Nhật tô phòng đích khiếm thao yêu tinh

Chương 15 : Hắn nói hắn yêu ta

CHƯƠNG 15: HẮN NÓI HẮN YÊU TA Y không nhớ rõ mình làm cách nào về đến nhà, chỉ có thanh âm của độc xà không ngừng vang bên tai: “Nói cho hắn biết… Ta đi nói cho hắn biết…” Ngươi khác biết thân thế không chịu nổi của mình không sao cả, vốn Nghiêm Tố không để ý. Chính là Phan Lâm không được, ngốc tử Phan Lâm đối với mình chân ý đến từ tâm can kia thì không được, tất cả mọi người có thể biết đến quá khứ của y, cười nhạo y, nhưng Phan Lâm không được, không thể để hắn biết. Hắn sẽ xem thường ta… Đừng nhìn Nghiêm Tố từng lên giường với nhiều người như vậy, mặt tình cảm của y hoàn toàn như tờ giấy trắng. Thầm nghĩ hướng người yêu bày ra mặt tốt nhất của mình, ai ngờ, người nọ muốn là toàn bộ bản thân mình. “Lão công, kháo. Ta…” Nghiêm Tố vịn cổ người yêu, gần như làm nũng thì thầm, thậm chí mang theo một tia khóc âm. “Nga Tiểu yêu tinh chịu đả kích? Ngày hôm nay chủ động như vậy, không mệt mỏi sao? Trước đi tắm rửa đi.” Nói xong tạ ơn Tuyệt Dạ, ôm yêu tinh nhà hắn đi vào phòng tắm. “Không, không cần tắm rửa, ta xin ngươi, thao…ta…” Nghiêm Tố mở to đôi mắt tròn rưng rưng, chìa đầu lưỡi ấm áp liếm lên môi Phan Lâm, phát run khẩn cầu. Phan Lâm làm sao chống được yêu tinh nhà hắn chủ động câu dẫn, không đợi nói xong, đem người ghé vào trên bàn ăn, bàn tay to trực tiếp dọc theo khe mông quần xé mở, lộ ra quần lót chữ T màu đen, vẫn không quên cẩn thận giúp y cởi cà vạt xuống. Phan Lâm cũng gấp rút lột quần mình, lộ ra quần lót tình nhân. Quần lót là hai người vào ngày lễ tình nhân đi dạo mua về, Nghiêm Tố da mặt mỏng, vốn cũng không muốn ở bên ngoài thân mật, hai người một trước một sau đi tới, nhưng không đẩy ra được Phan Nhị Cẩu cố ý nắm tay mình, khó chịu nhưng đành phải chấp nhận. Gặp một cửa hàng bán quần áo tình nhân, Phan Nhị Cẩu lôi kéo y cùng đi vào, đi vào thì đi vào thôi, không nên mua quần lót tình nhân, chung quanh đều là nữ nhân viên bán hàng, có trắng trợn quan sát, cũng có lén lút nhìn trộm, Nghiêm Tố dưới ánh mắt giám thị của nhiều người như thế, đi theo phía sau Phan Lâm đang làm bộ khoa tay múa chân chọn đồ. Tên Phan Lâm kia còn muốn đem người trực tiếp kéo đến phòng thay quần áo, ngay tại chỗ tử hình. Cũng may chứng kiến vẻ mặt “Ngươi dám?” của Nghiêm Tố mới từ bỏ, nhưng vẫn mua mấy đôi quần lót, nói về nhà lúc nhảy thoát y thì mặc. Ánh mắt chung quanh đều đem y thiêu cháy. Đi ra khỏi cửa tiệm, còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói hưng phấn “Trung khuyển công cùng băng sơn ngạo kiều thụ”, mẹ ngươi mới ngạo kiều thụ, cả nhà ngươi đều là thụ! Lúc này, Phan Lâm đem đũng quần lót kéo sang một bên, lè lưỡi liếm cái mông trắng nõn, bờ mông cong mềm, co dãn giống như kẹo đường loại tốt nhất, vừa mềm vừa thơm. Đem mặt chôn trong khe mông, liếm lấy lỗ nhỏ giấu giữa kẹo đường, “Ân ha..”, Nghiêm Tố thân thể không bị khống chế khuỵu