Nhặt tiểu nha hoàn làm vương phi
Chương 83 : Ta tin chàng
Lương Giai Mộc đứng đối diện với Vũ Thiên Hàn, trong tay siết chặt chùy thủ. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đối với chuyện hắn gây ra nàng thật sự rất tức giận. Chuyện này là hắn tự ý hành sự, nàng không hề hay biết gì cả. Đến hiện tại biết được thì đã quá muộn rồi, tiếp theo sẽ dẫn theo không ít hệ lụy về sau.
Nàng quan sát hắn một lúc, Vũ Thiên Hàn vẫn đứng im bất động không hề nói một lời nào. Đến cả một lời giải thích cũng không nói ra. Hắn đây là cam tâm tình nguyện muốn nhận chết sao?
"Ngươi thật sự không có gì muốn nói?"
Vũ Thiên Hàn mi mắt khẽ rũ, hắn không chút do dự chỉ nhẹ lắc đầu.
"Nàng ra tay đi."
"Được."
Lương Giai Mộc một tay giữ lấy chùy thủ sắc bén, quyết định từ từ nâng lên đưa về phía trước. Sau đó chuyển tay hướng đến trước ngực hắn sắp sửa dâm xuống.
Thời điểm này trong lòng Vũ Thiên Hàn nửa điểm cũng không trách cứ nàng, hai mắt hắn khép lại đứng yên mà chờ đợi. Kết thúc như thế này cũng rất tốt, được nhìn thấy nàng lần cuối, được chết trong tay nàng, xem như cả đời hắn không còn gì để tiếc nuối.
Vũ Thiên Hàn hắn khi quyết định ra tay thì đã dự trước sẽ có ngày hôm nay. Nhưng lúc này, không gian chỉ như vậy mà lắng động, hắn từ từ mở mắt ra. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là mũi dao sắt nhọn đang đừng lại ở trước ngực hắn, vừa đủ chạm vào y phục trên người hắn. Nàng tại sao lại do dự không ra tay.
Lương Giai Mộc không thể ra tay giết hắn, nàng đến cuối vẫn bị tình cảm chi phối. Giữa hắn và nàng không nên có kết cục như vậy, tại sao hắn lại chọn cách ép nàng phải ra tay. Nàng hậm hực thu tay về, nàng không khống chế được cảm xúc mà tức giận lớn tiếng mắng hắn.
"Vũ Thiên Hàn, là do ngươi biết rõ ta không thể ra tay hay do ngươi thật sự muốn tìm cái chết để trốn tránh hết mọi chuyện. Tại sao ngươi lại thành ra như thế này?"
Hắn không nghĩ thật tâm nàng đến ngày hôm nay vẫn coi trọng hắn như vậy, nàng rõ ràng vẫn rất quan tâm đến hắn. Cho nên mới không nở xuống tay. Nhưng hắn thì sao, chỉ vì muốn trả thù mà chọn đi đến bước đường này, gây ra cho nàng không biết bao nhiêu khó xử.
"Giai Mộc, xin lỗi nàng."
Hắn lúc này bất chấp tất cả bước tới ôm lấy vai nàng, đem tất cả đau khổ giấu kín trong lòng mười mấy năm trút hết ra ngoài. Lương Giai Mộc đứng thừ người nghe từng tiếng nấc nghẹn của hắn ở sau lưng mình. Nàng không thấy gương mặt hắn nhưng nàng biết rõ hiện tại hắn đang khóc, khóc đến thương tâm. Con người này, trong quá khứ rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện đau thương đến thế nào mà khiến hắn ngày ngày phải sống trong nỗi bi thương của chính bản thân mình.
"Vũ Thiên Hàn, ngươi những năm qua sống không dễ dàng rồi."
...
