Bắc Đường Thanh Di sau khi đến thư phòng gặp Nam Cung Dạ, khi gặp Lương Giai Mộc ngoài mặt thì làm ra vẻ tự cao nhưng chuyện bên trong thư phòng cũng chỉ có nàng ta và Nam Cung Dạ mới biết rõ. Sau khi về đến phòng riêng thì lúc này ả ta không kiềm được cơn nóng giận mà không ngừng ném đồ xuống sàn phát tiết. Trong lòng đối với Lương Giai Mộc càng sinh ra hận ý thấu xương. Buổi trưa hôm nay sau khi Nam Cung Dạ hồi phủ, Bắc Đường Thanh Di không ngờ ngài ấy lại cho người gọi nàng đến gặp, còn nói muốn cùng nàng thương lượng về chuyện liên hôn. Nàng ta còn tưởng Nam Cung Dạ đã thay đổi ý định, nghĩ thông suốt nên quyết định chấp thuận chuyện hôn sự giữa nàng và hắn. Nhưng không ngờ tất cả mọi chuyện lại không như nàng ta suy đoán. Trước khi đến thư phòng gặp Trấn An Vương, Bắc Đường Thanh Di còn vui vẻ mong đợi hơn bất cứ việc gì. Nàng ta cố ý trang diện thật đẹp mắt, hi vọng Nam Cung Dạ sẽ bị sắc đẹp của mình thu hút mà sinh ra yêu thích. Trong lòng đã suy tính sâu xa, cố tình chuẩn bị xiêm y mỏng manh, bó sát cả cơ thể hòng làm cho Nam Cung Dạ không kiềm được mà bị mê hoặc. Nhưng chuyện nàng ta không ngờ nhất chính là thái độ của Trấn An Vương không những không thay đổi mà còn lạnh nhạt hơn trước. Đến nhìn cũng là miễn cưỡng mà nhìn nàng, ánh mắt hắn lộ rõ sự chán ghét lạnh lẽo đến cực hạn. Chuyện làm nàng kinh ngạc hơn nữa chính là Nam Cung Dạ gọi nàng đến gặp quả thật là để nói đến việc liên hôn. Nhưng mà ý định của hắn lại muốn nàng phải tự mình ra mặt từ chối mối hôn sự lần này. Mấu chốt ở đây Nam Cung Dạ còn đem chuyện bí mật của nàng ra trao đổi, buộc nàng phải thỏa hiệp với hắn. Nam Cung Dạ biết sỡ dĩ hoàng đế Bắc Chu chọn đối tượng liên hôn lần này không phải là tân hoàng đế mà là Trấn An Vương hắn cũng là do Bắc Đường Thanh Di ở phía sau có ý thỉnh cầu, thuyết phục cho bằng được. Cho nên hắn thay gì phải làm lớn chuyện thì từ lâu đã âm thầm cho mật thám mà hắn bố trí ở Bắc Chu điều tra hết thải tất cả việc liên quan đến nhị công chúa Bắc Đường Thanh Di. Xem nàng ta là mục tiêu chính mà ngấm ngầm nhắm tới. Thật may mắn, không uổng phí công sức hắn chờ đợi, cuối cùng cũng nắm được thóp của nàng ta. Nam Cung Dạ từ lâu đã nhìn ra Bắc Đường Thanh Di tâm địa thâm sâu, thủ đoạn nham hiểm xấu xa nhất định đã làm không ít việc xấu. Cho nên muốn đem nó trở thành thứ trao đổi buộc nàng ta phải tự mình từ bỏ việc chọn lựa hắn làm đối tượng cầu thân. Bắc Đường Thanh Di còn nhớ như in những lời nói lạnh lẽo kia của Nam Cung Dạ, ngữ khí danh thép kiên định từng bước ép nàng phải chọn đường thối lui. Không thể tin được Trấn An Vương lại điều tra ra được, không những thế còn nắm giữ chứng cứ chuyện bốn năm trước nàng bày mưu ám hại tam muội của mình, cũng chính là tam công chúa của Bắc Chu. Bắc Đường Thanh Di vì sinh tâm ghen tức chuyện phụ hoàng hết mực cưng chiều Tam công chúa, còn sủng hạnh mẫu phi của nàng. Bốn năm trước, Bắc Đường Thanh Di chính mình mới chỉ 14 tuổi đã sinh tâm thâm độc, âm thầm rắp tâm hại chết tam công chúa. Không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy, đến ngày hôm nay Nam Cung Dạ không hiểu vì sao lại điều tra ra được, còn đem nó ra thương lượng làm một cuộc trao đổi với nàng. Bắc Đường Thanh Di vì chuyện này mà phải núng nhường, xem như không còn hi vọng gì nữa. Nếu chuyện kia một khi bị phanh phui ra thì phụ hoàng nhất định sẽ nổi giận trừng trị nàng. Bắc Đường Thanh Di lúc đó đứng trước ánh nhìn đáng sợ của Trấn An Vương buộc phải đồng thuận theo ý của ngài ấy. Trong lòng nàng ta không hề cam tâm, không muốn cứ thế mà dẹp bỏ mọi hi vọng