xuống, dục hỏa bốc lên, phát ra tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Phan Lâm tuy rằng ngốc, nhưng còn không đến mức ngu, từ lúc tiếp nhận yêu tinh từ trong tay Tuyệt Dạ liền phát hiện yêu tinh hôm nay có khác thường, so với lần Phan Lâm ngồi xổm trước cửa dọa nạt y còn cứng ngắc hơn, thậm chí con mắt bình thường gợn sóng lưu chuyển cũng đều là sững sờ. Không nghi ngờ gì nữa, trước mắt chỉ có thể hết sức trêu đùa người dưới thân. “Lão công, mau vào, đừng liếm.” Nghiêm Tố vội vàng muốn nam nhân đi vào thân thể mình, nhồi đầy nó, để thân thể mình nhiễm đầy hương vị của hắn. Phan Lâm không nói hai lời, đỡ lên cự bổng cứng ngắc, “Ba…” một cái cắm sâu vào trong tiểu huyệt, thong thả trừu sáp. Không có trì hoãn cùng tiền diễn, rất nhanh va chạm, bị ma sát kích thích, dịch tuyến tiền liệt tiết ra dính đầy xung quanh miệng huyệt, khi hắn liên tục thao lộng, chất lỏng trắng ngà chảy xuống, theo hai khỏa âm nang rủ xuống loạn lắc rơi xuống sàn nhà. “Đúng rồi, nhanh nữa lên, đều cho ta… lão công, cầu ngươi…” Nghiêm Tố bị đâm đến oa oa khóc lớn, không ngừng hối thúc hắn nhanh hơn. Cái miệng nhỏ nhắn đòi hỏi, hai thân thể dính sát vào nhau trên mặt bàn lạnh lẽo. Phan Lâm ngâm khẽ. Lông mao cùng âm nang đều lây dính dịch thể của người nọ. Mỗi một lần đâm vào rút ra đều kéo ra những sợi tơ *** dịch dinh dính. Như thế nhanh chóng va chạm, Nghiêm Tố cũng bị làm đến không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể một chữ lại một chữ bật lên, “Cho… ta… cầu, ha…ngươi…” Càng không ngừng cầu xin Phan Lâm, để cho hắn xuất ra trong thân thể mình. Trên mặt chảy đầy nước mắt, nhưng vẫn chưa đủ. Nghĩ đến việc yêu tinh khác thường có thể quan hệ đến bữa tiệc, có phải hay không bị người khác chiếm tiện nghi, cũng không quên cẩn thận cân nhắc Tuyệt Dạ ở đâu mà lại làm cho người của hắn phải chịu ủy khuất. Trước mắt vẫn còn thấy vết sẹo lờ mờ trên vai Nghiêm Tố, nhất thời mím môi cau mày, đem người trên bàn túm lên, ôm lấy y, vuốt ve hai đầu nhũ đỏ bừng. Gặm môi Nghiêm Tố, đem đầu lưỡi vói vào, rất nhanh đảo loạn, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống. Nghiêm Tố bị Phan Lâm ôm vào trong ngực, thân thể gắt gao áp vào nhau, trong phòng liên tục vang lên tiếng “bành bạch”. “A…” Theo một tiếng thét chói tai cùng vài tiếng gầm nhẹ, hai người rốt cuộc bắn ra. Phan Lâm ôm yêu tinh đã xụi lơ đi vào phòng tắm, Nghiêm Tố dựa vào bờ ngực rắn chắc của nam nhân, từ từ nhắm hai mắt thở nhẹ. “Bảo bối nhi, nói cho vi phu đã phát sinh chuyện gì?” Hắn mềm nhẹ hỏi chuyện, vỗ về thân thể mẫn cảm vừa trải qua tình sử. “Phan Lâm, ngươi yêu ta sao?” Nghiêm Tố mỏi mệt, tiếng nói có chút khàn khàn. Y vốn là không… tin tưởng vào mấy lời thề thốt yêu đương linh tinh, rất già mồm cãi láo, nhưng vẫn là muốn nghe người này chính miệng nói ra. “Đương nhiên yêu, ta không phải đã nói với ngươi ta yêu ngươi sao?” Phan Lâm khẽ liếm lên vành tai