Edit+Beta: Minh Miu Đợi đến lúc Đại Tráng đem sách kia tìm ra, Tiểu Mãn xem xét, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt. Sách rất cũ kĩ, lại dùng giấy da trâu gói cẩn thận, nhìn ra chủ nhân đối với nó rất quý trọng. Mấu chốt chính là, quyển sách này dĩ nhiên là bản viết tắt《 Loạn thế giai nhân 》, cho dù không giống nguyên tác tối nghĩa khó hiểu như vậy, có rất nhiều đạo lý biểu đạt một câu dài trong tiếng anh vô cùng khó, không có bằng đại học tiếng anh cấp 6 thật đúng là gặm không nổi. “Đây là sách trước đây mẹ anh xem qua?” Đại Tráng không có học qua tiếng anh, tự nhiên không phân rõ khác biệt ở trong đó. Trong nhận thức của Đại Tráng, đây chẳng qua là mẹ anh trong lúc rãnh rỗi xem giải trí mà thôi, cùng bà bình thường thêu thùa không có gì khác nhau. Bởi vì mẹ anh thân thể không tốt, tính tình lại trầm tĩnh, thích nhất đúng là đọc sách, cho nên cha anh cũng thuận theo mẹ, lúc đi lên thị trấn hoặc là có cơ hội đi nội thành sẽ cố ý đi cửa hàng sách cũ dạo chơi, mua một ít sách cũ trở về, cho mẹ anh trong lúc rãnh rỗi xem tiêu khiển. Bản viết tắt 《 Loạn thế giai nhân 》này chính là tìm ở tiệm sách cũ, nguyên chủ của quyển sách đoán chừng chỉ nhìn mở đầu, bởi vì hơn mười trang mở đầu ở bên trong có dấu vết phác thảo bút bi vẽ rất khó coi, đằng sau thì mới tinh. Cuốn sách này xem như từ trong cửa hàng sách cũ được mẹ anh thích nhất, Đại Tráng còn nhớ rõ lúc mẹ anh vẫn còn mỗi ngày đều cầm quyển sách này tập trung tinh thần đọc một lát, sau đó ngủ. Tiểu Mãn nhíu nhíu lông mày, lại hỏi: “Vậy mẹ anh có dạy anh một chút tiếng anh không vậy? Em nhớ anh lần trước nói anh từ nhỏ ở nhà, mẹ của anh dạy anh học văn hóa, chẳng lẽ bà không dạy anh một chút tiếng anh?” “Không có. Mẹ của anh sẽ dạy anh nhận thức chữ tiếng Trung, dạy anh học cùng, về sau còn có, đúng rồi, anh biết rất nhiều thơ đường, còn có, so với trường cấp ba trong thôn thì học nhiều hơn một chút. Chính là tiếng anh không hiểu, đừng nói xem loại sách này, mà ngày cả sách ngoại ngữ một chữ cũng không biết, anh ngay cả một chữ cũng không biết. Trước kia anh cùng cha liền hay nói giỡn, mẹ của anh xem sách này, quả thực chính là thiên thư.” Tiểu Mãn trong nội tâm dâng lên cảm giác khó hiểu, mẹ Đại Tráng nhưng đối với Đại Tráng ẩn ẩn có chút oán giận: Phàm là người làm mẹ, không ai không hi vọng con của mình tốt, mẹ Đại Tráng chính mình tiếng anh rất tốt, khẳng định cũng biết một người nắm giữ ngoại ngữ đối với tiền đồ có bao nhiêu quan trọng, nhưng, bà lại không có dạy cho Đại Tráng, Đại Tráng thậm chí ngay cả một chữ cái tiếng anh cũng không nhận ra. Tiểu Mãn suy nghĩ lại chạy ra: Thật sự rất ngạc nhiên, mẹ Đại Tráng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, mang tâm tình như thế nào? Chính bà ta một bụng kinh thư, còn tự ý chế biến thức ăn biết ngoại ngữ, xem trong di ảnh dung mạo cực kì xinh đẹp tuyệt trần, vì cái gì cam tâm tình nguyện mà làm ổ trong sơn thôn nhỏ này, cùng cha Đại Tráng không có năng lực kia cùng nhau một chỗ vượt qua quãng đời còn lại? Không chỉ có như thế, bà thậm chí muốn Đại Tráng cũng như vậy qua cả