Hai ngày nữa chính là mùng mười tháng mười, Liễu Triêu Hoa rất mong đợi cuộc so tài lần này, rốt cuộc sau hai ngày nữa cuộc sống thanh tĩnh từ trước đến nay của nàng có thể náo nhiệt hơn một chút. Nửa tháng nay, nàng gần như không có thời gian ở chung cùng người nhà, trừ những lúc ăn cơm tối cùng nhau, dường như lúc nào mỗi người cũng đều bận việc riêng. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, những thứ Liễu Triêu Hoa học được quả thật không ít, lão hồ yêu là một người thầy rất tốt, cho dù là thứ phức tạp đến mấy, qua ví dụ minh họa của lão đều trở nên đơn giản dễ hiểu. Chưa kể Liễu Triêu Hoa không phải là người ngu ngốc, cho dù thật sự ngốc đi nữa, dưới sự dạy dỗ của lão thì muốn học không nổi cũng khó. Dưới sự nỗ lực của Liễu Triêu Hoa, Kim Chung Tráo nàng đã luyện đến tầng thứ ba, đây đã là sự tiến bộ rất lớn rồi, người bình thường muốn luyện thuật pháp này ít nhất cũng phải mất mười năm hai mươi năm mới luyện đến tầng thứ hai, mà Liễu Triêu Hoa tựa như có tư chất trời sinh, đối với các loại thuật pháp thì năng lực thông hiểu vượt xa người thường. Nàng dường như vốn đã biết từ trước, mà sự dạy dỗ của lão hồ yêu chẳng qua chỉ là làm cho nàng trở nên thành thạo hơn mà thôi. Núi Thanh Nguyên xanh biếc một màu, sương mù ẩn chứa tiên khí lượn lờ, Kim Chung Tráo của Liễu Triêu Hoa đã đủ sức để đối phó với ong Trúc Như rồi. Thân thể lão hồ yêu gần đây càng ngày càng không tốt, dường như có xu hướng suy kiệt. Mặc dù lão không nói rõ nhưng Liễu Triêu Hoa vẫn mơ hồ đoán được nguyên nhân, cho nên nàng muốn kiếm thật nhiều mật ong Trúc Như cho lão. Liễu Triêu Hoa đứng trên ngọn núi cao vút chìm trong mây mù, ngẩng đầu nhìn lên rồi thở dài một hơi, ong Trúc Như chỉ thích mật hoa Trúc Như, cho nên muốn tìm được chúng chỉ có thể đến nơi hoa Trúc Như mọc. Nàng khởi động xe lăn rồi điều khiển xe từ từ bay lên không trung. Núi Thanh Nguyên không có đường, lại cao chót vót ẩn trong mây mù, chỗ nào cũng có cảnh đẹp nhưng cũng không thiếu những nơi địa thế hiểm yếu. Liễu Triêu Hoa bay lên không trung đến vị trí cao hơn hai trăm thước sau đó chậm rãi nhích tới gần ngọn núi, ở trong bóng cây xanh rậm rạp, tỉ mỉ tìm kiếm loài hoa được mệnh danh là “Địa ngục chi hoa” – hoa Trúc Như. Dựa theo một bộ sách Liễu Triêu Hoa từng xem qua, trong đó miêu tả hoa Trúc Như thường mọc ở nơi râm mát, chỉ nở vào nửa đêm về sáng, cả cây hoa có màu trắng nõn sáng long lanh như ánh trăng, một chút màu xanh cũng không có, chính là kỳ hoa trên đời. Nếu muốn tìm được nó trong rừng cây xanh um rậm rạp này, nói khó cũng không khó mà dễ cũng không dễ. Bởi vì loại hoa này không thích ánh nắng, sinh trưởng bên cạnh rễ cây đại thụ, khi mặt trăng vừa lặn, trước khi tia nắng ban mai chiếu xuống sẽ tự động co rút lại thành hình thù giống như cây nấm trắng ẩn núp bên dưới rễ cây đại thụ. Mà ong Trúc Như bởi vì chỉ hút mật hoa Trúc Như cho nên cũng sinh hoạt theo tập tính của loài hoa này, ban ngày về tổ ban đêm hoạt động. Liễu Triêu Hoa tỉ mỉ chăm chú tìm kiếm trong rừng rậm, đúng là trời không phụ người có lòng, một điểm màu trắng nõn lọt