Một lúc sau, Vũ Thiên Hàn xem như đã bình ổn lại. Hắn lúc này cùng nàng ngồi trên một sườn núi nhỏ, phía trước mặt là một khoảng không rộng lớn. Ánh trăng chiếu rội vào gương mặt tuấn lãng chứa đựng ánh mắt đau buồn kia. Trong tâm thức của hắn không ngừng hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
"Mẫu thân ta xuất thân là một cung nữ nhỏ bé, ngày ngày đều phải nhận mệnh mà hầu hạ. Phụ hoàng trong một lần say rượu mà thị tẩm người. Sau đêm đó cũng chính là chuỗi bi kịch mà người phải gánh chịu..."
Hắn đừng lại cười chua xót, một lúc sau mới tiếp tục nói.
"Hoàng đế của một nước, trong tay nắm giữ chuyện lớn thì làm sao còn tâm tư để ý đến một cung nữ nhỏ nhoi như người. Mẫu thân âm thầm mang thai ta, đến cuối cùng cũng không qua được tai mắt của An Quý Phi. Bà ta lúc đó vẫn chưa được phong hậu, tâm địa vốn thâm độc muốn một tay che trời ép mẫu thân ta vào đường cùng."
Hắn hít một hơi lạnh nói tiếp.
"Chuyện này không lâu cũng truyền đến tai thái hậu lúc bấy giờ. Bà ta đương nhiên đối với xuất thân cung nữ của mẫu thân vô cùng ghét bỏ, chỉ vì long thai trong bụng mà giữ lại người. Sau khi sinh hạ hoàng tử, phụ hoàng đối với mẹ con ta vẫn còn một chút lưu tình, phong người làm Nhu Phi. Lúc ta lên 6 tuổi, An Quý Phi lại sinh lòng ghen tức, nghi kị mà ép mẫu thân phải thắt cổ tự vẫn. Hình ảnh người chết không nhắm mắt vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của ta."
Lương Giai Mộc từ đầu chí cuối vẫn luôn im lặng, nghe từng lời hắn nói. Nàng chỉ biết thở dài, hai mắt nhìn về một hướng xa xăm.
"Nàng nghĩ bà ta sẽ bỏ qua cho ta sao. Sau khi mẫu thân mất, ta không lúc nào quên được người. Có một lần phụ hoàng chỉ là đối với ta khen ngợi hai câu. Bà ta liền phái người âm thầm ngày ngày bỏ thuốc khiến cơ thể ta ngày càng suy yếu, thần trí cũng trở nên mơ hồ. Cũng may ta mạng lớn biết được, lúc đó ta có thể làm gì chứ. Cuối cùng chỉ đành tự bảo vệ mình mà phải đóng giả thành một kẻ bệnh tật yếu ớt trong mắt người khác trong suốt 10 năm qua. Năm đó Nam Cung Lập sắp sửa kế vị, bà ta muốn đuổi cùng giết tận nên phái thích khách giết chết ta. Lần đó cũng chính là lần đầu tiên ta gặp được nàng."
Lương Giai Mộc nhẹ lắc đầu than trách số mệnh mà ông trời an bày. Nàng cuối cùng cũng hiểu được, hắn vì sao lại trở nên như vậy. Khó tránh hắn suốt nhiều năm như vậy phải sống không hận thù, đau thương. Một đứa trẻ từ nhỏ đã phải chịu đả kích lớn như vậy chính là một bi kịch thê lương không hơn không kém.
"Ta nếu có kiếp sau, không bao giờ muốn sinh ra làm người trong hoàng thất nữa."
"Cho dù có thế nào, kiếp này số mệnh của ngươi đã định như vậy. Ngươi sống tốt mới chính là điều mà mẫu thân ngươi mong muốn."
Vũ Thiên Hàn biết nàng đang muốn an ủi hắn, hôm nay hắn có thể đem hết tất cả tâm sự trong lòng nói ra hết đã khiến bản thân dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn nhìn nàng nhu tình, sau đó nhẹ nắm lấy hai tay nàng.
"Giai Mộc, nàng sau này theo ta trở về Nam Kinh sống có được không? Nơi đó chính là chỗ của ta, so với ở kinh thành này tốt hơn rất nhiều."
