, ồm ồm nói: “Anh nói thân thể của anh rất tốt, sẽ rất nhanh khỏe?””Nghe anh thanh âm kia cũng thành cái dạng gì rồi, còn thể hiện với em?” An Trình lườm anh một cái,bưng chén cháo gạo ra, nói: “Chỉ có điều, cũng tốt, trước kia đều là anh chăm sóc em, hôm nay cũng đến phiên em chăm sóc anh một lần. Hai chúng ta thanh toán xong.” Đại Tráng nuốt xuống An Trình dùng thìa inox dài thật dài đưa cháo qua, nói: “Tự mình ăn đi. Cũng không phải Bảo Bảo, còn cần đút ăn?” An Trình liếc anh một cài, dùng thìa ở trong chén chậm rãi quấy vài cái, nói: “Anh người này làm sao lại không có tình thú như vậy?” Đại Tráng nói: “Bị bệnh như thế còn tâm tình tình thú sao? Vợ, em đừng nóng vội như vậy, chờ anh khỏe rồi thỏa mãn em. Thật sự em muốn cũng được, anh cũng có thể gắng gượng làm...” An Trình liền đưa chén và thìa cho Đại Tráng, nói: “Chính mình cầm ăn. Yết hầu đều ách rồi còn có thể đùa giỡn người khác, xem ra là anh sắp khỏe rồi, vậy liền không hầu hạ nữa.” Đã không hậm hực nữa, cảm mạo phát sốt cũng là bệnh da lông ngắn, cũng liền không cần lo lắng cho tên này nữa, vậy liền nên làm gì thì đi làm. An Trình đi đem laptop đến xem bưu kiện, cùng Đại Tráng. Đại Tráng tiếp nhận chén tự mình chậm rãi ăn, anh biết rõ, vợ lo lắng anh, cho nên, mới nói những lời kia, để cho vợ an tâm. Cháo còn không có ăn xong, điện thoại An Trình vang lên, lấy ra xem, là số điện thoại lạ, An Trình nhận, nghe được đối phương nói: “Thực xin lỗi, ta là Bùi Vĩ Trạch, điện thoại Đại Tráng luôn tắt máy, mới tìm cậu...” An Trình che âm thanh điện thoại, đối với Đại Tráng dùng khẩu hình miệng: “Là Bùi Vĩ Trạch, anh nhận hay không?” Đại Tráng lắc đầu. An Trình khôi phục lại nhận điện thoại, lãnh đạm nói: “Ngài có chuyện gì?” “Ta có thể cùng Đại Tráng nói hai câu không?” “Không thể. Anh ấy không muốn nhận điện thoại của ông, cũng không muốn về sau cùng ông có cái gì tiếp xúc. Hy vọng ông không cần quấy rầy đến sinh hoạt bình thường của anh ấy.” An Trình dứt khoát đi ra ngoài, miễn cho Đại Tráng nghe những lời đối thoại phiền lòng này. Bùi Vĩ Trạch ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, gian nan mở miệng, nói: “Em trai Đại Tráng, Tiểu Hâm, chết rồi. Ta biết rõ, Đại Tráng hiện tại cũng không chịu nổi, chỉ có điều, vẫn là hy vọng nó tới tham gia tang lễ Tiểu Hâm một lát, dù sao cũng là anh em, tiễn đưa Tiểu Hâm một đoạn đường cuối cùng...” An Trình giận quá thành cười, nói: “Bùi tiên sinh, ông là người có tim hay không? Lúc này, ông còn muốn nói cái này với Đại Tráng? Anh ấy hôm qua trở về nhà liền phát sốt, hiện tại cả người đều không thanh tỉnh. Bác sĩ nói, đây là chức năng thân thể tâm lý tổn hại tạo thành.” Cùng sức miễn dịch hạ thấp, cần chậm rãi điều dưỡng cùng điều tiết tâm lý. Lúc này ông còn gọi anh ấy tham gia tang lễ cái gì? Anh ấy và con trai nhỏ của ông có tình anh em sao? Đáng giá sao? Bùi Vĩ Trạch cuốn quít nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, đây là ta suy đoán không chu toàn. Vậy Đại Tráng cũng không cần đến, thân thể của bản thân nó quan trọng hơn.” An Trình máy móc nói: “Nếu không có chuyện khác, tôi liền tắt máy.” “Chờ một chút...” Bùi Vĩ Trạch vội vàng ngăn cản động tác tắt điện thoại của An Trình, sau đó, do dự nói: “Có thể hay không phiền toái cậu truyền đạt cho Đại Tráng. Ta biết rõ, ta thực xin lỗi Đại Tráng, trên thế giới này ta thực xin lỗi nhất chính là nó cùng mẹ nó. Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không biết nên như thế nào đền bù tội lỗi của ta...” An Trình kiên quyết nói: “Chuyện như vậy, xin lỗi có tác dụng sao? Đền bù? Đền bù như thế nào? Dùng tiền sao? Ha ha, Bùi tiên sinh, Đại Tráng nói cho tôi biết, anh ấy hận không thể là loài khỉ, thạch đầu trong khe núi bỗng xuất hiện, không cha không mẹ, một thân nhẹ nhàng, không cần đeo trên lưng đồ vật không nên đeo trên lưng anh ấy.” Bùi Vĩ Trạch thống khổ nói: “Đây hết thảy đều là ta không tốt, mẹ của nó vẫn là...” An Trình nói: “Được rồi, đừng nói nữa, tổn thương đã tạo thành, nhắc lại có lợi ích gì? Chỉ cần ông về sau rốt cuộc đừng xuất hiện, cũng đừng gọi điện thoại cho chúng tôi. Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, cứ như vậy đi.” Bùi Vĩ Trạch nói: “Đợi...đợi một chút. Ta còn có câu nói sau cùng. Đại Tráng...nó phải hay không ngay cả mẹ nó cũng trách?” An Trình lạnh lùng nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Ông biết không, mẹ Đại Tráng trước khi qua đời nằm liệt giường 5 năm, là Đại Tráng mỗi ngày hầu hạ bà, tình cảm giữa hai mẹ con ông có thể tưởng tượng. Trong lòng Đại Tráng, mẹ của anh ấy là ôn nhu hiền thục, người phẩm đức cao thượng, mà bây giờ...ông đập nát bấy loại tốt đẹp này.” Bùi Vĩ Trạch như bị sét đánh, hồi lâu đều không có trả lời, cho đến khi An Trình không kiên nhẫn nữa, muốn tắt điện thoại, hắn mới khàn giọng nói: “Xin cậu nói cho Đại Tráng, mọi chuyện điều là do ta, mẹ của nó không có...cậu biết, cô ấy là con gái nuôi, ở trong nhà ta, nói là con gái, càng giống nô bộc hơn, cô ấy là không thể chống lại ý của ta, cho nên hết thảy tất cả đều là ta bức cô ấy. Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, cậu bảo Đại Tráng không cần hận mẹ của nó, như vậy, trong lòng Đại Tráng cũng có thể thoải mái một chút, dù sao ta đối với nó cho tới bây giờ cũng là một người có cũng như không, hình tượng vỡ thành cặn bã, cùng không có sao.” An Trình cảm thấy người ba cặn bã này của Đại Tráng cuối cùng còn nói được một câu có chút tính người, hừ lạnh một tiếng nói: “Được, tôi sẽ truyền đạt.” Nói xong, liền cúp điện thoại. Bùi Vĩ Trạch bên kia thất thần nghe thanh âm trong điện thoại, lầm bầm lầu bầu nói: “Tất cả đều là lỗi của ta, ta sẽ vi hết thảy...phụ trách.”