Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 74
Cho dù là ai đi nữa cũng không muốn để cho người mình yêu thương nhiều năm nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.
“Nói cho cùng vẫn là lỗi của muội.”, Liễu Triêu Hoa chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều toát lên sự áy náy từ tận sâu trong đáy lòng.
Trong mắt Phó Nguyên lộ ra một chút thần sắc vội vàng, dường như là nóng lòng muốn biểu đạt cái gì đó, hắn gắng sức lắc đầu một cách khó khăn, miệng vẫn lặp đi lặp lại khẩu hình như vừa rồi.
Triêu Dương, Triêu Dương…
Liễu Triêu Hoa nhìn hắn mà đáy lòng chua xót, nàng rũ mí mắt xuống tránh đi ánh mắt vội vàng ẩn chứa sự cầu xin của Phó Nguyên, chỉ có thể nói: “Sư huynh trước hết nghỉ ngơi cho tốt, muội đi khuyên nhủ Triêu Dương.” rồi ấn nhẹ vào bả vai của Sa La, ra hiệu cho hắn bế mình đi ra ngoài.
Sa La nhìn liếc mắt nhìn Phó Nguyên đang nằm trên giường một cái, cũng không lộ ra biểu tình gì liền trực tiếp xoay người ôm Liễu Triêu Hoa ra khỏi cửa phòng.
Viên Viên vừa thấy Sa La và Liễu Triêu Hoa đi ra liền bước tới nghênh đón, thấp giọng nói: “Vương phi, Liễu đại tiểu thư không muốn đến đây.”.
Liễu Triêu Hoa thở dài, trong lòng đang thầm nghĩ không biết phải làm sao mới tốt thì mi tâm bỗng nhiên bị người ta chọc vào. Nàng đưa tay che trán, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Sa La, đôi mắt đen bóng của hắn mang theo một chút không vui, hắn kéo bàn tay đang che trán của Liễu Triêu Hoa xuống rồi tiếp tục dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mi tâm của nàng: “Chỗ này không nên nhăn lại như vậy.”.
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, dán sát lại, dùng chóp mũi mình cọ vào chóp mũi của Sa La, động tác vô cùng thân mật như vậy làm cho ánh mắt hắn lập tức trở nên dịu dàng, nàng nói: “Không cần lo lắng, ta không sao.”.
Khóe môi Sa La nhẹ nhàng tràn ra một ý cười nhợt nhạt, tựa như ngọn gió ngày hè vi vu thổi qua khiến cho mặt nước nổi lên những gợn sóng nhẹ rồi chậm rãi lan rộng ra.
Sa La nâng cằm lên, đôi môi đỏ mọng mềm mại của hắn thoáng cái liền tìm đến môi của Liễu Triêu Hoa, vừa nhẹ nhàng vừa thân mật mà say đắm hôn nàng, tựa như hai cần cổ duyên dáng của một cặp thiên nga trắng đang quấn vào nhau.
Hai người đắm chìm trong sự quấn quýt của đôi môi mà quên đi mọi thứ xung quanh. Cho đến khi có tiếng bước chân của ai đó cố ý bước mạnh, Sa La mới hơi hơi dừng lại, sau đó vươn đầu lưỡi vào thăm dò trong miệng Liễu Triêu Hoa thỏa thích mút hai cái mới lưu luyến dứt ra, tỏ vẻ có chút căm tức nhìn về nơi phát ra tiếng động. Liễu Triêu Dương đang đứng ở nơi đó, trên mặt đầy vẻ mất tự nhiên, nàng cúi đầu không dám nhìn Liễu Triêu Hoa đang được Sa La ôm trong ngực. Hơn nữa ngay cả đôi tai nàng cũng đỏ lên rõ ràng là muốn cho Liễu Triêu Hoa biết nàng đã nhìn thấy việc không nên thấy.
Mặc dù Liễu Triêu Hoa cũng có chút lúng túng, nhưng lại nhanh chóng trở nên thoải mái, nàng trời sinh tính tình thản nhiên, muốn làm là làm, dám làm dám chịu. Chưa kể nếu để cho Liễu Triêu Dương tận mắt nhìn thấy nàng tình nguyện thân mật với Sa La thì hẳn là có thể khiến tỷ tỷ tin là nàng không bị hắn ép buộc, như vậy cũng là suy nghĩ cho hắn. Cho nên Liễu Triêu Hoa liền giả vờ như không phát hiện Liễu Triêu Dương đang ngượng ngùng, mà chỉ nhẹ nhàng hít một hơi, tỏ vẻ không biết làm sao mà gọi một tiếng “Triêu Dương”.
Liễu Triêu Dương vừa nghe thì thân mình hơi cứng đờ, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn muội muội, nàng vén mấy sợi tóc che phủ trước trán lên làm cho những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt lộ ra, rồi miễn cưỡng nở một nụ cười có vẻ khổ sở: “Triêu Hoa, muội cũng nhìn thấy bộ dạng này của tỷ rồi, còn cho rằng tỷ có thể đi gặp huynh ấy sao?”.
