Edit+Beta: Minh Miu Đại Tráng bị doạ đến hồn đều muốn bay, ngẩn ngơ, nói năng lộn xộn nói: “À?! Nha...Cái kia...Tôi...” Tiểu Mãn cười khẽ một tiếng, chế nhạo nói: “Anh không phải là đang giúp tôi làm sạch khoang miệng chứ? Tôi nhớ rõ trước khi đi ngủ anh bưng li cùng bồn đến giám sát tôi đánh răng.” Đại Tráng: “Cái này không phải...Cái kia cũng không phải...Nhưng thật ra là...” Nói quanh co không nổi nữa, Đại Tráng quyết định chắc chắn, nói: “Tôi muốn cùng em kết giao. Tiểu Mãn, cái kia... Anh thích em.” Tiểu Mãn ở trong lòng cuồng tiếu, thanh âm lại tận lực khống chế không mang theo bất kì cảm xúc gì, nhàn nhạt, rụt rè nói: “Cho nên?...Kì thực, tôi còn không xác định...Chỉ là, nếu như anh kiên trì, cũng không phải không có thể, dù sao ân tình của anh đối với tôi tôi thật sự đúng là chưa hồi báo...” “Không không không, ân tình hay không ân tình, là hai chuyện khác nhau, em nếu như cảm thấy miễn cưỡng coi như xong, anh cũng không phải không nên kiên trì...” Bởi vì trong phòng không có ánh sáng một mảnh tối đen, Đại Tráng không nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiểu Mãn, chỉ là nghe thanh âm của cậu lãnh đạm như vậy, thật vất vả toàn tâm toàn ý lấy dũng khí giống như là đâm thủng khí cầu tiêu tan. Đại Tráng thấp giọng tự giễu nói: “Đúng vậy, tôi chẳng qua là nông dân, không nên trèo cao lên cậu, hay là thôi đi, cậu coi như là nghe tôi nói mớ đi.” Tâm tình cũng thuận theo ảm đạm xuống, đột nhiên cảm thấy mũi có chút đau xót, giống như là bị người đối diện đánh cho một quyền. Tiểu Mãn nắm chặt quần áo trước ngực Đại Tráng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy hôm nay tôi để cho anh hôn uổng phí sao?” Đại Tráng ngây người, ý gì đây, liền hôn hai cái, còn muốn bảo tôi phụ trách hay sao? Liền thương lượng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Hôn cũng hôn rồi, nếu không, cho cậu hôn lại? Không được sao? Vậy không bằng, tôi lát nữa đi lên chợ mua lưỡi heo, ăn bồi bổ?” Còn bồi bổ nữa, thật sự nghĩ đem lão tử coi như miệng heo nữa? Tiểu Mãn thấy thằng này không thông suốt, đành phải làm rõ, chỉ là thái độ cũng ngữ khí khá ngạo kiều: “Anh đưa ra yêu cầu kia, tôi kì thực có thể cân nhắc một chút, nhưng, phải xem biểu hiện của anh. Xét thấy cho tới bây giờ biểu hiện của anh cũng còn tạm được, tôi liền gắng gượng đáp ứng anh, vậy thì... trước thử xem.” Ài... Cái này có ý gì? Đại Tráng mặc dù không có lập tức kịp phản ứng, đầu óc lại theo câu che che lấp lấp này của Tiểu Mãn, lời nói giấu đầu hở đuôi mà cực nhanh chuyển động: Thử xem? Thử cái gì? Thử kết giao? Ngọa tào Tiểu Mãn đây là đồng ý với mình rồi? Cái này không phải là trên sách thường thường nói phong hồi lộ chuyển, có hi vọng sao? Không nghĩ tới mình Điền Đại Tráng cũng có lúc tốt như vậy.” *Nguyên văn 峰回路转 phong hồi lộ chuyển nghĩa là thay đổi 180 độ *Nguyên văn柳暗花明[liǔànhuāmíng] trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” –Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng.)