Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 58
Đại đầu và nhị đầu cùng nhau nói: “Trở lại sớm một chút, đừng đánh thức Lão Tam, chỉ cần gọi chúng ta là được.”.
Tu Qua: “…”.
Liễu Triêu Hoa khẽ cười, nàng cảm thấy yêu quái ở đây thật sự rất thật thà, rất đáng yêu, tuy rằng cũng có gian trá nhưng phần lớn bọn chúng đều khiến cho người ta có cảm giác yêu mến.
Tu Qua bất đắc dĩ vểnh vểnh sáu cái tai trên đầu, dang rộng đôi cánh đen bóng, vỗ vỗ hai cái sau đó nhẹ giọng nói: ”Triêu Hoa, ngồi cho vững.”
Liễu Triêu Hoa ừ một tiếng, Tu Qua liền vững vàng bay lên, mang theo nàng tiến vào trong đường hầm tối đen sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối kia.
Hai người bay trong đường hầm một hồi lâu, đang lúc Liễu Triêu Hoa thầm nghĩ chắc phải mất rất lâu nữa mới ra khỏi đây thì thấy Tu Qua chợt bay vù về phía trước. Bỗng nhiên ánh sáng chói mắt từ trên bầu trời chiếu thẳng xuống khiến cho Liễu Triêu Hoa vốn ở trong đường hầm tối đen cảm thấy không thích ứng kịp mà nhắm chặt hai mắt lại.
Vừa thoát khỏi không gian ngột ngạt của đường hầm Tu Qua lập tức bay lên rất cao, Liễu Triêu Hoa cảm thấy tiếng gió vù vù rít gào bên tai mới khẽ hé mở hai mắt, chỉ thấy dưới chân mình là tầng mây cuồn cuộn và đôi cánh màu đen đang dang rộng của Tu Qua.
Tu Qua bay ra ngoài tầng mây, Liễu Triêu Hoa vừa nhìn xuống mặt đất bên dưới liền thấy khung cảnh bảy ngọn núi quen thuộc đứng sừng sững, trong lòng liền cả kinh mà chỉ xuống dưới hỏi Tu Qua: “Nơi đó không phải là Thất Phong sao?”.
Tu Qua nghiên đầu một chút, liền bay ra xa thật nhanh: “Đó chỉ là giả thôi, yêu vương điện hạ đưa Thất Phong đến không gian khác, đương nhiên phải tạo ra một cái giả thay thế ở đây.”.
Liễu Triêu Hoa ngạc nhiên khẽ mở to hai mắt, trong lòng nàng không khỏi có chút rung động: “Hắn cũng thật có bản lĩnh.”.
Tu Qua liền lên tiếng: “Đương nhiên rồi, ngươi cho là vị trí yêu vương có thể tùy tiện ngồi lên sao? Ngươi cũng đừng xem thường Thất Phong giả kia, yêu vương đã bố trí tứ sinh bát tượng(1) ở đây. Trong một ngàn năm hắn bị phong ấn, bộ hạ của Kim hải Giao Long bị tổn thất ở bên trong cũng không ít. Một khi đã bước chân vào Thất Phong thì không còn đường quay lại.”
(1) Tứ sinh bát tượng: “tứ sinh” để chỉ bốn linh vật hoặc bốn vị thần đại diện cho tứ phương bao gồm: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. “Bát tượng” nghĩa là tám voi.
‘”Đi vào trong đó thì sao?”, Liễu Triêu Hoa liếc mắt nhìn lại bảy ngọn núi vẫn đứng sừng sững kia, thật sự là giống hệt như Thất Phong thật mà nàng đã thấy lúc trước.
“Hoặc là chết, hoặc là trở thành một trong bát tượng giả chứ sao.” Tu Qua nói một cách thờ ơ nhưng Liễu Triêu Hoa lại nghe ra được hàn ý dày đặc trong lời nói này.
“Chúng ta trực tiếp quay về Thiên Nguyên Tông đi.”, Liễu Triêu Hoa ôm chặt chiếc hộp trong ngực, không hỏi mà lấy đi như thế này, nàng cũng xem như là kẻ trộm rồi.
Dù sao có thể cứu sống Phó Nguyên là tốt rồi, dùng xong rồi nàng sẽ nghĩ cách trả lại sau.
