Nhất Thế Tôn Sư
Chương 992 : Thành viên tứ đế
Dịch giả: Tiểu Băng
Hồng Hoang mênh mông vắng vẻ, cây cối cao to sừng sững như những ngọn núi, bất kì vật gì ở nơi này cũng đều to lớn khổng lồ hơn bình thường rất nhiều, cứ như là vùng đất của người khổng lồ.
Một thanh Phượng Sí Hắc Kim thương đột ngột hiện ra, mũi thương có ngọn lửa vô hình vô sắc quấn quanh, đâm thẳng vào sau lưng Cao Lãm, sự xuất hiện của nó cực kì đột ngột.
Phốc, hư không bị đâm xuyên qua, mũi thương đã tới sát lưng Cao Lãm, lửa của nó đốt cháy mọi thứ, chặn mọi đường sống.
Một thương kinh diễm.
Quanh người Cao Lãm đột nhiên hiện ra hình ảnh núi non sông ngòi, nhật nguyệt trăng sao vòng quanh người y, ở giữa là một bóng người đế giả cao quý, đội bình thiên quan, mặc hoàng bào.
Vô số Nhân tộc thân ảnh vọt lên, dày đặc che chắn khắp chung quanh, tuy hình ảnh mơ hồ, nhưng mang theo tinh thần không thể ma diệt, kết nối với trời đất.
Đây là tinh thần tân hỏa tương truyền.
Đây là tinh thần sẵn sàng chịu chết, để đổi lại sự tồn tại của chủng tộc.
Đây là tinh thần vượt mọi chông gai, trăm tử bất hối, xông lên trên hết.
Đây là sự hi sinh, là không sợ, là kiên định, là tự cường, là vạn người một lòng, giờ này khắc này, mấy chữ này cũng không đủ để mà miêu tả, tinh thần ấy như hóa thành thực chất, tạo thành vương đạo chi khí.
Đường đường hoàng hoàng, vương giả hàng lâm. Vạn giới hàm phục, chư thiên cúi đầu!
Vương đạo chi khí vừa hiện, mũi thương sắp đâm trúng Cao Lãm run rẩy, nó không dám thương tổn hoàng giả, nó không thể tiến lên được nữa.
Nhân Hoàng kiếm rực ánh sáng vàng, hình ảnh thiên thần, tà ma, tiên nhân và đại yêu lơ lửng, không ngừng biến ảo, cuối cùng ngừng lại ở hình ảnh Yêu tộc.
Phượng Sí Hắc Kim thương khựng lại, một hình ảnh yêu tộc hiện ra rõ ràng, chính là “Khổng Tước yêu vương” Thái Ly, y cũng như bị kẹt trong tảng đá, cả thân hình cứng ngắc.
Kiếm quang lóe lên, Phượng Sí Hắc Kim thương gãy đôi, Khổng Tước Thái Ly bị chém thành hai đoạn.
Hỏa diễm vô hình bừng lên, đốt cháy đoạn thương gãy và thi thể thành không khí.
Nhân Hoàng kiếm buông xéo, Cao Lãm đăm chiêu.
............
Một thanh kiếm vàng óng ánh ầm ầm chém xuống, vương đạo chi thế ép tới khiến biển năng lượng cứng lại, khiến Thái Ly không sao suy nghĩ được, cả thân hình lẫn tư duy đều chậm hẳn đi, như dừng lại.
Cao Lãm không ngờ lại chọn ra tay!
Người này tâm linh thật sự không viên mãn, điên điên khùng khùng, không có lý trí?
Không đúng! Ta rõ ràng đã đề phòng y, không có khả năng bị y tập kích đột ngột như thế được, trừ phi y có thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Yêu Thánh thương truyền đến ngũ đức chi lực. Thái Ly trong nháy mắt khôi phục suy nghĩ, quang hoa năm màu sau lưng lập tức quét xuống.
Ngũ sắc lưu chuyển, cả thanh kiếm vàng óng ánh và Cao Lãm đều bị quét vào trong, rất nhẹ nhàng.
Không hổ là một trong những đại thần thông của Yêu tộc.
Nhưng hư không chung quanh vẫn có hình ảnh nhân tộc như cũ.
Bọn họ còn, thì Cao Lãm cũng còn!