Đại Tráng giác ngộ ý này, không khỏi toét miệng, hớn hở nói: “Em đã đáp ứng rồi? Đáp ứng cùng anh kết giao rồi? Chúng ta là bạn trai bạn gái, không đúng, bạn trai?...Hắc hắc hắc... Tiểu Mãn, em thật là tốt.” Tiểu Mãn cũng nhịn không được cười khẽ một tiếng, nói: “Nhìn anh ngốc thành dạng gì rồi.” Đại Tráng hắc hắc nở nụ cười, nói: “Tối như vậy, em lại nhìn không thấy, làm sao biết anh ngốc? Đến, bật đèn cho em nhìn rõ anh ngốc ở chỗ nào, căn bản là không ngốc.” Tiểu Mãn vội kéo cánh tay anh, muốn ngăn cản anh: “Anh làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắc nổi điên cái gì?” Đại Tráng nói: “Kì thật là anh muốn nhìn em, Tiểu Mãn, em lớn lên quá đẹp, mỗi lần nhìn em, anh liền hoảng hốt đến ngay cả dao phay đều trở không nổi, thiếu chút nữa cắt ngón tay của mình, cho tới bây giờ đều không dám tỉ mỉ nhìn qua em. Hắc hắc hắc, em đã đồng ý cùng với anh kết giao, liền để cho anh nhìn tỉ mỉ em một cái.” Dưới đèn xem mỹ nhân, tự nhiên là càng xem càng đẹp, huống chi Tiểu Mãn bị Đại Tráng trực tiếp hành động nhiệt tình như vậy khiến cho trên mặt xuất hiện từng rặng mây đỏ, càng lộ ra xuân tình dạt dào, xinh đẹp duyên dáng vô cùng, nhìn Đại Tráng cao hứng luôn toét miệng, vui vẻ nói: “Anh thật đúng là nhặt lấy bảo bối rồi.” Dù Tiểu Mãn tâm lý tố chất tốt như vậy, bị nhiệt tình ca ngợi như vậy, cũng bắt đầu ngượng ngùng, nói: “Nhanh tắt đèn, tắt đèn, sáng như vậy, chói mắt.” Đại Tráng vốn dĩ vẫn thích nghe lời Tiểu Mãn, hiện tại càng là ngoan ngoãn phục tùng, tuy xem không đủ bộ dáng xinh đẹp của Tiểu Mãn, đến cùng vẫn là vui vui vẻ vẻ mà thuận theo, hai người lại tắt đèn nằm xuống. Danh phận đều định ra rồi, Đại Tráng liền đương nhiên kéo Tiểu Mãn vào trong ngực, cảm thấy mĩ nãm mà ở trên mặt cậu hôn hai cái, chân thành nói: “Tiểu Mãn, anh thật vui vẻ. Thật sự thích em.” Tiểu Mãn hừ cười một tiếng, nói: “Hiện tại mới thích em? Hừ, thật nhiều người đều là đối với em vừa gặp đã yêu.” Đại Tráng rất tin tưởng điểm này, bởi vì Tiểu Mãn tướng mạo anh tuấn cùng với người trên tranh giống hệt, nhất định là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, không biết trêu chọc bao nhiêu người nữa, làm cho lòng anh vô cùng đố kị, lập tức giận tái mặt, nói: “Về sau sẽ không có người khác nữa, chỉ có thể có mình anh.” Tiểu Mãn thấy anh nhanh như vậy liền nhập vai, còn lấy cho mình thân phận chuẩn bạn trai, trong nội tâm mừng rỡ giảm xuống, lại bĩu môi nói: “Thôi đi cưng, tôi chỉ đồng ý cùng anh thử xem, còn chưa nói nhất định nữa.” Đại Tráng gấp đến gân xanh trên cổ đều sung huyết, nói: “Vậy lúc nào có thể nói nhất định? Em cũng đừng chơi đùa với anh, đã đồng ý không thể đổi ý.” Tiểu Mãn biết rõ Đại Tráng có chút không sợ hi sinh, liền cũng không đùa anh nữa, thẳng thắn nói: “Đại Tráng, kì thật tôi là lo lắng anh. Trước anh còn luôn nói cho tôi biết anh là độc đinh trong nhà, anh là muốn cưới vợ, muốn nối dõi tông đường cho Điền gia, cha mẹ anh cũng ở trên trời nhìn chằm chằm vào anh nữa, anh nếu cùng tôi cùng một chỗ, không phải liền có lỗi với cha mẹ anh sao? Còn có, trong thôn các anh này tập tục này cũng không quá khai hóa, anh có thể chịu được người khác ở sau lưng đối với anh chỉ chỉ trỏ trỏ, chửi mắng anh bất hiếu, chế giễu anh thích đàn ông biến thái?”Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ anh thương anh, van cầu bà hơn phân nửa liền mềm lòng, cha anh nha, là tương đối xem trọng hương khói này, nghĩ đến sẽ không vui. Nhưng, cũng không thể vì để cho ông một người đã đi đến thế giới bên kia vui vẻ, ngược lại là để cho người còn sống chúng ta sống bứt rứt được? Hơn nữa, cha anh khi còn sống hi vọng anh nối dõi tông đường, xem như là tư tưởng phong kiến của người già? Người Trung Quốc chúng ta năm trăm năm trước đều là người một nhà, hiện tại hơn một tỷ người, thiếu anh một người nối dõi tông đường cũng sẽ không như thế nào cả. Cha anh chết liền đi thế giới đó làm thần tiên, thần tiên tư tưởng giác ngộ đều cao, bằng không thì cũng không làm được thần tiên, nói như vậy, cha anh nói không chừng liền sửa lại cách nghĩ, sẽ không chê trách bảo anh nối dỗi tông đường không được, không đúng còn vui vẻ anh vì quốc gia kế hoạch hóa gia đình vô tư cống hiến nữa, thoáng cái làm cho hai người tuyệt tự rồi. Về phần người trong thôn, muốn nói cái gì liền nói, cùng anh có cái gì liên quan, bọn họ cũng không phải là gì của mình, anh quản bọn họ nói gì.” Tiểu Mãn không nhịn được ở trong lòng vụng trộm vui cười, nghĩ thầm, Đại Tráng người này quả thật thấu tình đạt lí, xem lúc trước anh xoắn xuýt nhiều thời gian như vậy, còn tưởng rằng anh rất khó bước qua con đường khó khăn này, kết quả, lúc này người ta là nói nghĩ thông liền nghĩ thông, thật không hổ là đàn ông, có quyết đoán, có đảm đương. Mình biết ngay sẽ như thế, ừm, không uổng phí những ngày mình tốn tâm tư. Tiểu Mãn vui vẻ, liền khao Đại Tráng một chút, lại chà xát “dây thừng cỏ“. Đại Tráng lần này có thể sung sướng, phía dưới hưởng thụ lấy bàn tay mềm mại Tiểu Mãn phục vụ, miệng còn có thể không ngừng hôn môi Tiểu Mãn hôn khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi môi hương vị ngọt ngào, từ thân đến tâm đều sướng đến chịu không được. Sau khi thoải mái qua, Đại Tráng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, chỉ Tiểu Mãn phục vụ, mình làm sao lại yên tâm thoải mái hưởng thụ như vậy, lại không quan tâm Tiểu Mãn một chút? Làm người sao có thể ích kỉ như vậy? Phải biết rằng, Tiểu Mãn cũng là đàn ông, là đàn ông đều có nhu cầu không phải sao? Tâm động không bằng hành động, Đại Tráng duỗi bàn tay lớn, liền hướng về phía dưới Tiểu Mãn chộp lấy, Tiểu Mãn cả kinh thân thể nhảy dựng, thiếu chút nữa hô lên: “Anh làm gì?” Đại Tráng ấp a ấp úng nói: “Anh...giúp em, không thể để em giúp anh làm, cũng phải để cho em sung sướng.” Tiểu Mãn dở khóc dở cười mở tay anh ra, nói: “Không cần, không cần, đa tạ ý tốt của anh. Nhưng, em vẫn là người bệnh, tạm thời vẫn là dưỡng thân thể, thanh tâm quả dục thì tốt hơn.” Đại Tráng không cho là đúng nói: “Dưỡng thân thể là phải chăm sóc, nhưng, đàn ông mà, có lúc phải giảm nhiệt một phát, nghẹn lâu ngược lại đối với thân thể không tốt.” Tiểu Mãn đành phải nói: “Được, được, không cho anh làm, anh còn nghĩ em là Đông Phương Bất Bại nữa. Kì thực, em là sợ bàn tay to kia của anh, thô ráp như vậy, đừng đem em làm đau.” Đại Tráng ngẫm lại cũng phải, Tiểu Mãn từ khuôn mặt đến thân thể đều trắng nõn, cái chỗ kia trước đây anh vịn vung qua mấy lần nước tiểu, nhớ đến lúc ấy