đời, trước khi chết nói cho Đại Tráng ở lại bên trong sơn thôn nhỏ này, không nên đi ra ngoài làm công, theo như lời của bà nói “Người ở bên ngoài rất xấu“. Đến cùng có bao nhiêu xấu, người kia, hoặc là nói, những người kia, đã từng đối với bà đã làm cái gì?Chỉ là chuyện cũ đã qua, đem bí mật dẫn vào mộ phần, Tiểu Mãn cho dù nội tâm hiếu kì tăng max, cũng là bất lực, vẫn là ngược lại làm chuyện mình có thể đi. Tiểu Mãn trước đem hai mươi sáu chứ cái tiếng anh viết ra, chỉnh tề ghi trên hai tờ giấy trắng, bắt đầu dạy Đại Tráng nhận thức. Đại Tráng đến hôm nay hai mươi tuổi mới bắt đầu học ngoại ngữ, tự nhiên không bằng những đứa nhỏ sáu bảy tuổi hoặc mười mấy tuổi nhập môn, cộng thêm phát âm khó đọc, anh đi theo Tiểu Mãn học nói tiếng anh bờ môi hoạt động rất khoa trương rất không được tự nhiên, thấy Tiểu Mãn nhịn không được che miệng cười. Học khó khăn như vậy, Đại Tráng chính mình rất xấu hổ, cảm thấy ở trước mặt Tiểu Mãn thật xấu hổ chết người ta rồi, cầu khẩn nói: “Tiểu Mãn, em có thể hay không đổi đến học cái khác? Quỷ tây dương nói chuyện kì dị, anh thật sự không học được.” Tiểu Mãn vội chấn chỉnh sắc mặt, nói: “Không học được cũng phải học, làm người tất yếu phải có lòng cầu tiến. Nếu anh về sau phải đi học lớp ban đem, văn hóa khác cũng có thể lăn lộn, chính là tiếng anh không có biện pháp lăn lộn, còn có, tiếng anh so với môn học khác tác dùng dài hơn, anh nếu đi công ty phỏng vấn, không chừng người ta muốn anh tới tự giới thiệu một đoạn tiếng anh, không biết tiếng anh rất có hại chịu thiệt đấy. Cho dù anh không có ý định đi làm, muốn chính mình làm một mình, tiếng anh cũng hữu dụng à, anh ra ngoại quốc giới thiệu kỹ thuật hoặc kinh nghiệm quản lý, còn có, cùng người nước ngoài hợp tác đàm phán cái gì, chỉ dựa vào phiên dịch không được, vẫn là phải chính...” Tiểu Mãn lốp bốp lốp bốp nói một đống, nói đến Đại Tráng không biết làm thế nào, đành phải nhận mệnh tiếp tục học, học trong chốc lát chịu không được nữa, lại vẻ mặt đau khổ nói: “Ai, Tiểu Mãn, anh thực không thể học được tư liệu tham khảo này, người nước ngoài tư thế nói chuyện vòng quanh đầu lưỡi, anh...” Tiểu Mãn chắc chắn nói: “Vạn sự khởi đầu nan. Mới bắt đầu đều sẽ cảm thấy khó, em năm đó cũng chịu đựng như vậy. Lại nói tiếp anh vận khí thật tốt, người bình thường học tiếng anh, hoặc là ở trong trường học, hoặc là, chính là cuối tuần lái xe đi bên ngoài lớp đào tạo bé mẫu giáo tinh phẩm cái gì, còn không phải hai mươi người cùng một chỗ hay sao? Anh nhìn anh, em chỉ dạy một mình anh, tiêu chuẩn 1 vs 1, còn không muốn học phí anh, thái độ còn hòa ái dễ gần như vậy, anh còn không nghiêm túc học?” Đại Tráng đành phải cắn răng một cái, nói: “Được, anh học.” Tuy Tiểu Mãn nói tiếng anh rất tốt, dù sao vẫn không phải giáo viên sư phạm, nhất là giai đoạn sơ cấp, khó tránh khỏi rất khô khan, Đại Tráng đã đáp ứng Tiểu Mãn nghiêm túc học, cho dù không thích ứng, nhưng vẫn là cắn đầu bút, tận lực mà đọc, nhớ kĩ, viết, thấy Tiểu Mãn rất vui mừng, sờ sờ đầu của anh, cổ vũ nói: “Kiên trì, chỉ cần anh cố gắng học, ba tháng, em cam đoan tiếng anh của anh có thể