Ngũ Sắc Thần Quang rung lên bần bật, sau đó im lặng. Hư ảnh các nhân tộc ngưng tụ lại thành một thân hình đế giả, chính là Cao Lãm, tay cầm kiếm vàng.
Thái Ly hoảng hốt, không biết Cao Lãm đang ở trong Ngũ Sắc Thần Quang, hay đang ở trước mặt.
Yêu Thánh thương lập tức đâm ra, xuất hiện hư ảnh phượng hoàng, mang theo hỏa diễm hừng hực đâm thẳng vào thân hình đế giả của Cao Lãm.
Phốc!
Kiếm vàng không cản được, bị mũi thương xuyên thủng, bị Phượng Hoàng hư ảnh bao phủ cả người lẫn kiếm.
Hỏa diễm tràn ra, tất cả cháy thành không khí.
“Đây là......” “Khổng Tước yêu vương” Thái Ly kéo Yêu Thánh thương ra sau lưng, cau mày.
............
Mạnh Kỳ vung tụ bào, “Âm Tổ” Từ Bi bị quăng ra.
Lão vẫn còn mờ mịt ngơ ngác, chưa thoát được khỏi ảnh hưởng của Tụ Lý Càn Khôn, trong tai vẫn còn vang tiếng chuông ngân nga chấn động tâm thần, lại động Chân Linh, Pháp Thân mềm nhũn.
Giống như Lạc Hồn chung của thời thượng cổ...... Âm Tổ mơ màng nghĩ.
Lão trơ mắt nhìn Mạnh Kỳ giơ tay bắt quyết, điểm thẳng vào mi tâm mình.
Mậu Kỷ chi thế ngưng tụ, tạo thành một sợi dây sáng ngời, đánh vào huyền quan của Từ Bi, sau đó quấn quanh hướng lên trên, rót vào Pháp Thân, trói chặt lấy lão.
Mậu Kỷ ấn không chỉ là Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ, mà còn là địa hành chi thuật, cũng là dây thừng trói tiên.
Mạnh Kỳ sở dĩ chủ động ra tay, chính là vì “Âm Tổ” Từ Bi vốn là thành viên của Kim Ngao đảo, địch ta có khác, có khả năng dùng lão dò ra một số tin tức đáng kể.
“Đạo hữu thực thần thông, có phải là Tụ Lý Càn Khôn và Lạc Hồn chung trong truyền thuyết hay không?” Mãi tới lúc này, Từ Bi mới tỉnh táo, cười khổ hỏi.
Từng nghĩ mình là hạng kiệt xuất trong giới Nhân tiên, gần bằng Địa tiên, dù không bằng “Xích Đế” Tôn Sở Từ và “Bất lão tiên ông” Chung Ly Muội, thì cũng không thua kém bao nhiêu, ai ngờ dưới thần thông của nam tử bào xanh này, mình không hề có tí khả năng chống đỡ, yếu ớt không khác gì người phàm, không khác gì đối mặt với “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền.
Điểm chính ở chỗ người này không hề che giấu khí tức, hắn mới chỉ là Nhân tiên!
Là Nhân tiên, giống như mình!
Về phần vì sao bị công kích, Âm Tổ căn bản không suy nghĩ vấn đề này, tranh đoạt năm danh ngạch, không bị Kim Ngao đảo “Cửu Chuyển Ly Huyền đan” Khống chế, đấy chẳng phải là lý do tốt nhất hay sao?
Mạnh Kỳ đứng trong bóng cây, mỉm cười: “Đạo hữu cũng coi như nghe rộng biết nhiều.”
Hắn gián tiếp thừa nhận phỏng đoán của Từ Bi.
“Thua trong tay hai môn thần thông này, nhất là Tụ Lý Càn Khôn, lão phu tâm phục khẩu phục.” Từ Bi thở hắt ra.
Xem ra ngoài thất hải hai mươi tám giới, còn có Thượng Cổ đại thần thông và võ đạo tuyệt học truyền lưu, chứ không phải chỉ có mình mình, sau này nhất định không được mù quáng tự đại nữa.
Lão không hề thấy sợ, quá lắm thì sẽ tự có Kim Ngao cấm phù đưa mình trở về “Bích Du cung”, dù sao sớm cũng đã bị dùng “Cửu Chuyển Ly Huyền đan” rồi.
Nam tử bào xanh nhìn lão: “Từ đạo hữu. Là người của Kim Ngao đảo, ngươi có đoán trước ra chuyện hôm nay hay không?”
