Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao
Chương 22
Edit+Beta: Minh Miu
Ba ngày sau, chín giờ tối, nhà Xuân Sơn lại bắt đầu luyện tập.
Từ Xuân Sơn lại giống như mọi ngày, đem ba đứa con gái đuổi đến bên cạnh bà nội ngủ, bắt đầu chơi trò chơi hạn chế cấp bậc, cửa cài chốt, chính là thế giới ngày đêm hỗn độn.
Thế là, hiểu rõ lộ trình của Từ gia lúc này nhóm hàng xóm đem âm lượng TV mở đến mức lớn nhất, lấy bông nhét vào lỗ tai, không có biện pháp, thằng này da mặt dày lại dạy mãi không sửa, hắn không biết xấu hổ, ngược lại là khiến cho người khuyên bảo hắn xấu hổ trước đến câm miệng, về sau liền dứt khoát không thèm nhìn nữa.
Ở bên trong một mảnh tối đen, Từ Xuân Sơn không cần xem mặt nữ nhân già nua tiều tụy dưới thân, cũng không cần xem bộ ngực nhão giống như cái bao của nàng. Đây là một cảm nhận thế giới khác, tưởng tượng thế giới, ở chỗ này, hắn tùy ý đùa bỡn tàn sát nữ nhân dưới thân, bức bách nàng phát ra tiếng kêu thống khổ, mà điều đó làm thay đổi âm thanh của người phụ nữ đặc biệt bối rối mặc người sắp đặt vậy mà cảm giác như thiếu nữ mười sáu, khiến hắn hùng phong lẫm lẫm, càng dũng mãnh ra vào, đồng thời lời nói dâm dật xấu xa không ngừng.
Nữ nhân thực chất là đã sanh ba đứa con, chỗ kia vốn dĩ đã lỏng rồi, Từ Xuân Sơn đành phải dùng tay “Ba ba ba” đập vào hai bên mông nàng làm cho nàng dùng sức mà kẹp chặt, đồng thời động tác không ngừng.
Lúc lên lúc xuống hai người vận động khung xương chậu rất nhanh, thanh âm lúc cao lúc thấp biến đổi không không ngừng, làm đến khí thế hừng hực, thậm chí còn thể hào hển đếm: “Một, hai, ba...mười hai, mười ba... nam nhân của mày chơi mày sướng hay không?”
Chỉ là khổ những gia đình ở gần bọn họ, thật sự là nghe đủ rồi, liền đập chén trút giận mắng một tiếng: “Thao, nhỏ giọng một chút ah, thật sự là dạy hư đứa nhỏ. Bản thân hai người còn có ba đứa con gái nữ nữa, như thế nào không biết xấu hổ như vậy.”
Từ Xuân Sơn cảm thấy không sao cả, con gái nghe được thì thế nào? Về sau gả cho đàn ông còn không phải như vậy? Xem như sớm biết rõ sự tình giữa nam và nữ, không chuẩn bị còn ăn không ít thiệt thòi đâu.
Ngay tại thời điểm Từ Xuân Sơn động tác xung kích nhanh hơn, thì ở bên cạnh cửa sổ bọn hắn, bên ngoài vách gỗ đơn bạc, nơi cách một bức tường, bỗng nhiên “BA~” “BA~” “BA~” vang lên âm thanh kì quái, khiến cho động tác Từ Xuân Sơn đột nhiên dừng lại.
Mẹ nó, đứa nhỏ nơi nào đến, rõ ràng tại thời điểm lão tử sắp bắn tinh lại ở bên ngoài nhảy dây?
Từ Xuân Sơn vốn không muốn để ý tới, nữ nhân của hắn lại bỗng nhiên bắt đầu xấu hổ, chết sống giãy dụa đi ra ngoài, nói: “Mau ra ngoài đuổi oắt con kia đi. Nó...nó còn đang đếm, chết tiệt.”