Tu Qua nghe thấy thế thì đôi cánh liền run lên, nó chợt hạ thấp cánh xuống, đôi mắt đen láy đảo nhanh một vòng: “Không được, không được. Ngươi nghĩ mà xem, ngay khi chúng ta đi ra ngoài yêu vương chắc chắn sẽ biết được, cho nên nhất định sẽ đuổi theo hướng Thiên Nguyên Tông, bây giờ mà đi về hướng đó không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
Liễu Triêu Hoa mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng sự thật bày ra trước mắt, vừa tưởng tượng đến cảnh Sa La nghiêm mặt dùng ánh mắt u ám nhìn mình, thân thể nàng không tự chủ mà khẽ run rẩy.
Thật là đáng sợ.
Liễu Triêu Hoa liền chỉ tay về một hướng nói: “Vậy đi hướng này đi, chúng ta đi đường vòng để về Thiên Nguyên Tông.” Tu Qua nhếch miệng cười một tiếng, khoan khoái đáp một tiếng “Được” sau đó liền quay đầu bay về hướng đó.
Phía Tây một thành trấn nhỏ có tên Vọng Sơn Lĩnh có một cái khách điếm, Liễu Triêu Hoa dịch dung cho Tu Qua một chút, biến nó thành một con lừa lông xám bình thường. Nàng cưỡi lừa tiến vào bên trong, thuê một gian phòng trên lầu hai. Dưới ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh, Tu Qua lúc này không khác gì một con lừa lông ngắn, dạo bước lộc cộc tiến lên lầu. Nó nhìn thoáng qua gian phòng có biển hiệu chữ “Thiên” rồi không thèm để ý đến ánh mắt quỷ dị của tiểu nhị mà vươn chân trước lên đá văng cánh cửa, sau đó thong dong cất bước đi vào. Hơn nữa nó còn khéo léo vung chân sau một cái đóng cửa phòng lại, nhốt tên tiểu nhị lúc này đang đờ đẫn ở bên ngoài.
Liễu Triêu Hoa hành tẩu suốt hai ngày đường, tuy rằng không mệt gì nhiều nhưng cứ hễ nhìn thấy giường thì vẫn theo thói quen mà muốn leo lên nghỉ ngơi một chút. Không ngờ một lần nghỉ ngơi này của nàng, khi tỉnh lại liền gặp phải người mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Từ chân trời phía xa xa bỗng xuất hiện một đạo kim quang đang phóng về hướng mà Liễu Triêu Hoa vừa rời đi sau đó chợt dừng lại. Sa La mặt âm trầm đứng trên một đụn mây, vừa rồi hắn nhận được chỉ dẫn nên mới theo đến đây, nhưng hiện tại đến rồi lại không thấy bóng dáng Liễu Triêu Hoa đâu.
Sa La thầm nghĩ hẳn là phải ở đây chờ chỉ dẫn tiếp theo xuất hiện. Đột nhiên không khí xung quanh khẽ vặn vẹo, một con Thuận Phong Lục Nhĩ Thú đang dang rộng hai cánh liền yên lặng hiện ra trước mặt hắn, Lục Nhĩ Thú đưa chân chỉ chỉ một thành trấn nhỏ bên dưới sau đó liền như ánh sáng lóe lên mà biến mất.
Sa La không một chút do dự, bay nhanh về phía trấn nhỏ mà Lục Nhĩ Thú vừa chỉ. Lúc đứng tại đầu con phố của trấn nhỏ, hắn đang nhíu mày không biết phải đi hướng nào thì trên tường phía bên phải xuất hiện một hình ảnh mờ ảo giống như được người ta chiếu lên. Con Lục Nhĩ Thú màu đen với thân hình cường tráng tuấn dật đang bay lượn lại tái hiện trước mặt hắn, nó dùng chân chỉ chỉ về phía trước rồi sau đó lại từ từ biến mất.
Sa La trầm mặt, bước chân ổn định không nhanh không chậm rẽ vào một con đường tại giao lộ phía trước, một khách điếm nhỏ liền hiện ra trước mặt hắn.