Âm Tổ sầm mặt một lúc: “Ngươi đang nói cái gì?”
“Từ đạo hữu, chuyện ngươi bí mật gia nhập Kim Ngao đảo không phải là không có ai biết cả.” Mạnh Kỳ cười.
Dạ Đế tiết lộ ra ngoài? Âm Tổ trầm mặc không nói, chờ đối phương ra tay.
“Từ đạo hữu, ngươi có thể thử Kim Ngao cấm phù.” Mạnh Kỳ bỗng nói.
“Cái gì?” Từ Bi ngạc nhiên ngẩng lên. Trong mắt nam tử bào xanh hiện ra một cái đèn không màu, chiếu ra ánh sáng trắng đen kì dị, không ngừng tản ra khắp xung quanh.
Từ Bi rùng mình, những nơi ánh đèn chiếu qua, hình như có xảy ra biến hóa gì đó.
Nam tử bào xanh vẫy tay một cái, Kim Ngao cấm phù của lão bị hút bay ra, người kia dùng hai ngón tay, điểm vào nó một cái.
Đen trắng hư ảo, Kim Ngao cấm phù vỡ tan, vì nơi này đã bị ngăn cách với bên ngoài, đương nhiên không tạo ra chút biến hóa nào.
Này...... Từ Bi sa sầm, cảm nhận được nguy hiểm.
Người này có thể ở ngay trên Kim Ngao đảo ngăn cách Kim Ngao cấm phù!
Những đốm sáng vàng đỏ tụ lại, cấm phù lại xuất hiện ở trước mắt Từ Bi, như chưa bao giờ bị đụng tới.
Điều này càng làm cho Từ Bi chấn động. Nắm giữ vi diệu, phản bản hồi nguyên, giả tạo cấm phù, đều là những điều vượt quá sự tưởng tượng của lão, không thua gì “Điểm thạch thành kim”.
Đối mặt một kẻ địch như vậy, Thiên tiên sứ giả còn kịp cứu mình sao?
Lão như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.
“Yên tâm, những gì ngươi nói sẽ không bị lạc tí nào ra ngoài, không ảnh hưởng tới chuyện ngươi lấy được giải dược Cửu Chuyển Ly Huyền đan.” Mạnh Kỳ bình thản nói, xung quanh hỗn độn bao phủ, ngăn cách trong ngoài.
Thừa dịp Âm Tổ bị thủ đoạn của mình làm chấn động, tâm linh xuất hiện phập phồng, Mạnh Kỳ lặng lẽ vận chuyển “Nguyên Tâm ấn”, câu động phóng đại cảm xúc của Từ Bi.
Từ Bi im lặng một lúc lâu như suy nghĩ cân nhắc lợi hại, cả nửa ngày sau mới thở dài: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Mạnh Kỳ đưa tay trái ra, như đang cầm một trái tim màu tím lấp lánh, đặt nó lên trán Từ Bi, cười khẽ: “Ngươi biết Lạc Hồn chung, hẳn là cũng biết Nguyên Tâm ấn, nếu có điều giấu diếm hay nói dối, hậu quả ngươi tự hiểu.”
Không cho Từ Bi kịp suy nghĩ, hắn hỏi liền: “Kim Ngao đảo bảo ngươi làm gì? Đâm sau lưng mọi người, hay giả kết lập đồng minh?”
“Không có, Kim Ngao đảo không giao nhiệm vụ gì hết, chỉ là lão phu muốn lập công với họ, nên định đánh lén Pháp Thân khác mà thôi.” Từ Bi khàn khàn trả lời.
Không giao nhiệm vụ gì cả? Mạnh Kỳ thấy khó hiểu, Kim Ngao đảo tự tin tới vậy?
Kim Ngao đảo còn có tính toán khác?
Mạnh Kỳ hỏi: “Ngươi có thể biết trong các Pháp Thân tới dự tiệc có ai cũng là thành viên của Kim Ngao đảo hay không?”
“Sứ giả không có nói.” Trong giọng nói Từ Bi lộ ra sự thật rằng địa vị của lão ở trong Kim Ngao đảo là thấp tới mức đáng thương, rất nhiều chuyện chẳng ai thèm cho lão biết, chỉ biết làm theo lệnh của sứ giả mà thôi.