đạt tới trình độ tốt nghiệp trung học.” Đại Tráng nghe được con mắt tỏa sáng, người nha, ai không hi vọng học nhiều bản lĩnh một chút, về sau thường đi chỗ cao chỗ tốt? Lại là khổ tâm của Tiểu Mãn, Đại Tráng tự nhiên là phải toàn lực ứng phó.Mới học cái này, liền học đến sắp mười một giờ, Tiểu Mãn cũng mệt mỏi, ngáp, nói: “Hôm nay liền học tới chỗ này, anh cũng học được ba giờ rồi, cũng không xê xích gì nhiều.” Ba giờ công sức, Đại Tráng cơ bản đã học được hai mươi sáu chữ mẫu, đang vụng về học nói hello, how do you do vài câu hỏi thăm thường dùng. Nghe Tiểu Mãn nói như vậy, anh cũng không quay đầu lại nói: “Anh còn không quá quen thuộc, anh học xong sẽ ngủ. Em đi lên giường ngủ trước đi.” Đợi Đại Tráng học xong chạy tới, hai con mắt Tiểu Mãn đều sắp không mở ra được nữa, lầu bầu nói: “Anh mới học xong?” Đại Tráng vỗ vỗ cậu, nói: “Đừng ngủ, anh còn không có thoa thuốc thang cước nữa.” Tiểu Mãn vốn ngủ gật bị ồn ào có chút gắt gỏng, nhưng, chân bị Đại Tráng ôm đang ngâm nước nóng trong nước tản ra vị thuốc ngâm cùng xoa nắn, tâm tình tốt hơn, ngủ gật cũng tỉnh, nhìn Đại Tráng đang ngồi xổm ở bên chân mình tóc trên đầu đen nhánh thô cứng, nghĩ đến anh bận bên ngoài bận bên trong, về nhà còn bị mình buộc học ngoại ngữ, cho dù đây là vì tốt cho anh, nhưng là cũng đủ làm khó anh rồi, Tiểu Mãn trong lòng không khỏi thương tiếc, nói: “Hôm nay khổ cực, trong chốc lát em khen thưởng anh.” Tiểu Mãn có thể khen thưởng cái gì, đơn giản chính là chà xát chà xát “dây thừng cỏ” cho Đại Tráng, lại để cho anh thoải mái một chút. Nếu bình thường, Đại Tráng đã sớm thích đến toàn thân ngứa ngáy sáp đến hưởng thụ bàn tay non mềm Tiểu Mãn phục vụ rồi, nhưng, hôm nay lại không có chuyện như vậy, anh cả buổi đều không động đạn pháo, bộ dạng có chút không hứng thú, Tiểu Mãn liền cho rằng anh học tập mệt mỏi, liền nói: “Hôm nay mệt mỏi? Không thể chơi? Ha ha, anh cũng có lúc mệt mỏi, nhìn anh bình thường giống như làm bằng sắt, không biết mệt mỏi.” Đại Tráng bỗng nhiên vươn tay, sờ lên lưng mềm dẻo của Tiểu Mãn, mập mờ lưu luyến không thôi. Tiểu Mãn đẩy anh, nói: “Làm gì vậy? Chà xát hay không? Không chà xát em có thể đi ngủ.” Đại Tráng do dự trong chốc lát, lửa nóng xuống bàn tay, rốt cục đã đặt lên bờ mông cong cong của Tiểu Mãn, lớn mật mà ngắt một cái. Tiểu Mãn lắp bắp kinh hãi, tuy giữa hai người có an ủi lẫn nhau, nhưng, đều có chút không thể buông sĩ diện, Đại Tráng còn chưa từng có dục vọng như vậy | nhìn qua ý muốn càn rỡ cử động thỗ lỗ. Tiểu Mãn mặt mũi vô cùng nghiêm túc, nói: “Anh muốn làm gì?” Cho tới bây giờ chỉ cần Tiểu Mãn sắc mặt không tốt, Đại Tráng liền kinh sợ rồi, lúc này nhưng ngoại lệ, ánh mắt của anh một mảnh hắc sắc sâu kín phóng ánh sáng, kiên quyết nói: “Tiểu Mãn, tự em nói rồi, em muốn làm vợ anh, còn muốn khen thưởng cho anh, anh không muốn khen thưởng cái khác, muốn đem em trở thành vợ anh, muốn làm thật sự, không muốn chà xát nữa.” Tiểu Mãn trừng mắt anh, nói: “Anh muốn lộng chết em sao? Thương thế của em còn chưa lành mà.” Đại Tráng nghểnh cổ, nói: “Anh hôm nay hỏi qua bác sĩ Lưu rồi, ông ta nói, thương