Hành động sau đó của An Thiếu Du rất kỳ lạ, hắn dẫn Chanh Âm tới thư phòng, tiếp đó bỏ mặc y, bản thân thì ngồi vào bên cạnh thư án nhìn sổ sách, bận rộn làm việc.
Chanh Âm không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào cũng không dám tự tiện đi lại, dường như nhận ra sự bất an của y, An Thiếu Du mới nói một câu “Ngươi cứ tự nhiên, nhưng mà chỉ có thể ở trong phòng này.” Sau đó cũng không để ý tới y nữa.
Có lời này bảo đảm, nhất thời Chanh Âm buông lỏng rất nhiều, y đi đi nhìn nhìn trong phòng, cũng không che giấu hiếu kỳ của mình.
Nhưng từ nhỏ Chanh Âm đã không thích đọc sách, khi còn bé hai người đi học chung thì, thời gian y ngắm An Thiếu Du còn nhiều hơn thời gian y xem sách nghe sư phó giảng bài, mà trong thư phòng này nhiều nhất chính là sách, hiển nhiên không được Chanh Âm thích, cho nên y đi chưa được bao lâu đã mất hết hứng thú đối với một hàng toàn kệ sách kia, ngáp một cái quay đầu lại, ánh mắt chuyển động, bỗng nhiên cái giá bút thanh ngọc* trên bàn An Thiếu Du hấp dẫn sự chú ý của y.
*Đồ để bút bằng ngọc màu xanh.
Đây có lẽ là thứ duy nhất của đại thiếu gia mà Chanh Âm yêu thích để mắt tới, y không có hứng thú với viết văn, nhưng đối với giấy và bút mực, mấy thứ đồ lặt vặt của thư phòng lại rất vừa ý, nhất là loại được chế tác, điêu khắc tinh xảo như vậy, rất được lòng y.
Cái giá bút thanh ngọc này tuy nhỏ, nhưng vừa nhìn đã biết xuất thân từ tay danh gia, màu sắc xinh đẹp lạ thường, còn có một khối thanh ngọc nhỏ như vậy bên trên rõ ràng còn khắc hai con tiểu mặc hầu đang chơi đùa, rất linh hoạt, sinh động như thật, thực sự là một kiệt tác!
Sức hấp dẫn đồ chơi này so với cái gì cũng mạnh hơn, rất nhanh, Chanh Âm đã rơi vào trong đó không thể thoát ra được, trong lúc bất tri bất giác, y đã mang ghế đến ngồi trước thư án, hai tay chống cằm cứ như vậy ghé vào trên bàn một mạch nhìn chằm chằm cái giá bút này, nhìn nhập thần đến nỗi quên luôn An Thiếu Du ngồi đối diện thư án.
Lúc đầu cũng không để ý đến động tĩnh của Chanh Âm, cho đến khi nghe được âm thanh chuyển dời ghế, An Thiếu Du mới liếc nhìn Chanh Âm một cái, mà hình ảnh nhìn thấy được lại khiến kẻ khác dở khóc dở cười —— một người đã sắp hai mươi lăm tuổi lại có thể mang theo nụ cười ngây ngô chỉ thiếu niên mới có ngẩn người trước giá bút của hắn, phấn khởi còn đưa ngón trỏ ra chạm vào vết điêu khắc trên đó, rồi lại càng cười vui vẻ hơn.
Thì ra về điểm này, y vẫn không thay đổi…
Trong lúc vô tình, An Thiếu Du cũng buông xuống “việc làm ăn” ngày thường coi trọng nhất, tầm mắt chăm chú dán trên người Chanh Âm.
Quen biết nhau đã gần hai mươi năm, từ lần đầu gặp gỡ, An Thiếu Du đã biết mình và An Thừa Anh vốn có tích cách trái ngược nhau.
An Thừa Anh là một dưỡng tôn xử ưu*, thiên chi kiêu tử** hưởng đủ sự sủng ái của cha mẹ, việc này đã định trước y sau này sẽ ham ăn biếng làm, bản tính tùy hứng cố chấp, An Thiếu Du thì từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của trưởng bối Phân gia, hắn hiểu được dựa vào người không bằng dựa vào mình, tin tưởng mọi thứ nên dựa vào sự cố gắng và chăm chỉ của bản thân để đổi lấy, vì vậy hắn nỗ lực đọc sách, hăng hái cần cù, mà An Thừa Anh trùng hợp là loại người hắn ghét nhất.
*Dưỡng tôn xử ưu: sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ bé.
*Thiên chi kiêu tử: đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.
Cho nên khi còn nhỏ, hắn luôn luôn tránh né y, mọi nơi đều không cho y thấy được sắc mặt tốt, nhưng không biết tại sao, An Thừa Anh hết lần này tới lần khác cứ thích kề cận hắn, còn thường xuyên lợi dụng ưu thế thiếu gia của mình khóa hắn ở bên cạnh, điều này càng khiến An Thiếu Du chán ghét thêm.
“Nghiệt duyên” là minh họa đúng nhất về mối quan hệ giữa hai người, một thiếu gia Bản gia, một thiếu niên Phân gia, vốn là thế bất lưỡng lập*. Nhưng thiếu gia lại thích thiếu niên, thậm chí sau này lớn lên, sau khi cha mẹ mất, y không hề để ý đến luân thường đạo lý giam cầm thiếu niên trong phòng, mỗi ngày ép buộc cùng với giao hoan, không cho phép thiếu niên gặp bất luận kẻ nào, y muốn độc chiếm thiếu niên —— cả đời.