nhưng cũng không thể làm gì hơn. Nội tâm còn lo lắng không yên, trách chính mình đã dụng nhằm người, không nghĩ được Trấn An Vương ngài ấy lại lợi hại đến như vậy. .... Nam Cung Dạ sau khi biết được Lương Giai Mộc trong người trúng phải mị dược thì lập tức cưỡi ngựa xuất phủ đi tìm nàng về cho bằng được. Nghĩ đến việc nàng hiện tại đang ở cùng một chỗ với Nam Cung Thiên Hàn thì trong lòng như có lửa nóng thiêu đốt. Nàng chọn cách rời bỏ hắn là vì Nam Cung Thiên Hàn kia hay sao? Không thể được, hắn mặc kệ có đúng như vậy hay không. Lần này đã quyết dù cho nàng có nguyện ý hay không nguyện ý thì hắn cũng muốn bắt nàng ở lại bên cạnh hắn. Cho dù phải cưỡng đoạt cũng quyết giam giữ nàng bên cạnh suốt cả cuộc đời. Hắn cho người lục tung hết các tửu lâu, trà quan xung quanh, nhất định phải tìm thấy nàng càng sớm càng tốt. Trong lòng hắn nghĩ đến việc nàng và nam nhân khác ở bên nhau thì lòng ngực nóng giận như muốn bạo phát... Trên sông Viên Đàm chảy dọc theo con đường tại đông thành, Lương Giai Mộc cùng Nam Cung Thiên Hàn ngồi trên một con thuyền nhỏ xuôi theo dòng sông tĩnh lặng mà ngắm nhìn thưởng lãm cảnh sắc tuyệt đẹp hai bên. Trên sông, không ít các thuyền nhỏ đang neo đậu, phía trên treo đèn giấy sáng rực tạo thành đoàn nối tiếp nhau đẹp đến lung linh huyền ảo. Phía xa hai bên đường, nhà nhà treo đèn lộng lẫy đầy đủ màu sắc cùng họa tiết sinh động. Trên cầu, người người nắm tay nhau vui vẻ cười nói, nam thanh nữ tú thì đẹp đôi cùng trao nhau đèn hoa định ước. Nam chủ động nữ thẹn thùng, trong lòng đều hướng về nhau. Lương Giai Mộc nhìn bọn họ, sau đó nhếch môi cười, tiếp tục rót rượu uống thêm mấy ngụm. "Sư phụ đừng uống nữa, đã uống không ít rồi." Lương Giai Mộc đã thấm say, trên tay vẫn khư khư nắm lấy bình sứ cứ thế mà liên tục rót vào ly đưa lên miệng uống hết. Giọng nói lúc trầm lúc cao còn dứt quãng không liền mạch. "Tại sao...tại sao người có tình trong thiên hạ...lại không thể nên duyên giai ngẫu. Đồ đệ ngươi nói thử xem..." Nam Cung Thiên Hàn nghe đến lời này, trong lòng chua xót không thôi, hắn cũng uống một ngụm rượu, tự an ủi chính mình. "Ta cũng không biết tại sao lại như vậy..." Nam Cung Thiên Hàn ngồi đối diện với nàng, hắn nhận ra trong lòng này hiện tại không vui vẻ mới uống nhiều như vậy. Hắn làm sao không đoán ra nàng nhất định là vì chuyện của hoàng thúc mới đau lòng như vậy. Nhìn nàng như thế trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì. Nàng trước đây luôn mạnh mẽ, hiện tại vì một người mà trở nên bi lụy trước mặt hắn thật khiến hắn càng thêm đau đớn. Hận lúc này không thể ôm nàng vào lòng, an ủi nàng. "Giai Mộc, nếu ngày trước ta có đủ dũng khí bày tỏ với nàng sớm hơn thì có hay không hai chúng ta không phải như lúc này. Ta đúng thật rất ngốc đúng không..." Lương Giai Mộc đã say khứa, đối với những lời hắn nói nghe không rõ ràng được hết. Trong đầu vì say đến nỗi trở nên nặng nề, choáng váng. "Ngươi...ngươi vừa nói gì chứ? Ta...nghe không rõ." Nam Cung Thiên Hàn quan sát thấy nàng đưa tay vỗ vỗ vào hai bên trán. Sau đó bất giác cười mỉm cười nhẹ, hai tay run run chóng lên bàn gỗ nhỏ nhướng người về phía trước. Nàng nghiêng người hướng gần về phía gương mặt hắn, khoảng khắc này tim hắn đập mạnh liên hồi. