Nhặt tiểu nha hoàn làm vương phi

Chương 72 : thân bất do kỷ

Ba người bọn họ sốt ruột ở bên ngoài chờ đợi, hi vọng Bạch Tà lão nhân có thể thuận lợi chữa trị nội thương trong người nàng. Nam Cung Dạ lo lắng không biết bên trong như thế nào rồi, thì đúng lúc này đã nghe tiếng lão tiền bối gọi mình. Hắn thoáng giật mình, lo ngại có phải hay không có vấn đề gì xảy ra. Hắn nóng lòng mở cửa bước vào bên trong, còn lại Vũ Thiên Hàn và A Nhĩ chỉ đành đứng lại bên ngoài chờ đợi. Nam Cung Dạ vừa vào đã thấy Bạch Tà lão nhân ngoài an tỉnh trên ghế gỗ, trên trán nhiễm một tầng mồ hôi mỏng cho thấy vừa rồi đã tốn không ít sức lực. Hắn trước tiên tiến lại bên giường nhìn nàng, thấy nàng vẫn đang hôn mê liền lo lắng hỏi. "Tiền bối, nàng như thế nào rồi?" Bạch Tà lão nhân ngồi vắt chân lên nhau, có vẻ đang suy ngẫm điều gì đó, cả người ngồi tựa lưng vào lưng ghế. "Ngươi mau rót một tách trà qua đây cho lão nhân." Nam Cung Dạ không nghĩ ngợi nhanh chóng làm theo, trước giờ hắn chưa từng chịu sự sai vặt của bất kì ai. Hiện tại có thể thấy hắn đối với Bạch Tà lão nhân là vô cùng tôn kính. "Tiền bối, Mộc Nhi có phải đã được trị khỏi rồi không?" Bạch Tà nhận lấy tách trà đưa lên miệng một hơi uống hết, sau đó mới lắc đầu chậm rãi nói. "Cả ngươi và nó đúng thật là thích liều mạng như nhau, âm ma cầm không phải một hai trong tích tắc mà có thể đạt thành. Bị phản phệ nghiêm trọng như vậy đến lão bà ta cũng khó có thể trị dứt điểm..." "Tiền bối...người nói như vậy là không có cách nào khác sao?" Bà ta thấy bộ dáng gấp gáp đến rối rắm của hắn cũng nhanh chóng trấn an. "Không phải ta không trị khỏi được, chỉ là...cần phải tìm một thứ thuốc dẫn." Nam Cung Dạ trong lòng đang căng thẳng cũng kịp thở phào, vừa rồi còn sợ là không có cách. Nói đến thuốc hay dược thảo thì hắn tự thấy chính mình không khó để tìm kiếm. "Tiền bối cần thứ thuốc gì cứ việc nói, ta sẽ nhanh chóng mang đến cho người." "Ngươi đừng quá vội mừng, thứ thuốc dẫn ta cần vô cùng hiếm thấy. Sợ là ngươi không dễ dàng tìm ra được." "Có đến bất kì nơi đâu tiểu bối cũng sẽ tìm, chỉ cần có thể trị khỏi cho nàng là được." Bạch Tà lão nhân nhìn hắn, trong lòng không ngừng đánh giá. Tên tiểu tử này đúng thật không tệ, xem ra tình cảm mà hắn dành cho Mộc Mộc là thật tâm thật dạ. Thật không ngờ tiểu đồ đệ bướng bỉnh này của lão đã tìm được người hợp với tâm ý rồi. Bà ta đứng dậy khoanh tay đi về phía hắn. "Tiểu tử nhà ngươi đừng quá tự tin, thứ thuốc dẫn ta nói chính là Đàm Linh thảo. Ngươi từng nghe qua chưa?" Đàm Linh thảo...hắn đối với tên gọi của các loại thảo dược không nắm được nhiều. Nhưng mà cái tên Đàm Linh thảo này hình như rất lâu trước đó hắn đã từng nghe qua. "Xin hỏi lão tiền bối, người có biết thứ này hiện đang ở đâu hay không?" Bạch Tà bắt đầu di chuyển qua lại xung quanh căn phòng vài bước, tay chắp ra sau lưng nét mặt trầm tư suy nghĩ. "Đàm