ngay cả cọng lông đều cạo, xúc cảm càng là mềm mại như tơ lụa thượng đẳng, cũng không biết hiện tại cọng lông dài toàn bộ chưa. Nếu cho bàn tay thô to của mình chà xát, vạn nhất vô ý dùng sức một chút, trên tay mình vết chai nhiều như vậy cạo chết Tiểu Mãn, giống như tơ lụa bị kéo sẽ không tốt. Đại Tráng ấp úng nói: “Quên đi, chỉ có điều chỉ một mình anh thoải mái, em lại...cái này bảo anh sao vui vẻ đây...” Tiểu Mãn nóng lòng thoát thân, nói: “Được rồi được rồi, loại chuyện này khách sáo cái gì...” Bỗng nhiên, Đại Tráng trong lòng lóe lên linh quang, đã có chủ ý mới tuyệt diệu. “Anh dùng miệng, cũng không thể khiến cho em không thoải mái?” Đại Tráng thốt ra những lời này Tiểu Mãn sửng sốt, nghĩ thầm: Không thể nào, Đại Tráng thằng này trước đây giống như đầu gỗ không thông suốt, như thế nào giống như người luyện võ kiếm được chỗ then chốt mà đả thông hai mạch nhâm đốc, rõ ràng tam cấp nhảy ngay đến tứ cấp, từ trước đến giờ nhìn người còn ngại ngùng cầm dao đều sắp cầm trở không nổi lại có thể trực tiếp xung phong nhận việc vì chính mình XXOO động tác có độ khó cao như vậy? Nhưng, Tiểu Mãn vẫn là lo lắng Đại Tráng trên tâm lý tạm thời không có nhanh như vậy tiếp nhận sự tình giữa nam nhân, nói đùa, Đại Tráng trước đây là thẳng nam, bỗng nhiên muốn anh nguyện ý ngậm lấy cái kia của đàn ông, cho dù là chính bản thân anh chủ động nói ra, cái đó cũng bởi vì anh không có trải qua thực tế, vạn nhất thực ngậm vào trong miệng anh không thoải mái hoặc là kinh hãi đến anh, há không phải vì nhu cầu của bản thân, lại khiến cho mọi thứ thay đổi, vẫn là từ từ sẽ đến, Tiểu Mãn liền vội vàng từ chối nói: “Ai, không cần, không cần, kì thật em thật sự không phải đặc biệt muốn...” “Chúng ta đều quan hệ như vậy, em còn khách khí cái gì? Vẫn xem anh như người xa lạ sao?” Đại Tráng là người thành thật, nhổ nước miếng còn có thể ở trên mặt đất đập hố, sao có thể nói chuyện không giữ lời? Tiểu Mãn vẫn còn né tránh, Đại Tráng dứt khoát không nói hai lời liền giật quần cậu, vốn dĩ trước muốn thử cảm xúc, nghĩ đến Tiểu Mãn ngại tay mình thô, cũng liền không thử nữa, trực tiếp một ngụm ngậm vào. “Ách...” Đột nhiên bị khoang miệng ấm áp ẩm ướt của Đại Tráng ngậm vào, làm cho Tiểu Mãn sau khi bị thương không có làm qua cũng không thể tự khống chế mà cứng lên, tiểu Tiểu Mãn giống như tự mình có ý thức tự phát ở trong miệng Đại Tráng nhảy dựng nhảy dưng. Tiểu Mãn trong lòng vẫn là rất lo lắng, sợ Đại Tráng không thể thích ứng, tay kéo lấy tóc anh trong miệng nhu nhược nói: “Đừng như vậy, Đại Tráng, nhanh nhổ ra...” Tiểu Mãn nửa đẩy nửa kháng cự, thực tế lại một chút khí lực cũng không dùng, ni mã thoải mái như vậy, sao có thể thực cầm lòng đẩy ra? Đại Tráng còn là lần đầu tiên làm cái này cho người khác, lè lưỡi liếm thứ này cho nam nhân, trước kia quả thực là Đại Tráng nghĩ cũng không nghĩ đến cam chịu hành động thấp hèn này, nhưng, đặt ở trên người Tiểu Mãn, làm cho Đại Tráng cam tâm tình nguyện. Đúng vậy, Tiểu Mãn thân mềm thịt quý, tự nhiên đáng giá được đối đãi tốt nhất, Đại Tráng buộc chặc hai gò má, ngậm lấy khí quan bừng bừng phấn chấn của Tiểu Mãn, vụng về mà phun ra nuốt vào.