Liễu Triêu Hoa hơi nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: “Phó Nguyên vừa tỉnh dậy liền suốt ruột gọi tên của tỷ. Muội thấy huynh ấy cũng không giống loại người sẽ vì tỷ già đi mà không thích tỷ nữa.”.
Ánh mắt Liễu Triêu Dương hơi lóe lên, nàng quay mặt qua một bên không nói lời nào, hàng lông mi dài cong vút chớp một cái liền vương một giọt nước mắt nhỏ trong suốt.
Liễu Triêu Hoa nhìn thấy mà trong lòng chua xót, đành mềm giọng chân thành nói: “Đừng đem ý nghĩ của tỷ áp đặt đối với Phó Nguyên, tỷ không thử thì làm sao biết Phó Nguyên sẽ không thích tỷ nữa? Nếu như tỷ nghĩ như vậy, còn không đến gặp huynh ấy, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy Phó Nguyên vì nguyên nhân này mà bị bỏ rơi thật sự rất ủy khuất hay sao?”.
Liễu Triêu Dương vẫn cúi đầu, từng giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng tí tách rơi xuống, làm mặt đất trong phạm vi cách mũi chân nàng một tấc bị ướt một mảnh.
Liễu Triêu Hoa quay đầu hỏi Sa La: “Sa La, nếu có một ngày ta trở nên rất xấu xí, chàng sẽ như thế nào?”, vừa dứt lời, đáy lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, mặc dù nàng biết Sa La sẽ không vì nguyên nhân này mà thay lòng, nhưng mà người này hoàn toàn không hiểu thế nào là tình thú nên không biết sẽ trả lời thế nào. Dưới đáy lòng Liễu Triêu Hoa âm thầm cầu nguyện Sa La nhất định phải nói ra một chút lời ngon tiếng ngọt, làm tấm gương cho Liễu Triêu Dương, giúp an ủi nàng ấy một chút.
Nghĩ như vậy, trong mắt nàng không khỏi toát ra một chút mong đợi.
Sa La ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khinh thường mà miễn cưỡng liếc nàng một cái: “Nàng sẽ không trở nên xấu xí.”.
Trong lòng Liễu Triêu Hoa liền rơi lộp bộp một tiếng, giống như đang tràn đầy mong đợi mà bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, thoáng cái mọi mong đợi đều tắt ngúm. Nàng híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm nhìn hắn, ném cho hắn ánh mắt hàm ý rằng: “Không nói thì buổi tối cũng đừng leo lên giường của ta”, sau đó chậm rãi hỏi bằng giọng nói ẩn chứa ý tứ nguy hiểm: “Ngộ nhỡ thì sao?”.
Sa La nhíu mày, lờ mờ hiểu ra rằng Liễu Triêu Hoa nhất định phải đòi được đáp án của mình mới hài lòng, đáy lòng hắn cảm thấy có chút phiền: “Tại sao lại phải suy nghĩ về một giả thiết không có khả năng xảy ra? Nàng xấu hay không xấu thì ở trong mắt ta cũng như nhau!”.
Trong lời nói của Sa La đã có chút không vui, hắn vĩnh viễn cũng không hiểu được niềm vui thú của phụ nữ nhân loại khi đưa ra những giả thiết không có khả năng xảy ra cho trượng phu hay tình nhân của mình, sau đó bắt đối phương phải trả lời.
Chẳng hạn như: “Nếu như ta trở nên vừa già vừa xấu, có phải chàng sẽ không quan tâm đến ta hay không?”, đáp án của nam nhân thường thường cũng là dứt khoát trả lời: “Sẽ không!”.
Chẳng hạn như: “Ngộ nhỡ ta và mẹ chàng cùng rơi xuống sông, chàng sẽ cứu mẹ hay là cứu ta?”, câu trả lời đặc sắc nhất của nam nhân sẽ là: “Mẹ ta biết bơi…”.
Đủ loại giả thiết khiến người ta không phiền cũng phải phiền cứ như vậy mà tầng tầng lớp lớp sinh ra.
Trả lời không tốt cũng không được, nữ nhân sẽ âm thầm gạch một dấu chéo thật to lên bức hình của ngươi trong lòng nàng. Mà không trả lời cũng không được, bởi vì một khắc sau đó, ngươi sẽ nghe thấy nữ nhân của ngươi kết luận rằng ngươi không thương nàng, hơn nữa nàng còn hùng hổ khẳng định là ngươi có người khác ở bên ngoài.
Liễu Triêu Hoa cũng khó tránh khỏi thói quen đó, rõ ràng là đã bị câu trả lời của Sa La làm cho rung động, cảm động khiến hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên, nhưng mà trên mặt lại giả bộ không hài lòng mà ghé sát vào hắn, hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: “Nếu như trên thế giới chỉ còn lại một cái bánh bao, vậy chàng sẽ cho ai?”.