Linh thảo là một loại cỏ quý hiếm, thần kì ở chỗ là không bao giờ khô héo. Công dụng chẳng khác nào thần dược nhưng vô cùng khó gặp. Cho dù hiện tại ngươi có tìm khắp nơi e rằng đến tận mấy chục năm mới có thể tìm ra..." "Như vậy..." "Ngươi đừng sốt ruột, mười năm trước trong thiên hạ có xuất hiện một cây Đàm Linh thảo. Hiện tại có còn hay không ta không nắm chắc, chỉ biết rằng thứ đó đang ở Nam Cung quốc." Nam Cung Dạ nghe nói đến tâm trạng liền có khởi sắc, chỉ cần có một tia hi vọng hắn cũng sẽ nắm giữ. Nhất định bằng mọi cách cũng phải tìm được thuốc dẫn cho nàng. "Tiền bối yên tâm, hiện tại ta liền cho người đi điều tra ngay. Tin rằng không lâu sẽ có thể tìm được." Bạch Tà bước lại ghế lười biếng ngồi xuống, trên miệng ngáp dài một hơi sau đó mới nói tiếp. "Được, Trấn An Vương ngươi cũng không phải hữu danh vô thực. Mau đi đi, ta hiện tại sẽ ở đây ngủ một giấc đợi tin tốt của ngươi." "Được, tiểu bối cáo lui trước." Nam Cung Dạ sau khi rời đi liền phân phó cho Tần Luân điều tra tin tức về Đàm Linh thảo khắp nơi. Mong rằng thứ đó vẫn còn ở Nam Cung quốc. Nếu là vậy thì bằng mọi cách hắn cũng muốn lấy được về chữa thương cho nàng. Như hắn mong đợi, không đầy một ngày sau đó cuối cùng cũng đã tra ra tin tức của Đàm Linh thảo. Lúc này Tần Luân đang gấp gáp mang tin tức thu được đến thư phòng của Nam Cung Dạ. "Bẩm vương gia, đã tra ra được rồi." "Thật vậy sao? Mau đưa qua cho bổn vương." Nam Cung Dạ nhận lấy từ tay Tần Luân một mảnh giấy nhỏ, nhanh chóng mở ra xem thử. Thật sự quá tốt, Đàm Linh thảo vẫn còn, không ngờ còn ở gần nơi hắn như vậy. Hắn nhìn qua một lượt, mày kiếm bất giác nhíu lại, sau đó mới hướng về phía Tần Luân phân phó. "Mau chuẩn ngựa, bổn vương hiện tại muốn vào cung một chuyến." ... An Lạc cung... Lâm Thiên Lạc lúc này đang ngồi thưởng uống trà trước tiền sảnh lớn của An Lạc cung. Đúng lúc này bên ngoài có người truyền báo Trấn An Vương muốn vào yết kiến. Phản ứng đầu tiên của bà ta là vô cùng vui vẻ, sau đó liền thoáng ngạc nhiên mấy phần vì đã rất lâu rồi Dạ Nhi không chủ động đến An Lạc cung thăm bà. "Mau cho vào..." "Nô tài tuân mệnh." Nam Cung Dạ từ ngoài bước vào, gương mặt tuấn lãng anh khí xuất chúng. Hắn vừa bước đến cũng tuân theo lễ nghi cúi người hành lễ. "Thần nhi tham kiến thái hoàng thái hậu." "Được rồi, không cần đa lễ. Con mau đến đây ngồi đi." Lâm Thiên Lạc hạ lệnh cho người mang trà cùng điểm tâm đến. Sau đó nhìn Nam Cung Dạ vui vẻ cười nói. "Dạ Nhi hôm nay sau lại có ngẫu hứng đến thăm ai gia." "Thần Nhi đến đây là có một chuyện muốn nhờ người giúp đỡ." Ngoài mặt là hỏi như vậy nhưng trong lòng bà ta lại biết rất rõ Nam Cung Dạ không phải khi không mà đến đây. Nhất định lần này đến là có việc quan trọng muốn nói. Dạ Nhi từ nhỏ sau khi mẫu phi lâm trọng bệnh qua đời thì tính khí cũng lạnh nhạt hơn hẳn. Từ khi đó Nam Cung Dạ đã có tính tự chủ rất