Có thể không đúng sao, đứa nhỏ ở bên ngoài nhảy dây miệng rõ ràng còn lẩm bẩm: “67, 68, 69...” giống như lúc trước Từ Xuân Sơn nhiệt tình đếm “hai mươi mấy”
Đclmm! Từ Xuân Sơn đành phải mặc quần, đem cánh cửa sổ đẩy ra, đối với đứa nhỏ ở bên ngoài nghiêm túc nhảy dây tức giận mắng: “Ranh con, mày có lăn xa cho lão tử, lăn chậm coi chừng lão tử nện chết mày. Con mẹ nó mày nhảy chỗ nào nhảy không được, tìm đến dưới cửa sổ nhà tao nhảy, nhảy tê liệt mày...”Búa dừng lại, nháy mắt nói: “ Chú Xuân Sơn, chú tới ah, đến nện cháu à. Trùng hợp cháu hôm nay không có bị ông nội nện, trên người gân cốt đều không có bày ra, vừa vặn cho chú luyện luyện. Chỉ cần chú đuổi được cháu.”
Từ Xuân Sơn nghiến răng nghiến lợi nhìn Búa, nói: “Tiểu tử mày chờ đó cho tao. Xem tao có đánh chết mày không.”
Búa “Ba ba ba” giống như chim yến linh hoạt nhảy dây, vừa nhảy vừa nói: “Chú Xuân Sơn chú tức giận cái gì? Không phải là chú cùng thím Xuân Sơn ở trong phòng chơi nhảy dây, làm cho cháu nghe thấy cũng muốn tham gia sao? Cháu nói hai người đúng là nhiệt tình thích vận động à, trời cũng tối trong phòng đèn cũng không bật liền nhảy dây, vạn nhất không cẩn thận dây thừng vung trên thân thể thật là đau, không bằng đi ra mọi người cùng nhau nhảy. Còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, miễn cho ai ăn vạ cái gì. Đúng rồi, cháu vừa rồi nghe thấy hai người trong phòng, hai người mới nhảy mấy chục cái không tính là gì, cháu có thể nhảy 200 cái, không tin đến tỉ thí một chút.”
Từ Xuân Sơn cái mũi đều sắp chọc giận lệch, nói: Ai mẹ mày nhảy dây hả? Chúng tao là đang...” Hắn da mặt dày, không sao cả nói: “Chúng tao chơi cấp cao lắm. Mày nhảy dây, nhiều lắm là chơi ra một thân mồ hôi, chúng tao nhảy dây, ha ha, có thể chơi ra đứa nhỏ. Hiểu hay không? Không hiểu liền lăn, ít ở chỗ này ganh tị.”
Búa là không đi, càn quấy, náo loạn người nhà khác cũng đuổi đến tham gia náo nhiệt, thừa cơ giáo huấn Từ Xuân Sơn: “Tường viện này vừa thấp vừa mỏng, anh thật sự cùng với vợ anh chơi nhảy dây, hoặc là anh xây cho nhà anh một bức tường gạch, còn muốn loại gạch cách âm cao cấp, hoặc là, dứt khoát dẫn theo vợ anh đi chơi trong hang núi. Để đứa nhỏ nghe được, không ngại sao? Có thể giữ mặt mũi chút không?”
Từ Xuân Sơn còn không phục mà ồn ào nói: “Lão tử trong nhà mình chơi vợ mình, muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, liên quan gì mấy người.”
Búa cũng cười tinh nghịch, nói như vẹt nói: “Tiểu tử tôi ở nơi công cộng chơi nhảy dây, muốn chơi thế nào liền chơi như thế đó, liên quan gì mấy người.”
Nhưng, bởi như vậy, rốt cục sự kiện tập âm quấy nhiễu hàng sớm một năm đã trôi qua một thời gian, Từ Xuân Sơn tuy không biết xấu hổ, vợ hắn ít nhiều còn muốn chút mặt mũi, từ nay về sau sống chết không chịu phối hợp với hắn, dù là như thế nào đánh chết cũng cắn chặt răng không hề phát ra một chút thanh âm, làm cho cho Từ Xuân Sơn không thể làm gì.
Điền Đại Tráng nghe được Điền Tiểu Mãn dạy cho Búa dùng một chiêu tứ lưỡng bạt thiên cân*, lại có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề khó khăn, không khỏi bội phục bói: “Anh Xuân Sơn da mặt dày, thôn trưởng tìm anh ta nói anh ta cũng không để ý, hai người nhảy dây nhảy một lát nhảy được yên tĩnh, lợi hại lợi hại. Tiểu Mãn cái đầu này của cậu như thế nào lớn lên, nghịch ngợm như vậy.”
