Ăn xong cháo, An Thiếu Du khăng khăng đòi hầu hạ Chanh Âm, bảo y ngồi sang một bên nghỉ ngơi, còn mình thì phụ trách thu dọn chén đũa. Rửa chén đũa của hai người cộng thêm lau bàn, cũng không cần bao nhiêu thời gian, mà khi An Thiếu Du làm xong tất cả, hắn lại chợt có một loại ảo giác rằng mình đã làm quá chậm, bởi vì Chanh Âm mới tỉnh lại trong đêm cư nhiên có thể ngay vào lúc hắn bận rộn mà ngã lên giường mơ màng đi vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả hài và ngoại y cũng chưa cởi ra. An Thiếu Du há hốc mồm, vốn là muốn đánh thức y dậy, nhưng nghĩ lại, nhớ tới thân thể hư nhược của y, cho nên sau một phen suy tư vẫn là quyết định để y tiếp tục nghỉ ngơi, mà bản thân hắn thì tiến lên cởi vớ hài cùng với áo khoác cho y. “Khụ khụ…” Nhưng An Thiếu Du còn chưa chạm vào thân thể Chanh Âm, chỉ thấy người trên giường run người ho nhẹ vài tiếng, thân thể gầy yếu thoáng một cái co rúm lại vào giữa giường, trên mặt biểu tình đang nhắm mắt cũng có biến hóa vi diệu. Song mi (lông mày) trang nhã nhẹ nhàng nhíu lại, hai mắt vẫn đóng chặt bất ngờ chuyển động, môi mỏng có chút trắng bệch, sắc mặt cũng nhiễm lên một tầng đỏ ửng khác thường… “Chanh Âm? Chanh Âm?” Cảm thấy có chút không đúng, An Thiếu Du luống cuống giơ tay lên. “Ưm… Đau…” Trong giấc mộng, Chanh Âm mơ mơ màng màng nỉ non. Mà An Thiếu Du vừa nghe được, nhất thời bị hù dọa xuất ra một thân mồ hôi lạnh, tay chân lúng túng đến nỗi không biết nên đặt vào đâu. “Đau? Chỗ nào?” Hắn vươn tay đụng vào mặt Chanh Âm một cái, không chạm được chỗ đau, nhưng lại cảm nhận được nhiệt độ nóng đến phỏng tay. “…!” Làm sao mà đang yên đang lành lại đột nhiên bị sốt chứ? Chẳng lẽ ngay từ lúc đầu y đã bị nhiễm phong hàn rồi? Nghĩ đến mới vừa rồi có thể là Chanh Âm cố giả bộ vui cười, trong lòng An Thiếu Du liền đau xót, vội vàng đến gần đắp chăn cho y, dự định lát nữa chỉnh lý xong rồi phải đi tìm đại phu đến xem bệnh. Nhưng khi hắn vừa kéo qua cái chăn mỏng thì, tình hình Chanh Âm lại có biến hóa, An Thiếu Du chỉ cảm thấy hai tay trầm xuống, nhìn sang đúng là Chanh Âm lấy hai tay mạnh mẽ kéo hắn lại. “Thiếu Du… Thiếu Du…” Bên trán Chanh Âm tuôn ra mồ hôi lạnh, hốt hoảng dính chặt lấy cánh tay An Thiếu Du, thần sắc bất an giãy giụa người, giống như là gặp phải ác mộng gì đó. “Đây, ta ở chỗ này.” Cũng không rảnh đi suy tính đến tột cùng là y gọi “Thiếu Du” nào, An Thiếu Du chỉ biết hiện tại Chanh Âm yếu ớt trước mắt này cần một “Thiếu Du”. Vì vậy hắn đưa tay kéo thân thể hơi run rẩy của Chanh Âm qua, ngồi bên cạnh mép giường ôm lấy y nhẹ dỗ dành, nhưng hắn không có lên tiếng, hắn không dám, chỉ sợ giọng nói dọa người kia sẽ biến khéo thành vụng*. *Nguyên văn “lộng xảo thành chuyết”. Mà rơi vào cái ôm ấm áp, Chanh Âm dường như cũng bởi vì cảm nhận được sự ôn nhu mà từ từ trầm tĩnh lại, dựa vào ngực An Thiếu Du hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu đã từ lâu không có được. “Ừm… Thiếu Du.” Cảm giác quen thuộc khiến người hoài niệm làm cho người ta trầm luân phóng túng, tịch mịch lâu như vậy, Chanh Âm mệt rồi mỏi rồi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, y tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt An Thiếu Du, cảm giác được An Thiếu Du đang trông coi mình, an ủi mình. Thật là một giấc mộng đẹp —— Chanh Âm nhắm mắt lại cười nhẹ. Y đã từng theo đuổi, đã từng đạt được, đã từng sở hữu… Đáng tiếc, sau cùng chẳng qua cũng chỉ là làm mai cho người khác, hết thảy đều là hư vô. Mà thôi bỏ đi, y đã không còn hy vọng xa vời chính mình có được, bởi vì không còn thời gian nữa rồi. “Thiếu Du…” Trong lúc bất tri bất giác, một giọt lệ trong suốt theo khóe mắt Chanh Âm chảy xuống, nhiệt độ nóng bỏng kia làm phần tình cảm mềm mại nhất trong nội tâm An Thiếu Du như bị phỏng cháy. “Tha thứ cho ta…” An Thiếu Du nghe vậy, không thể kềm chế gắt gao siết chặt người trong lòng, gương mặt sau lớp mặt nạ cũng khó có thể kìm nén được mà rơi lệ. “Không sao cả… Không có việc gì…” Thanh âm khàn khàn lặp lại mấy câu nói. Hắn muốn nói cho y biết, hắn đã sớm tha thứ cho hành động vọng động hồi niên thiếu của y, hắn không hận y, một chút cũng không, thực sự. Hắn chỉ là… chỉ là không cam lòng, mọi thứ đều do An Thừa Anh chi phối, khi còn bé thì chi phối số mệnh của hắn, sau khi lớn lên rõ ràng còn chi phối cả tình cảm của hắn. Hai người chung sống với nhau nhiều năm như vậy, hắn —— An Thiếu Du đã sớm thích cái tên thiếu niên tùy hứng suốt ngày theo sau lưng, ca ca dài, ca ca ngắn kia rồi, bởi vì thích, cho nên mới minh bạch sự bền lòng cùng vĩnh viễn không buông bỏ của y, nhìn y ăn thô vẻ mặt khó chịu, khiến An Thiếu Du cảm thấy thỏa mãn. Thế nhưng lại có quá nhiều nhân tố bên ngoài ngăn trở tình cảm lan rộng và thức tỉnh, trước khi An Thiếu Du phát hiện mình “thích”, đã bị lễ giáo và “sự thù hận” mà phụ thân truyền thụ che kín nội tâm lại rồi. An Thừa Anh là nam hài tử, An Thừa Anh là thiếu gia Bản gia, là địch nhân của Phân gia —— những thứ này đoạt đi tư cách của Thừa Anh, ngay từ đầu đã bị An Thiếu Du đá ra khỏi phạm vi tình cảm. Hắn không thích y, y không phải người mà hắn nên thích. Thế nhưng từ đầu tới cuối, An Thiếu Du lại quên mất —— Nào có người là nên yêu? Nào có người là không nên đâu chứ? Nếu hiện tại mới nhận ra vậy có phải là muộn rồi hay không? Nghĩ đến chuyện này, An Thiếu Du bởi vì động tác không cẩn thận mà đụng đến diện cụ trên mặt, xúc cảm cứng ngắc khiến hắn khẽ giật mình, từ từ, thần tình thống khổ dần biến thành cười khổ cùng bất đắc dĩ… Thực sự muộn rồi, An Thiếu Du mà Chanh Âm yêu đã sớm tan thành mây khói, hôm nay còn tồn tại chỉ là một quái vật mang tư cách đứng ngoài quan sát mà thôi. Hắn minh bạch, hắn hối hận, tiếc là đã quá muộn.