lớn, rất hiếm khi thấy hắn ra mặt hướng đến người khác mà nhờ vả. Nếu hôm nay Nam Cung Dạ chịu đích thân đến đây thì chắc chắn chuyện sắp nói đối với hắn vô cùng quan trọng. "Dạ Nhi có việc gì sao?" Nam Cung Dạ không muốn bà ta nhìn rõ được tâm tư của mình, việc này là có dụng ý riêng của hắn. Tin tức thu được hơn mười năm trước Tiên Đế đã từng ban tặng cho Lâm Gia một cây Đàm Linh thảo. Có thể nói đây là là bảo vật thánh thượng ngự ban nên nhà họ Lâm đối với thứ quý giá này bảo quản vô cùng tốt. Coi như vật bảo của dòng tộc mà truyền cho nhiều đời, hiện đúng lúc lại rơi vào tay của Lâm Thiên Lạc. Nam Cung Dạ hôm nay vì chuyện này mà đích thân đến đây một chuyến. Hắn đưa tách trà lên môi từ từ thưởng thức, tuy bên ngoài không lộ ra một chút biểu tình gì đặc biệt nhưng trong lòng đã sớm vì lo lắng cho nàng mà tâm tư bất ổn không thôi. "Cung Dạ nghe được thái hoàng thái hậu nhiều năm trước có sở hữu được một thứ gọi là Đàm Linh thảo. Hiện tại vẫn còn đang cất giữ bên mình. Dạ Nhi hôm nay đến đây là muốn cầu người ban thứ này lại cho nhi thần có được không?" Lâm Thiên Lạc thoáng bất ngờ ra mặt, sau đó cũng tỉ mỉ thu nhanh lại biểu tình trên gương mặt. Không ngờ Nam Cung Dạ lại nói đến thứ này, đúng là nó hiện tại đang ở trong tay bà ta. "Nhìn Dạ Nhi tư thái vẫn rất tốt, cũng không phải là bị thương ở đâu. Con cần Đàm Linh thảo là vì việc gì sao? Ai gia nhìn ra được đây còn là một chuyện rất quan trọng đúng chứ?" Nam Cung Dạ đoán trước được thái hoàng thái hậu sẽ hỏi đến việc này. Thái hoàng Thái Hậu người trước giờ tâm tư thâm trầm cẩn trí nhất định nên đương nhiên sẽ nhìn ra được. Hắn cũng không giải thích rõ ràng, cứ đại khái thừa nhận. "Nhi thần đúng là có việc quan trọng cần người giúp đỡ." Lâm Thiên Lạc ánh mắt thâm sâu khẽ chuyển, trong lòng vừa hay lại nghĩ đến một việc. Bà ta biết Nam Cung Dạ đối với Đàm Linh thảo này nhất định rất cần có nó, nếu đã vậy thì cứ theo đó mà đẩy thuyền đi xa hơn... Lâm Thiên Lạc trong lòng đã có sắp xếp, bên môi nhẹ cười ẩn ý. "Dạ Nhi đã mở lời thì ai gia cũng thật khó để từ chối..." "Tạ thái hoàng thái hậu cân nhắc." Lâm Thiên Lạc lúc này bày ra biểu tình khó xử, thở dài nói tiếp. "Chỉ có điều...Đàm Linh thảo này đối với ai gia vô cùng quý giá chỉ có thể sử dụng vào dịp trọng đại. Ai gia lần trước dự ý sẽ tặng cho Dạ Nhi vào dịp đại hôn cùng Bắc Đường nhị công chúa. Cung Dạ con cảm thấy việc này như thế nào?" Nam Cung Dạ nghe qua liền cố áp chế lại nội tâm đang dậy sóng của chính mình trở nên bình ổn hơn. Tay hắn thu lại thành quyền ẩn trong lớp tay áo dài, thái hoàng thái hậu cuối cùng cũng lợi dụng việc này muốn chọn cách ép buộc hắn vào thế bị động. "Người đây là đang ép nhi thần phải chọn cách thỏa hiệp." "Dạ Nhi không nên nói nặng nề như vậy, chuyện ai gia làm cũng là muốn tốt cho con. Không những thế còn muốn tốt cho Nam Cung quốc ta, muốn tạo phúc