Lương Giai Mộc không ngờ hắn lại đưa ra đề nghị như thế này. Nàng đầu tiên là thu tay trở về, tiếp đó liền lên tiếng từ chối.
"Tuy ta có phần đồng cảm với việc làm lần này của người. Nhưng như thế không phải là hoàn toàn đồng thuận, ngươi lần này vẫn là vì chuyện riêng mà gây nên sóng gió lớn cho Nguyệt Thần phái. Có không ít người bị ngươi làm cho liên lụy, bị triều đình bắt đi còn không rõ sống chết. Ngươi đến cuối cùng vẫn mắc phải sai lầm lớn, chính là quá ích kỷ."
Vũ Thiên Hàn biết chính mình đến nước này không thể quay được nữa.
"Những điều nàng nói ta đều thừa nhận, bản thân mình quả thật rất ích kỷ còn không ra gì. Tình hình hiện tại nàng cũng không phải không rõ, ta chỉ muốn nàng có thể cùng ta rời khỏi kinh thành. Nơi đây hiện tại rất nguy hiểm."
Lương Giai Mộc không đồng tình, trái lại còn có phần nóng giận đứng bật dậy muốn rời đi. Nàng làm sao có thể không màng tất cả mà trong lúc này chọn cách rời khỏi. Huống hồ nàng còn có Nam Cung Dạ, nàng không muốn rời xa hắn.
"Ta đi trước, chuyện này ta nhất định sẽ tìm cách giải quyết."
Vũ Thiên Hàn cũng đứng lên ngăn cản nàng.
"Nàng hiện tại đi đâu để giải quyết."
"Ta muốn trở về Trấn An phủ, tìm chàng ấy."
Vũ Thiên Hàn mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng, hắn gấp gáp nói lớn.
"Ta biết tất cả đều là do ta gây ra nhưng nàng thật sự không hiểu sao, tìm Nam Cung Dạ có ích gì chứ. Hắn hiện tại cho binh lính truy sát người của Nguyệt Thần phái chúng ta khắp nơi. Những người bị bắt giữ đều bị đưa về kinh dụng hình tra khảo. Nếu hắn đã công khai hành động như vậy, nàng nghĩ hắn sẽ tin nàng sao?"
Lương Giai Mộc nghe đến đây bỗng nhiên mọi lời nói đều bị khựng lại. Tin tức này nàng cũng biết được, chàng ấy thật sự muốn truy đuổi Nguyệt Thần phái đến cùng sao? Nàng im lặng suy nghĩ một chút cuối cùng cũng lên tiếng nói.
"Ta...ta nghĩ mọi chuyện không phải như vậy. Ta tin Nam Cung Dạ, chàng ấy nhất định không tuyệt tình như vậy."
Vũ Thiên Hàn một lần nữa muốn khuyên nhủ nàng.
"Giai Mộc, nàng nghĩ kỹ một chút. Nam Cung Dạ có như thế nào thì thân phận của hắn vẫn là Trấn An Vương. Hắn đối với quân pháp trước giờ luôn rõ ràng, nhất định lần này sẽ không nương tình."
"Dù thế nào ta cũng muốn tìm chàng ấy. Chuyện này đến cùng vẫn là do người của Nguyệt Thần phái gây ra. Ta tin Nam Cung Dạ có thể giúp ta tìm cách giải quyết."
Vũ Thiên Hàn biết nàng đến cuối cùng vẫn chọn cách tin tưởng hết vào Nam Cung Dạ. Đối với nàng, hoàng thúc từ lâu đã trở thành người mà nàng chọn để gửi gấm mọi tâm tư. Còn hắn, hắn chỉ gây cho nàng thêm nhiều phiền phức mà thôi...
"Hiện tại tình thế vô cùng nguy hiểm, xem như ta xin nàng. Nàng không thể đi đến đó, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra..."