Chưa nói đến việc trên thế giới có thể thật sự chỉ còn lại một cái bánh bao hay không, mà ngộ nhỡ chỉ còn lại đúng một cái bánh bao thì chẳng lẽ lại không có những thức ăn khác hay sao?
Lần này, Sa La cũng lười liếc mắt tỏ vẻ khinh thường nàng nữa, chỉ hỏi ngược lại: “Nàng rất thích bánh bao sao? Tại sao lại muốn đem thứ này ra làm ví dụ? Cõi đời này vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu thứ để ăn.”
“…”
“Chàng đúng là không hiểu tình thú.”, Liễu Triêu Hoa lạnh lùng nhìn hắn, nàng cảm thấy hỏi Sa La những vấn đề như vậy thì chính mình mới thật sự là người ngu.
Sa La khinh thường hừ một tiếng, Liễu Triêu Dương xì một tiếng bật cười, đôi mắt to lóe lên một chút vui vẻ, nàng nhìn Liễu Triêu Hoa nói: “Triêu Hoa, hắn cũng chỉ nói sự thật thôi, rất tốt mà.”. Giống với Phó Nguyên, luôn luôn có sao nói vậy, chưa bao giờ biết dỗ dành người khác, ngốc làm cho người ta tức cũng không được mà cười cũng không xong, nhưng nam nhân như vậy lại làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Liễu Triêu Hoa nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, dùng ngón trỏ quấn lấy một lọn tóc đỏ sẫm của Sa La mà chơi đùa, mặc dù trong lòng cũng đồng ý với Liễu Triêu Dương, nhưng vẫn tỏ vẻ hết cách mà nói: “Tính tình của hắn chính là như vậy. Cho tới bây giờ vẫn luôn như vậy.”.
Sa La cũng lười so đo với người khác, chỉ hơi hơi nhíu mày, nhìn Liễu Triêu Dương mà nói: “Nếu như là vì nguyên nhân ngoại hình, thật ra thì ngươi cũng không cần lo lắng như vậy. Có một loại hoa tên là Nại Hà hoa, có thể làm cho ngươi khôi phục dung mạo như cũ, chỉ là phải hao tổn chút ít linh lực để duy trì, hơn nữa nếu như không gia tăng liều dùng, thì thời gian duy trì được lần sau sẽ ngắn hơn so với lần trước.”.
Liễu Triêu Dương sửng sốt, chợt ngẩng đầu nhìn Sa La, đôi mắt nàng lóe sáng bức người, thoáng chốc khiến cho Liễu Triêu Hoa có cảm giác như nhìn thấy Liễu Triêu Dương hoạt bát ngang ngược năm xưa.
Liễu Triêu Hoa dùng sức bấm vào bả vai Sa La một cái, ý bảo hắn câm miệng, còn mình thì vội vàng nói: “Triêu Dương, tỷ tuyệt đối không được thử. Không bằng tỷ dùng lần thử này đến thử Phó Nguyên. Nếu như hắn thật lòng yêu tỷ thì sẽ không vì dung mạo của tỷ và bỏ rơi tỷ.”.
Liễu Triêu Dương nghẹn ngào lắc đầu, xông tới cầm lấy cánh tay Sa La, ngẩng đầu nhìn hắn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trong hốc mắt nàng. Tựa như người chết đuối vớ được cọc, đôi mắt nàng ngập nước mang theo thần sắc vội vàng nhìn hắn: “Nại Hà hoa ở đâu?”.
Liễu Triêu Hoa gắt gao nhéo nhéo bả vai của Sa La, hắn không chịu mở miệng mà ôm Liễu Triêu Hoa bước đi. Chẳng qua là lúc bước tới lại nhìn thoáng qua vách đá một lát, sau đó mới hóa thành một đạo kim quang biến mất trước mắt Liễu Triêu Dương.
Liễu Triêu Dương ngơ ngác nhìn theo hướng mà Sa La vừa nhìn lại trước khi rời đi, một đóa hoa màu lam tươi đẹp mọc bên cạnh thác nước đang mong manh lay động. Cánh hoa dài nhỏ xoắn lại dính một ít bọt nước li ti, được ánh mặt trời chiếu sáng khúc xạ ra tia sáng bảy màu mờ ảo, trông càng có vẻ yêu mị mê người…
Vừa về tới phòng mình, Liễu Triêu Hoa liền nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Sa La: “Vừa rồi chàng có ý gì?”.
Sa La liền biết Liễu Triêu Hoa đã để ý thấy cái liếc mắt vừa rồi của hắn, đành phải mềm giọng xuống, hạ thấp người, nhích về phía nàng mà nói: “Cũng vì nàng ta sốt ruột muốn gặp nhân loại kia nhưng lại không dám, Nại Hà hoa cũng không phải là thứ gì có hại, chẳng qua cần hao phí linh lực nhiều một chút mà thôi.”.
Liễu Triêu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng biết Triêu Dương sốt ruột, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
32 chương
184 chương
21 chương
40 chương
324 chương