y, thân mình Nghiêm Tố đột nhiên run lên. “Lạnh không?” Nghiêm Tố lắc đầu, lập tức thả lỏng thân thể lại hỏi: “Yêu ta thế nào?” Ngâm mình trong bồn nước ấm áp, cảm thụ nam nhân ở phía sau hầu hạ. “Toàn bộ.” Nói xong ôm chặt eo Nghiêm Tố, hai chân từ phía sau quấn lên đùi y, tứ chi giao triền, như dây tầm gửi quấn trên người cây chủ. “Đừng có đoán mò, lão tử ta đây cả cuộc đời còn lại sẽ thượng ngươi, dù sao ngươi có tiền, đừng nghĩ bỏ lại ta.” Nghiêm Tố cười khẽ, cánh tay ôm lấy cổ Phan Lâm, ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn nam nhân, nở một nụ cười yếu ớt, “Chỉ cần ngươi có thể làm ta thỏa mãn.” Sau đó một ngụm cắn lên hầu kết của Phan Lâm, liếm lên. “Mẹ nó, ngươi là yêu tinh.” Phan Lâm cắn răng, híp mắt, cả người vui thích. Hai người người tới ta đi, lại đang trong phòng tắm, làm một trận, rốt cục ôm Nghiêm Tố đã mê man cùng nhau tiến vào mộng đẹp. Trên đường về nhà, Tuyệt Dạ gọi điện cho La Tư Dật, bảo hắn điều tra nam nhân tên Nghiêm Phụ Lễ kia. Tuyệt Dạ xã giao xong đi một vòng, không thấy Nghiêm Tố, bắt đầu đi mọi nơi tìm người, rốt cục ở một góc tối tăm ngoài ban công tìm được Nghiêm Tố đang bị người sờ mó. Tiêu Hàn trước khi hắn ra khỏi cửa đã dặn chú ý Nghiêm Tố một chút, này nếu xảy ra chuyện gì không phải về nhà sẽ bị phạt quỳ đâu, mà là một tháng không được vào phòng ngủ. “Đây không phải là Tuyệt tổng sao?” Nghiêm Phụ Lễ quay mặt về phía Tuyệt Dạ tiến vào, lập tức đổi lại diện mạo nịnh bợ. Tuyệt Dạ nhìn thấy người này có vẻ quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã gặp qua gã ở đâu, nhìn vẻ mặt người nọ đối Nghiêm Tố thèm nhỏ dãi, vừa nhìn liền biết không có hảo tâm, gật đầu xem như chào hỏi, túm lấy Nghiêm Tố lập tức xoay người rời đi. Thân mình Nghiêm Tố lạnh băng, cứng ngắc, Tuyệt Dạ tâm nói không tốt, vội vàng gọi La Tư Dật đánh xe tới hộ rồi rời khỏi yến hội. Ngồi ở trong xe, tay chân Nghiêm Tố co lại thành một đoàn, khó khăn hít thở, hai mắt trống rỗng vô thần, ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm cửa kính xe, đèn xe đi ngược chiều phản xạ chói mắt nhưng người nọ ngay cả tránh cũng không tránh, hồn vía như bay đi đâu mất. Đem y giao cho Phan Lâm xong, Tuyệt Dạ lúc này mới nhớ tới: Người này là một y sinh, từng được tạp chí quốc tế khen ngợi, sau lại không biết bởi vì sao mai danh ẩn tích. Ánh mắt người nọ nhìn Nghiêm Tố làm hắn phi thường chán ghét, cho nên nhanh chóng nhờ La Nhị giúp hắn tra người. La Tư Dật hiệu suất làm việc cũng nhanh chóng, Tuyệt Dạ về nhà cùng người yêu làm xong vận động thân mật, đang lúc chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn. “Nghiêm Phụ Lễ là cha của Nghiêm Tố.” P/S: F*ck!!!!! CMN, càng đọc về sau càng muốn giết người!!!!! Nghiêm-Phụ-Lễ, bà mà gặp mày thì bà băm cho nát, bà đâm cho thủng, bà chém cho đứt, bà chặt cho rơiBà nguyền rủa mày cả đời sống không toàn thây chết không toàn xácccccc!!!!! Đăng bởi: admin