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến gần hắn như vậy. Nàng ngây ngô nhìn hắn, đôi mắt to tròn xinh đẹp chớp động, gương mặt nàng nhiễm một tầng sương đỏ làm hắn bị mê hoặc mà nhìn nàng không rời mắt. "Đến gần hơn rồi...có thể...nghe rõ ngươi nói cái gì." "Ta..." Lương Giai Mộc bị rượu làm cho say khướt nên không tránh khỏi sẽ làm ra những hành động khác thường.Trong lúc hắn đang lúng túng chưa biết nói gì thì nhìn thấy Lương Giai Mộc hai tay mất thăng bằng sắp sửa ngã nhào về phía trước. Nam Cung Thiên Hàn theo bản năng vòng tay qua eo nàng đỡ lấy người nàng. Lương Giai Mộc cũng chính vì vậy mà ngã vào ngực hắn, hai tay trong vô thức vòng qua cổ hắn bám trụ. Còn chưa kịp định thần thì một bên cánh tay của nàng cảm nhận được sức kéo lớn, mạnh mẽ kéo nàng về hướng ngược lại. "Hoàng thúc..." Lương Giai Mộc say rượu đến đầu óc quay cuồng, đến đứng một chỗ cũng nghiêng tới nghiêng lui. Nghe được Nam Cung Thiên Hàn gọi như vậy cũng ngơ ngác nhìn ngó xung quanh. "Hoàng...thúc là người nào? Là...là..." Lương Giai Mộc ngày thường không có như vậy chỉ đến khi uống rượu say mèm thì sẽ thành ra như thế. Nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ trỏ hai bên, đến khi quay đầu lại nhìn thì thấy sau lưng mình có một thân ảnh cao lớn, gương mặt xám xịt, ánh mắt âm trầm nhìn nàng. "Đây là...Nam...Cung Dạ, hoàng thúc gì chứ..." Nam Cung Dạ khó khăn lắm mới tìm được đến đây, trên sông không biết có bao nhiêu là thuyền lớn nhỏ khác nhau. Hắn toàn bộ đã tìm kiếm hết thải không ngờ đến lúc tìm được nàng lại nhìn thấy một màng vừa rồi. "Nàng còn nhận ra bổn vương sao, đã say đến bộ dạng nào rồi. Mau theo bổn vương trở về." Không chờ nàng phản ứng lại, hắn dứt khoát nắm lấy cổ tay kéo nàng đi theo mình. Nhưng Lương Giai Mộc bất ngờ phản khán không chịu rời đi, kéo ghì tay lại đứng trụ một chỗ. Trong cơn say đầu óc mơ hồ không kìm được nói lớn. "Nam Cung Dạ rất đáng ghét...ta không đi." Lương Giai Mộc không quên quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Thiên Hàn. "Đồ đệ thối, cùng ta uống thêm đi, ta rất thích cùng ngươi..." Nam Cung Dạ nghe đến đây thật sự đã bị nàng chọc cho tức giận đến cuồng nộ. Hắn một tay che kín miệng nàng lại, không để nàng nói thêm lời nào nữa. Một tay mạnh mẽ chế trụ cả người nàng, bế nàng đặt nằm lên vai hắn. Mặc kệ nàng phản kháng chống trả mà mang nàng bước khỏi đây. "Hoàng thúc, người..." Nam Cung Thiên Hàn vừa bước đến ngăn cản đã bị Nam Cung Dạ một chiêu xuất ra chưởng khí cực đại khiến hắn phải đừng chân né tránh. Chỉ trong vài bước chân Nam Cung Dạ đã mang nàng bước sang thuyền lớn của hắn đang neo đậu bên cạnh. Hắn không chần chừ ra hiệu cho thuộc hạ chèo thuyền rời đi. Nam Cung Dạ sau khi vừa bước lên thuyền đã mang nàng vào bên trong mạn thuyền lớn, ném nàng xuống thảm đệm lông dày. Đây là thuyền du sông cỡ lớn nên bên trong vô cùng rộng rãi, chẳng khác gì một gian phòng lớn xa hoa mà chỉ có các bật vương tôn công tử mới sở hữu được. Bọn họ thường dùng nó để cùng nhau du ngoạn thưởng cảnh trên sông. "Lương Giai Mộc, bổn vương hôm nay sẽ từ từ tính sổ với nàng." Lương Giai Mộc bị hắn ném đau điếng cả mông, định ngồi dậy mắng hắn nhưng chưa kịp làm gì thì chính mình đã bị người phía trên áp trụ. Cả người bị hắn áp sát không thể thoát ra được. "Này...làm gì vậy?" "Nàng bỏ mặt bổn vương để cùng với nam nhân khác hẹn gặp. Ta hôm nay sẽ không bỏ qua cho nàng." Lương Giai Mộc vừa rồi bị ném đau cả người nên nhờ vậy mới tỉnh táo ra đôi chút. Nhìn sắc mặt nguy hiểm của người đối diện mới cảm thấy lo sợ. Lần đầu tiên nàng thấy hắn tức giận đến như vậy. "Ta và chàng không phải đã nói rõ rồi sao, ta đi đâu thì liên quan gì đến chàng." Lương Giai Mộc nhớ đến chuyện của hắn và Bắc Đường Thanh Di kia thì tâm trạng không vui trở nên cai cú. Nam Cung Dạ đáy mắt như phát ra tia lửa, trực tiếp chế trụ hai tay nàng, ép sát nàng hơn nữa. "Được, là do nàng lựa chọn."