cho lê dân bách tính." Lâm Thiên Lạc thấy thái độ Nam Cung Dạ không mấy tốt, nghe những lời này chỉ cười nhạt không nói gì. Bà ta lại tiếp tục muốn khuyên giải. "Ai gia biết đối với chuyện liên hôn cùng Bắc Chu con không cam nguyện. Nhưng Dạ Nhi không nhớ đến lời Tiên Đế từng nói với con hay sao? Người thuộc Hoàng thất sinh ra đã định nắm giữ vận mệnh lớn của cả quốc, không thể vì một chút tâm tư riêng của bản thân mà hi sinh việc lớn." Lâm Thiên Lạc vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát biểu tình của Nam Cung Dạ, đúng thật khi nhắc lại lời nói của Tiên Đế đã phần nào đá động đến tâm tư của hắn. Tuy ánh mắt hắn chỉ nhẹ lay chuyển nhưng bà ta vẫn có thể nhìn ra được việc này, lúc này lại tiếp tục muốn thuyết phục. "Bên phía Bắc Chu đối với hôn sự lần này vô cùng thuận ý, tình liên ban hai quốc sẽ càng thêm rộng mở. Loại hôn sự đại điện cho chính trị này ai gia không phải không hiểu rõ. Nhưng chuyện này có liên quan rất lớn đến rất nhiều người, còn tạo phúc cho dân chúng. Lời Tiên Đế trước lúc băng hà ai gia còn nhớ, người đối với Nam Cung Dạ con quả thật có kì vọng rất lớn." Nam Cung Dạ giờ đây đang rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử, hắn đương nhiên nhận ra được đạo lý trong lời nói của Tiên Đế lúc trước. Hắn còn nhớ rất rõ lúc cùng người xông pha chiến trận, trấn giữ biên quan, thấy nhiều cũng thấu hiểu được nhiều. Người đã từng nói sinh ra nắm giữ vương mệnh tuy có thể làm được rất nhiều chuyện lớn. Nhưng có những việc vẫn là tự mình thân bất do kỷ, đến cuối cùng cũng không thể theo ý muốn của chính mình. Hắn trong lòng cười nhạt tự giễu, chính hắn cũng phải như thế sao, thật nực cười. Hắn trước mắt không muốn nghĩ nhiều như vậy, chuyện về sau có như thế nào cũng được. Hiện tại hắn chỉ muốn sớm lấy được Đàm Linh thảo trở về chữa thương cho nàng. "Chuyện hôn sự này nhi thần cần một chút thời gian để suy ngẫm lại, hiện tại chỉ mong thái hoàng thái hậu ban cho nhi thần Đàm Linh thảo." Lâm Thiên Lạc thấy Nam Cung Dạ ít hay nhiều đối với chuyện liên hôn này cũng có một chút gì đó chuyển biến. Trước mắt bà ta biết mình không nên tiếp tục ép buộc, chỉ có thể từ từ mà dùng cách lạc mềm buộc chặt. "Được, Dạ Nhi chịu suy nghĩ lại là tốt rồi, ai gia cảm thấy rất vui vẻ. Đàm Linh thảo này trước đại hôn của Trấn An Vương con thì hiện tại ai gia cũng có thể đưa nó cho con. Chỉ cần Dạ Nhi đồng ý một việc..." "Người nói đi..." Lâm Thiên Lạc cao hứng vừa uống trà vừa nói rõ. "Nhị công chúa vừa hay ở trong cung cũng đã chán, hay là hai ngày nữa ai gia sẽ sắp xếp cho nàng đến Trấn An phủ của con ra ngoài dạo chơi một chuyến. Vương phủ nhiều chỗ tốt như vậy, nhất định là rất thích hợp. Dạ Nhi con không có ý từ chối chứ?" Nam Cung Dạ ánh mắt khẽ rũ xuống, cuối cùng cũng lên tiếng. "Cung Dạ đã rõ." "Được, tốt lắm...người đâu mau mang Đàm Linh thảo đến đây cho ai gia."