Sa La thầm nghiến răng, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Tu Qua lúc này đang nhắm mắt vểnh tai nghe ngóng âm thanh trong gió, cảm thấy Sa La đã đến gần, nó liền giả bộ kinh hoảng nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng: “Yêu vương tới rồi!”. Sau đó thừa dịp Liễu Triêu Hoa kinh ngạc mở mắt, trong nháy mắt nó hóa thành một bóng đen phóng tới trên cánh tay nàng, biến thành một bức phù điêu nằm bất động trong tay áo.
Liễu Triêu Hoa chưa kịp nghĩ gì thì đã có thể nghe được khách điếm thoáng cái yên tĩnh lại, chỉ có tiếng bước chân trầm ổn, vững vàng đang nện lên cái cầu thang làm bằng gỗ cũ kĩ đã lâu không được tu sửa phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Tiếng bước chân kia giống như đang nện vào trái tim nàng, làm cho lòng nàng cũng theo nhịp bước đó mà trở nên nặng nề từng chút một.
Tiếng bước chân tiến gần đến cửa phòng của Liễu Triêu Hoa thì dừng lại trong giây lát, người bên ngoài đẩy mạnh cửa phòng. Ngọn gió rì rào tràn vào gian phòng trống rỗng không một bóng người, cửa sổ bị gió thổi mở ra và va đập không ngừng phát ra những tiếng lạch cạch.
Sa La đứng ở cửa, bàn tay hắn đang vịn trên khung cửa, thoáng cái khung cửa liền bị bóp nát.
Liễu Triêu Hoa lúc này đang ngồi trên xe lăn, thật cẩn thận ẩn nấp ở ngọn núi phía sau khách điếm. Sắc trời trên đỉnh đầu nàng u ám, lờ mờ có tiếng sấm vọng lại, ban đầu là những hạt mưa bụi thưa thớt rơi xuống sau đó cơn mưa dần trở nên nặng hạt và dày đặc.
Liễu Triêu Hoa ngồi trên xe lăn thoáng nhìn lên bầu trời, nàng cảm thấy gần nửa canh giờ đã trôi qua mà không thấy có động tĩnh gì, dựa vào tốc độ của Sa La, nếu không tìm được nàng vậy bây giờ hẳn đã rời đi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mới dùng tay chuyển động xe lăn, một cành cây nhỏ phía trước bánh xe đã bị cán gãy phát ra tiếng kêu răng rắc, thần kinh đang rất nhạy cảm của Liễu Triêu Hoa liền bị âm thanh này làm cho kinh hãi mà căng lên. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn lại, thì thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đi ra từ chỗ sâu trong rừng rậm.
“Vừa rồi ngươi thở phào một không khỏi có hơi sớm.”, tiếng nói lạnh như băng của Sa La hơi lộ ra lửa giận, mái tóc dài màu đỏ sẫm mỹ lệ của hắn hơi hơi đong đưa: “Chạy trốn chính là cách mà ngươi lấy lòng ta sao?”.
Liễu Triêu Hoa cười khổ một tiếng, điều khiển xe lăn xoay người lại nhìn Sa La, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt như muốn từ bỏ hết thảy.
Nàng lẳng lặng nhìn Sa La sắc mặt âm trầm đang từng bước tiêu sái tiến đến trước mặt mình, sau đó mới chậm rãi rút ra hai thanh đoản kiếm trắng loáng từ trong tay áo, giọng nói nàng bình thản không hề có một chút dao động: “Đến đây đi, ngươi đã bắt được ta, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết.”.
Sa La đứng ở nơi đó, sắc mặt hắn vốn đang bình tĩnh, đến khi nhìn thấy Liễu Triêu Hoa rút kiếm làm ra tư thế muốn liều mạng thì chân mày hắn gắt gao nhíu chặt làm nổi rõ một hình chữ Xuyên, thể hiện mức độ không vui của hắn lúc này.
“Ta không muốn đánh với ngươi.”
“Ngươi không muốn đánh với ta, vậy thì đuổi theo ta làm gì?”, khóe miệng Liễu Triêu Hoa cười yếu ớt tựa như có ý mỉa mai. Khuôn mặt Sa La liền tối sầm, hắn trả lời ngắn gọn: “Bắt ngươi trở lại.”.