*Thế bất lưỡng lập: hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
Cả đời…
“Ta sẽ không buông tay… Thiếu Du, ngươi cũng không rời khỏi… Chúng ta cứ như vậy sống hết đời, có được hay không?”
Đây là lời mà An Thừa Anh đã nói lúc đó…, An Thiếu Du nhớ mang máng.
Y và mình thân thể xích lõa* nằm ở trên giường, đơn phương tình nguyện cười ôm lấy bờ vai của mình, cái loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy chán ghét.
*Xích lõa: trần truồng.
Hắn mới không cần cùng cái tên điên này sống chung với nhau, cái gì mà cả đời chứ… Si tâm vọng tưởng!
…
Về sau, không biết qua bao lâu, một ngày nào đó, An Thừa Anh lại tới nữa, lần này không giống với lúc trước, y không vượt qua khuôn phép, mà là mang đến chìa khóa thả tự do cho hắn.
“Ngươi tự do rồi.” An Thừa Anh cười rất ôn nhu, “Thế nhưng ngươi không thể đi, bởi vì ta đã đem toàn bộ Bản gia chuyển sang tên ngươi, từ giờ trở đi ngươi chính là đương gia An gia.”
An Thiếu Du không biết lần này y lại muốn làm cái gì nên vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi, mãi cho đến lúc mọi thứ của Bản gia thực sự rơi vào tay hắn, hắn mới chân chính hiểu rõ —— An Thừa Anh muốn hắn thích, không, là muốn hắn “yêu”, còn có lời thề “vĩnh viễn cùng nhau” kia.
Dù sao An Thừa Anh cũng vẫn là tiền nhiệm đương gia, còn là thanh mai trúc mã với An Thiếu Du, y nắm lợi thế như vậy trong tay, khiến An Thiếu Du vĩnh viễn không thể quang minh chính đại đuổi y rời khỏi An gia. Miệng người đáng sợ, y tin tưởng An Thiếu Du sẽ không bất chấp thanh danh của mình mà đuổi y đi, và y đã đúng!
Không thể trục xuất y khiến An Thiếu Du cảm thấy khó chịu, những ngày An Thừa Anh giam cầm hắn kia là nỗi nhục suốt đời, cho nên hắn muốn trả thù, lợi dụng tình yêu An Thừa Anh đối với hắn thực hiện sự trả thù tàn khốc nhất.
Hắn để An Thừa Anh làm tiểu tư thiếp thân của mình, để y nhìn mình tìm hoan mua vui, nhìn mình cùng người khác liếc mắt đưa tình, để y trông thấy người mình yêu thương quang minh chính đại phản bội, về sau thấy được An Thừa Anh lộ ra thần tình mất mát bi thương, nghe y buổi tối khóc thầm ở trong phòng, sự trả thù thành công này khiến hắn cảm thấy thỏa mãn an ủi vô cùng.
Nhưng cuộc sống như vậy không kéo dài được bao lâu, một hôm hắn chẳng qua chỉ mới ra ngoài một chuyến, sau khi trở về đã có người nói cho hắn biết An Thừa Anh để lại một lá thư, một khắc nghe được tin cơn tức giận bất chợt nổi lên, vốn tưởng rằng y rời khỏi là chuyện khiến kẻ khác vui mừng, thế mà…
“… Thích thì tặng cho ngươi đó!” Thu hồi tâm tư, An Thiếu Du bỗng nhiên nói.
“A? Thật sao?” Chanh Âm mừng rỡ, nhưng vừa định nói cảm tạ thì, lại đột nhiên ngưng cười.
Nhìn giá bút, y sờ sờ đầu le lưỡi cười nói: “… Hay là thôi đi, ta có nó cũng vô dụng.”
“Thì ra ngươi cũng biết từ chối à?” An Thiếu Du ôn hoà nói một câu.
Lời này khiến biểu tình Chanh Âm cứng đờ, thằng ngốc cũng có thể nghe ra được ý giễu cợt trong lời nói, hắn đây là đang nói An Thừa Anh trước kia ai muốn cũng không từ chối —— khiếm ngược*!
*Thiếu hành hạ, muốn bị ngược.
Chẳng qua đó cũng là sự thật.
“Ta trưởng thành rồi nha!” Chanh Âm rất nhanh thu lại vẻ xấu hổ, cấp tốc trả lời.
Thật sâu nhìn y một cái, An Thiếu Du cũng không nói gì nữa, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, đã là chạng vạng tối, vì vậy hắn thu hồi những thứ mình đang xem trước đó, lần thứ hai kéo tay Chanh Âm đi ra ngoài.
“Thiếu Du, chúng ta không ăn cơm rồi đi ngủ sao?” Cảm giác được bọn họ đang đi về hướng cửa chính, Chanh Âm hảo tâm nhắc nhở.
“Ừ, chúng ta đi ra ngoài.”
“A?”
Tin tức này có hơi… Chờ một chút…
Hồi tưởng lại những hành động kỳ quái ngày hôm nay của An Thiếu Du, lẽ nào ngay từ đầu hắn đã có ý định dẫn y ra ngoài rồi?
Chanh Âm không hỏi lại, chỉ tò mò nhìn bên mặt An Thiếu Du… Có điều cuối cùng vẫn bỏ cuộc việc tìm kiếm đáp án trên mặt hắn.
Biểu cảm người này vạn năm đều không thay đổi, nhìn chẳng có sức sống gì cả!
Truyện khác cùng thể loại
363 chương
52 chương
16 chương
106 chương
10 chương
120 chương