Mạnh Kỳ đang định hỏi nữa, thì Từ Bi đã nói: “Nhưng sứ giả từng nói, thành viên bí mật của Kim Ngao đảo ở bên ngoài lấy tứ đế làm chủ.”
“Tứ đế?”
Từ Bi nói: “Kim Ngao đảo đảo chủ không chỉ muốn khôi phục Ân Thương, thống ngự đại địa, còn muốn làm Ân Thương thay thế Thiên Đình, trở thành chủ nhân chung của chư thiên vạn giới. Lần này sau khi vượt qua đại kiếp, ông ta sẽ lấy danh hào là ‘Trung ương Thiên Đế’, các thành viên bí mật đương nhiên phải là tứ phương tứ đế, ‘Thanh Đế’, ‘Hắc Đế’, ‘Bạch Đế’ và ‘Huyết Đế’.”
Kim Ngao đảo có “Thanh Đế”, “Hắc Đế”, “Bạch Đế”, “Huyết Đế”, đó là những ai trong các Pháp Thân tới dự tiệc?
Kim Ngao đảo vốn ẩn mình trong đông hải, không có giao tiếp gì với chân thật giới, vậy tứ đế là cao nhân Pháp Thân của thất hải hai mươi tám giới?
Mạnh Kỳ ngưng trọng ngẫm nghĩ, thuận miệng nói: “Nếu lấy danh hiệu tứ đế cấp cho thành viên ở ngoài đảo, mà trong đảo lại có Thiên tiên thực lực mạnh hơn, ừm, suy nghĩ của đảo chủ quả thực là khó đoán.”
“Hừ. Nếu Thiên tiên sứ giả có thể tùy ý ra ngoài, thoải mái tay chân làm việc, Kim Ngao đảo cần gì phải mời chào thành viên bên ngoài?” “Âm Tổ” Từ Bi trầm giọng, “Bọn họ nhất định có một hạn chế nào đó!”
Mạnh Kỳ gật đầu, hắn cũng đoán thế.
Đó cũng chính là cơ hội của hắn!
Hắn chợt có cảm ứng, triệt hồi Nguyên Thủy lĩnh vực, nghe thấy giữa không trung có tiếng nói vang:
“Hoang thú hung cầm đang xông vào khu vực hỗn chiến, nếu không mau chóng phân ra thắng bại, quyết định danh sách năm người, sẽ bị chúng nó vây công.”
Đây là muốn bức bách mọi người phải đánh nhau, không cho họ có thời gian kết minh với nhau...... Mạnh Kỳ nhíu mày, không đoán ra được mục đích thật sự của Kim Ngao đảo.
............
“Thái Huyền Thiên Tử” Tống Kiêm Gia đang di chuyển trong một khu toàn là những tảng đá lớn.
Cô dung mạo tú mỹ, nhan sắc như tiên, mang tới cảm giác như một hồ nước trong veo, nhưng lại là một cao nhân tả đạo lừng danh thất hải hai mươi tám giới, đứng đầu tam ma, chỉ đứng sau “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền, ngang hàng với “Thất Hải Tiên Quân” Tuân Ẩn trong tứ kì.
Cô là Địa tiên nhiều năm, chứng được “Thái Huyền Thiên Tử chân thân”, không phải Cửu U tà ma, cũng không phải Thần Phật Tiên Thánh, có lai lịch thần bí, nửa chính nửa tà, từng 1 đấu 1 đã đánh bại “Bất lão tiên ông” Chung Ly Muội, chứng tỏ được thực lực bản thân.
Bỗng nhiên, cô tâm huyết dâng trào, bấm tay bắn ra, chỉ phong xanh đen như kiếm quang, vô thanh vô tức xuyên qua mấy khối đá to, đánh trúng vào kẻ địch núp đằng sau tảng đá.
Đương!
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, “Thái Huyền Cửu Ô chỉ” không ngờ bị ngăn cản. Trong thần thức của Tống Kiêm Gia nhìn thấy một nam tử mặc bào xanh, ngũ quan tuấn mỹ dương cương, khí chất thoáng vẻ tang thương, bên ngoài thân lưu chuyển đạm kim, không hề bị thương tẹo nào.
Là Nhân tiên thần bí ở trên chiếc tiên thuyền kia? Thái Huyền Thiên Tử mới nghĩ vậy, bào xanh đã phồng lên, bao trùm cả bầu trời.