“Bắt ta trở lại làm gì? Ngươi xem ta là cái gì?” lời nói của nàng vốn là có ý nghi vấn hoặc là chất vấn nhưng âm cuối lại rất nhỏ khiến Sa La phải chú ý nghe kỹ mới có thể nghe rõ.
Liễu Triêu Hoa nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm của nàng vào giờ khắc này lại hơi dậy sóng. Thân thể Sa La lập tức cứng đờ, hắn đứng sững tại chỗ, ánh mắt giằng co với nàng một hồi lâu mới khó khăn thốt ra hai chữ: “Bạn đời”.
Bạn đời? Liễu Triêu Hoa cúi đầu cười ha hả thành tiếng như vừa nghe được một câu chuyện cười, từng hạt mưa lớn giội vào người nàng càng làm nổi bật vẻ nhỏ nhắn yêu kiều của Liễu Triêu Hoa.
Sa La nhíu mày, hắn thật sự không thích việc kết luận mà hắn phải tốn rất nhiều thời gian suy nghĩ mới ngộ ra được cứ như vậy bị người ta cười nhạo, đang muốn nói tiếp thì Liễu Triêu Hoa ở trước mặt đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt nàng sâu thăm thẳm trong chốc lát liền tràn ra ánh sáng long lanh, sóng mắt lưu chuyển vô cùng động lòng người.
Liễu Triêu Hoa mở to mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ cười, hai tay chậm rãi di chuyển xe lăn đến trước mặt Sa La. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc đen dài bóng mượt hơi tung bay, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sa La.”. Âm cuối nhẹ luyến một chút, tựa như cái đuôi của con mèo lướt qua, sau khi trêu chọc người khác liền ranh mãnh rời đi.
Một tiếng gọi kia quả thật vô cùng ôn nhu làm cho nhịp tim vốn đang trầm ổn của Sa La thoáng cái lạc một nhịp.
Đầu ngón tay trắng nõn của Liễu Triêu Hoa nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực của Sa La rồi tiếp tục di động về phía nút thắt trên áo của hắn. Đầu ngón tay nàng móc vào nút thắt màu đen sau đó nhẹ nhàng kéo xuống phía dưới.
Rõ ràng lực ngón tay của nàng nhẹ như không, nhưng Sa La vẫn tình nguyện thuận theo động tác của Liễu Triêu Hoa mà cúi xuống, nhích tới gần nàng.
Cánh tay mềm mại trắng nõn của nàng vòng qua cổ Sa La, nhẹ nhàng kéo hắn sát về phía mình. Gò má Liễu Triêu Hoa đỏ bừng, đôi mắt nàng long lanh lóe sáng, hai người dựa vào rất gần, hơi thở quấn quýt cùng một chỗ. Sa La chỉ nghe thấy Liễu Triêu Hoa lại gọi một tiếng bên tai: “Sa La.”.
Nhịp tim của hắn lại lạc nhịp sau đó thình thịch dồn dập như tiếng trống, con ngươi của Sa La khẽ co rút, dường như có một loại cảm xúc xa lạ, sung sướng tập kích hắn, khiến cho hắn muốn nói gì đó lại không nói nên lời.
Liễu Triêu Hoa dùng hai tay ôm lấy cổ của hắn, chóp mũi nàng cọ vào của chóp mũi hắn: “Ngươi biết bạn đời là cái gì không?”
Không đợi Sa La trả lời, ngón út của Liễu Triêu Hoa liền quấn lấy một lọn tóc đỏ của hắn, từ từ quấn quanh mấy vòng, nàng nhẹ nhàng nói tiếp: “Bạn đời chính là người sẽ làm bạn với mình cả đời. Giữa bạn đời với nhau phải yêu thương nhau, nhường nhịn lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Là người mà cho dù tương lai gặp phải chuyện gì cũng sẽ nắm tay nhau cùng vượt qua, đó gọi là bạn đời.”
Liễu Triêu Hoa khẽ ngừng lại một chút, ánh mắt nàng nhìn Sa La mơ hồ lộ ra một chút tự giễu: “Nhưng mà ngươi làm ta cảm thấy, ngươi chỉ coi ta như nệm giường mà thôi.”
“Ta…”
Liễu Triêu Hoa hơi hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi Sa La một nụ hôn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
32 chương
184 chương
21 chương
40 chương
324 chương