thế của em không ảnh hưởng cái kia, chính là, chúng ta sinh hoạt vợ chồng, làm chuyện kia. Chỉ cần không đụng tới vết thương là được.” Tiểu Mãn thẹn quá hóa giận, dùng nắm đấm nên trên ngực Đại Tráng một cái, cả giận nói: “Anh vậy mà nói chuyện này với người khác. Anh cũng không sợ xáu hổ. Nhìn không ra da mặt anh dày như vậy.” Đại Tráng mặt cho Tiểu Mãn đánh chính mình, ủy khuất nói: “Cùng vợ mình ngủ có cái gì xấu hổ, hỏi bác sĩ Lưu, còn không phải vì sợ làm em đau? Ông ta cho anh hai chai thuốc mỡ, một cái bôi trước, một cái bôi sau, còn nói, chỉ cần trước đó sau đó đều bôi, em không có nhiều đau, làm nhiều lần, em sẽ rất thích nữa.” Tiểu Mãn chẳng muốn lại đánh anh nữa, kêu rên một tiếng, trở mình, đem mặt chôn ở bên trong gối đầu, nói: “Đã xong, một đời anh danh của tôi..” Đại Tráng cũng đến gần Tiểu Mãn, sờ lên cái mông của cậu, có ý tốt nhắc nhở, nói: “Bác sĩ Lưu nói, để cho chúng ta lần đầu tiên làm ở phía trước, nằm sấp như vậy tuy anh sẽ thoải mái, chỉ sợ xông tới mạnh quá, ngực em bị thương sẽ cọ đến trên giường đau, vẫn là em lật người nằm ngửa so ra làm tốt hơn, anh sẽ đem chân của em đặt trên vai anh...” Tiểu Mãn sắp bị hướng dẫn kĩ thuật sinh động như thật trước đó làm tức chết, cả giận nói: “Này là bác sĩ gì, nói hưu nói vượn. Em còn chưa khỏe mà, hiện tại không thể làm.” Đại Tráng lập tức như đã trút giận bóng da, bi phẫn nói: “Bác sĩ đều nói có thể. Tiểu Mãn...” Một tiếng “Tiểu Mãn” hô đến chín khúc mười tám ngoặt giống như ai oán, Tiểu Mãn quả thực bó tay rồi, chống lại Đại Tráng ủy khuất, mình cũng hơi cảm thấy ủy khuất, nào có như vậy. Tiểu Mãn lầu bầu nói: “Anh đều nói với bác sĩ mấy thứ đó, như thế nào ngay cả tư thế ông ta cũng muốn dạy anh? Còn có, ông ta bác sĩ quỷ gì, có hay không có một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo? nào có người bệnh còn chưa hết bệnh, muốn buộc người bệnh sinh hoạt tình dục hay sao? Không được, anh không thể nghe ông ta, anh phải nghe lời em.” Đại Tráng tội nghiệp mà hô: “Vợ, rõ ràng là em đã đáp ứng anh, anh thật sự rất muốn...” Tiểu Mãn ngang ngược nói: “Hiện tại cho anh cơ hội thực hiện khen thưởng, còn chà xát hay không? Không chà xát đi nằm ngủ.” Đại Tráng bẹt miệng, nói: “Không chà xát.” Tiểu Mãn lắc lắc cổ tay, nói: “Vậy thì thật là tốt, em chẳng phải mỏi tay nữa. Được, ngủ.” Đại Tráng không rên một tiếng mà quay lưng đi ngủ. Tiểu Mãn trừng bờ vai rộng lớn giống như núi của anh, nghĩ thầm: Hắc, còn nghiêm túc cùng tôi tức giận hả? Nhưng, Tiểu Mãn đến cùng vẫn là thích Đại Tráng, không nỡ ủy khuất anh, cũng không nỡ để anh nghẹn, liền nghĩ một phương pháp điều hòa xử lý. Tiểu Mãn vỗ bả vai Đại Tráng đang quay lưng với mình, nói: “Nói anh mập, anh liền thở hổn hển. Vậy mà tức giận?” Đại Tráng rầu rĩ nói: “Em nói chuyện không giữ lời.” Tiểu Mãn mài mài răng, nói: “Được, lúc này em giữ lời. Anh mỗi ngày đều học tốt tiếng anh, mỗi ngày biểu hiện tốt, tính một lần khen thưởng, nhưng chà xát cho anh một lần, anh bắt đầu tích lũy, mười lần một lần giải thưởng lớn, giải thưởng lớn chính là, được rồi, em...thật sự làm vợ anh một lần.”