Tụ Lý Càn Khôn? Tống Kiêm Gia không dám chậm trễ, song chưởng hợp lại, thân hình di động mờ mịt, giống như hư ảo, trong cuồng phong không ngừng đong đưa, nhưng thực ra vẫn chỉ là đảo quanh tại chỗ, không bị hút vào trong tụ bào.
Cô cười khẩy:
“Cái này cũng xứng gọi là ‘Tụ Lý Càn Khôn’?”
Tầng tầng thủy quang hiện lên, đạo đạo chữ triện thành trận, Tống Kiêm Gia tung tay phải, đánh vỡ u ám, phản công về phía kẻ địch.
Dưới chân nam từ bào xanh hiện ra Cân Đẩu vân, nhanh chóng lướt ra xa, Tống Kiêm Gia đâu chịu bỏ qua, sau lưng mọc tám đôi cánh hư ảo, khẽ vỗ đuổi theo.
Nhưng lóe một cái, nam tử bào xanh đột nhiên biến mất!
Tống Kiêm Gia ánh mắt ngưng trọng hẳn, triển khai thần thức, tỏa tinh thần ra tìm kiếm.
Đột nhiên, bên tai cô bỗng vang lên một giọng nói: “Hoang thú hung cầm đang lục tục tiến vào khu vực hỗn chiến, nếu không mau chóng phân ra thắng bại, quyết định danh ngạch, sẽ bị chúng nó vây công.”
Thanh âm vừa dứt, “Thái Huyền Thiên Tử” Tống Kiêm Gia nhìn thấy từ trong một góc có hai bóng người bay ra, một là “Âm Tổ” Từ Bi, người còn lại chính là nam tử bào xanh vừa rồi!
Đi mòn gót giày không tìm thấy, chộp được lại chẳng phí chút công phu!
............
“Dạ Đế” Hoắc Ly Thương khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng mỉm cười, chẳng chút lo lắng hay giận dữ.
Y lấy Kim Ngao cấm phù ra, kích phát.
Ánh sáng đỏ vàng bừng lên, bao phủ thân hình Dạ Đế, y nhận ra mình đã về tới Bích Du cung, Tô Ðát Kỷ đang chống cằm, mỉm cười nhìn mình, sau lưng là Thiên tiên “Tây bá” Ân Vị Ương đứng hầu.
“Ly Thương công tử vì sao không giành danh ngạch, mà lại chọn trở về?” Tô Ðát Kỷ khẽ hé môi.
Dạ Đế cười: “Trở thành thuộc hạ của Kim Ngao đảo, bị Cửu Chuyển Ly Huyền đan khống chế, đương nhiên là một thể nghiệm xưa nay chưa từng có, sống trên đời phải nên có đủ những loại trải nghiệm khác nhau chứ, sao lại phải phản kháng?”
Đồ, đồ biến thái...... Ân Vị Ương ngẩn ra, chưa bao giờ gặp phải ai có kiểu suy nghĩ như này!
Tô Ðát Kỷ che miệng cười, hơn nửa ngày mới nói: “Ly Thương công tử quả thực là danh bất hư truyền, độc nhất vô nhị, thôi, mời ngươi đi vào trong dùng ‘Cửu Chuyển Ly Huyền đan’ đi.”
Dạ Đế không thèm để ý, ngắm nghía sắc đẹp của Tô Ðát Kỷ một hồi, mới theo Ân Vị Ương đi vào trong nội điện.
Ở trong nội điện còn có một người nữa, Thiên Mệnh đạo nhân râu nửa trắng nửa đen.
Người này mặt mày uể oải, không ngừng lẩm bẩm: “Đều là mệnh trung chú định.”
“Ồ, có người còn tới trước cả bản công tử?” Dạ Đế nhíu nhíu lông mày.
Tô Ðát Kỷ cười: “Ngoại đạo lục sư không can thiệp vào thế tục, chúng ta vốn không định mời, nhưng người này với Kim Ngao đảo ta có quan hệ sâu xa, đã từng phản bội chúng ta, không thể không mời.”
“Phản bội?” Hoắc Ly Thương kinh ngạc.
Tô Ðát Kỷ cười quyến rũ: “Đúng, y từng có một danh hiệu ở Kim Ngao đảo, gọi là ‘Hắc Đế’.”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1267 chương
654 chương
1502 chương
1309 chương
22 chương
623 chương
224 chương