vào tầm mắt của nàng, bên cạnh một gốc cây đại thụ thân to đủ bốn người ôm, Liễu Triêu Hoa phát hiện cây hoa Trúc Như ẩn sâu bên trong đám rễ cây, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội vàng đáp xe lăn xuống dừng ở bên cạnh đám rễ. Nàng nhặt một nhánh cây trên mặt đất, cẩn thận gạt đám lá khô phủ trên cây hoa Trúc Như, nhìn xuống bên dưới, quả nhiên là cây hoa nàng tìm đã lâu. Mà cây hoa Trúc Như giống hệt như trong sách mô tả, ngay cả lá trên cây cũng là màu trắng nõn như màu ánh trăng. Liễu Triêu Hoa cầm lấy nhánh cây nhẹ nhàng chọc chọc vào bên dưới đám rễ cây, hi vọng sẽ tìm thêm được vài cây hoa Trúc Như nữa. Trong lúc tập trung tìm kiếm, Liễu Triêu Hoa không để ý thấy cây đại thụ bên cạnh nàng đang nhẹ nhàng rung động. Một tiếng cười tinh tế khúc khích vang lên: “Ngứa… ngứa quá, cái đó ban ngày không ngủ được…”. Liễu Triêu Hoa sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên cây đại thụ, lại phát hiện trên thân cây to bỗng nhiên xuất hiện một con ngươi to lớn màu lục đang nhìn nàng. Sau khi tầm mắt hai người chạm nhau, Liễu Triêu Hoa còn chưa kịp có phản ứng, một thanh âm cuồng loạn vang lên trong rừng. “Trời ạ! Có người nhìn lén bộ phận riêng tư của lão tử!”. Nội dung của tiếng nói kia khiến cho Liễu Triêu Hoa ngẩn ngơ, bên tai nàng còn vang vọng tiếng “bộ phận riêng tư”, cái này chính là nội dung trọng điểm. Cả khu rừng rậm vào giờ khắc này như phảng phất thanh tĩnh lại, thỏ hoang ẩn nấp trong bụi cỏ dùng ánh mắt màu hồng tò mò nhìn tới đây; con rắn mối màu lục đang bò trên nhánh cây cũng dừng lại, quên luôn con côn trùng nhỏ trước mặt mà kinh ngạc quay đầu, vẫn duy trì tư thế cũ giống hệt như tượng điêu khắc. Mà khắp bốn phương tám hướng, đủ loại rắn đang lim dim vắt vẻo trên những nhánh cây trong chốc lát đều mở to hai mắt nhìn, rũ thân xuống nhất tề quay đầu hướng về phía cây đại thụ. Trong cái tổ chim phía trên nhánh cây, mấy chú chim non đang tranh nhau nhoài ra vành ổ xem náo nhiệt, một chú chim non bởi vì thân hình còn quá nhỏ không thể chen vào nhìn được, nhất thời nổi giận nhắm vào cái đầu lớn nhất trong số đám anh chị em của mình ra sức mổ lén từ phía sau, chú chim kia bị dính đòn bất ngờ liền vinh quang rơi khỏi tổ. Chú chim non kia vẻ mặt giống như đang âm hiểm cười lạnh, vậy là đối thủ cạnh tranh giành chỗ bớt đi một con. Tất cả hoa cỏ cây cối bên cạnh cây đại thụ trong nháy mắt đều đồng loạt đổi hướng, quay về phía cây đại thụ cùng Liễu Triêu Hoa, cành lá giơ lên giống như đang tỏ vẻ kinh ngạc của chúng. Sau đó Liễu Triêu Hoa nghe thấy được đoạn đối thoại như sau: “Trời ạ! Bộ phận riêng tư của A Nặc bị nhìn lén!”. “Nhìn xem kìa, đó là một con người a!”. “Hình như còn là một nữ nhân, ôi chao…”. “Vậy chẳng phải là nữ lưu manh sao?!”, hoa Tịnh Đế kinh ngạc nói. “Này này này, phát sinh chuyện gì, ta vừa mới tỉnh ngủ a”, một cây hoa nhỏ vừa nở vội vàng hỏi. Một gốc cỏ nhỏ ở bên cạnh nó dùng lá chỉ chỉ Liễu Triêu Hoa: “A Nặc bị một nữ lưu manh phi lễ!”. “Loài người thật là vô sỉ nha”. “Đúng đấy, mỗi một con người đều là lưu manh”. … … Mặt Liễu Triêu Hoa tối sầm lại.