*Tứ lưỡng bạt thiên cân: xuất hiện lần đầu trong Thái cực quyền-Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái cực quyền là một loại công lực có hàm độ kĩ xảo cao. Tục ngữ thường dùng “Tứ lưỡng bạt thiên cân” để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.
Chỉ là, Búa vẫn là trúng cước của Từ Xuân Sơn, phía sau lưng có hai đường huyết đỏ rực, nhưng, đối với Búa thường xuyên bị đánh cho nên vô cùng bình thường, bị đánh một trận, cùng với ở nhà Điền Đại Tráng cọ mười bữa cơm có thịt ban thưởng bánh bao không nhân so với bị đánh không tính là cái gì.
Còn có, trong nhà Điền Đại Tráng chơi cũng tốt, anh Tiểu Mãn còn rất biết kể chuyện xưa, cơ hồ có thể kể hoàn chình bản Tam Quốc Diễn Nghĩa cùng truyện Thủy Hử, Búa có ăn có chơi, còn có thể học được không ít tri thức, quả thực vui đến quên cả trời đất, ngay cả nhà mình không muốn trở về, suốt ngày trốn ở trong nhà Điền Đại Tráng, nghe anh Tiểu Mãn sai phái. Giữa trưa, Điền Đại Tráng trở về, lại là thắng lợi trở về, trong ngón tay ôm lấy một sợi dây thừng cỏ, vui vẻ nói: “Ơ, Búa cũng ở đây à? Tiểu tử nhóc hôm nay lại cọ được thứ tốt rồi. Chúng ta ăn súp rùa.”
Búa nghe được con mắt tỏa sáng, quay đầu đối với Tiểu Mãn nằm trên giường nói: “Con rùa ah, thứ này nhìn ngu, kì thật rất khó bắt, cũng chính là anh Đại Tráng tài giỏi, lại có thể bắt hai con.”
Điền Tiểu Mãn cười trêu chọc, nói: “Như thế nào không dễ bắt? Anh ngược lại có một phương pháp xử lý xảo diệu, rất dễ dàng, một chút cũng không uổng phí sức lực.”
Điền Đại Tráng tin là thật, kinh ngạc nói: “Nhìn không ra Tiểu Mãn cậu một người lớn lên ở trong thành phố còn có thể bắt rùa?”
Điền Tiểu Mãn nhịn cười, nói: “Thật sự rất dễ dàng. Chính là trước bắt một con rùa, sau đó đem nó nuôi lớn. Phải hay không không phí sức? Ha ha.”
Điền Đại Tráng cùng Búa như nhau “cắt” một tiếng, nói: “Lại đang pha trò giễu cợt người. Không thể nói đứng đắn một chút hay sao?”
Điền Tiểu Mãn lại cười nói: “Tôi nhớ tới trường cấp hai của tôi lúc học hóa học, một lần giáo viên hỏi, xin hỏi, si-lic cùng nước hòa vào nhau sẽ sinh ra cái gì? Có một bạn học cướp câu trả lời nói, sẽ sinh ra súp rùa.”
Điền Đại Tráng và Búa đều sừng sỡ nhìn cậu, hiển nhiên không có nghe hiểu câu chuyện cười lạnh này, Điền Tiểu Mãn chợt nhớ ra, luôn đem Điền Đại Tráng làm bạn cùng lứa tuổi, kì thực anh là chỉ học tiểu học, toán lí hóa trường cấp hai đều không có học qua, vừa cao hứng liền nói thỏa thích, thật sự là...
Giữa trưa ăn cơm, Điền Đại Tráng bận việc một lát lại đi ra ngoài, Tiểu Mãn cùng Búa hiện tại thân quen, huống chi Búa rất sùng bái đại ca ca ở trong thành phố không gì không biết này, đối với Tiểu Mãn câu hỏi nào là không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt, cho nên Tiểu Mãn cũng liền không khách khí mà đem nghi vấn ném cho Búa.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
16 chương
345 chương
68 chương
101 chương