Lương Giai Mộc trong lòng đã quyết, không thể để chuyện này kéo dài thêm nữa. Trong ngoài môn phái đã có không ít môn đồ bị triều đình bắt giữ. Mục đích chính là muốn tìm ra sơn trại tiêu diệt toàn bộ Nguyệt Thần phái. Nàng tin đây không phải là ý của Nam Cung Dạ, chàng ấy nhất định sẽ không đối với nàng như vậy.
"Ngươi không cần khuyên ta, ta đã quyết sẽ chọn thời cơ thích hợp trở về Trấn An Vương phủ một chuyến."
....
Ba ngày sau, tình hình vô cùng căng thẳng. Phía triều đình không những mở rộng phạm vi truy lùng ra khắp nơi mà hiện tại còn cho binh lính đi lùng sục khám xét cẩn thận. Trước cổng môn còn dán vô số cáo thị treo thưởng cho người bắt được Mạn Nguyệt, môn chủ của Nguyệt Thần phái. Triều đình chấp nhận đặt giá rất cao để treo thưởng. Chính vì vậy đến thời điểm hiện tại không chỉ có binh lính triều đình mà còn cả các nhân sĩ trên giang hồ vì ngân lượng mà ra sức tìm bắt cho bằng được nàng. Những chuyện này đương nhiên không phải ý định của Nam Cung Dạ, tất cả đều do Lâm Thiên Lạc bà ta đứng phía sau mà ra lệnh. Không chỉ có nàng mà Nam Cung Dạ lúc này cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lương Giai Mộc tâm tình không yên ngồi trên bàn gỗ lớn, trong đầu không ngừng nghĩ cách. Bên cạnh là A Nhĩ cúi thấp đầu chờ nàng xử phạt. A Nhĩ đã thành thật thú nhận hết tất cả với nàng. Hóa ra trước đó A Nhĩ vì mê muội mà nghe theo lời nói Vũ Thiên Hàn. Hai người bọn họ đã cùng nhau lên kế hoạch vào cung ám sát. Vũ Thiên Hàn đêm đó trong lúc uống rượu cùng nàng, hắn đã vô tình nhặt được lệnh bài mà nàng khi say đã làm rơi ra từ tay áo. Hắn nhân cơ hội này đưa lệnh bài cho A Nhĩ vào cung lấy mật đồ ghi chép nội vụ cùng bản đồ toàn bộ hoàng cung. Bọn họ trong ứng ngoại hợp, cùng nhau đột nhập vào tẩm cung của thái hậu ra tay hạ sát bà ta.
Lương Giai Mộc tâm tư phiền muộn, suy nghĩ đến chuyện những ngày qua. Lần này, số môn hạ bị triều đình tìm ra áp giải về kinh thành ngày một nhiều. Trong số đó, không chỉ có người thuộc Nguyệt Thần phái mà còn cả người dân vô tội bị oan nên vô tình bị liên lụy. Bọn họ không rõ sống chết thế nào, nàng hôm nay không thể ngồi yên ở nơi này thêm được nữa.
Lúc này bên ngoài lại có người đưa tin báo.
"Bẩm môn chủ, xảy...ra chuyện không xong rồi."
"Có chuyện gì rồi?"
"Thuộc hạ vừa hay tin, Tả hộ sứ sau khi rời núi không lâu đã bị binh lính triều đình bao vây đánh đến bị thương. Hiện tại cũng bị áp giải trở về kinh thành."
Lương Giai Mộc chấn kinh đứng bật dậy.
"Đến Tả hộ sứ cũng bị bắt, không được...Ta phải đi cứu ông ấy. Hiện tại người bị giam giữ ở nơi nào?"
"Bẩm môn chủ, Tả hộ sứ bị..bị giam tại đại lao của hoàng cung."
Lương Giai Mộc không nghĩ nhiều, lập tức phận phó.
"A Nhĩ, muội mau chuẩn bị cho ta một số thứ. Ta hôm nay muốn rời núi đến hoàng cung cứu người."
"Chủ nhân..."
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
12 chương
27 chương
266 chương
12 chương
9 chương