Dịch giả: Tiểu Băng Tô Ðát Kỷ vẫn cười rạng rỡ nhìn quanh, cứ như đang đàm luận cảnh đẹp chứ không phải thảo luận vấn đề sống chết và tự do của các Pháp Thân. Không khí trong điện trở nên kì dị, các Pháp Thân trở nên cảnh giác với nhau, sợ bị người ta lợi dụng làm đá kê chân. Mạnh Kỳ nhíu mày, quả là khó hiểu. Nếu quả thật lo bị đại năng bất mãn, vậy nhất định trước đó đã phải thăm dò rõ ràng, bỏ qua những người có liên quan dính dáng, chứ không phải là một lưới bắt hết, rồi bảo nhau tự xử như thế này! Họ có người dựa lưng chăng? Sự tình quả là cổ quái. Ðát Kỷ người đẹp hơn hoa, mỉm cười: “Người ứng kiếp và những người có bối cảnh bất phàm có lẽ thực lực và cảnh giới vẫn còn chưa đủ mạnh, để giúp họ phát huy được sở trường của mình, thiếp thân quyết định sẽ sử dụng biện pháp hỗn chiến.” Hỗn chiến? Mạnh Kỳ ngớ người, sao lại là hỗn chiến? Thấy các Pháp Thân khó hiểu, Tô Ðát Kỷ mỉm cười giải thích: “Cái gọi là hỗn chiến, chính là đưa các vị vào trong hồng hoang để các vị tự tìm ra nhau, tự đào thải nhau, năm người cuối cùng sẽ được tự do rời đi.” “Hỗn chiến như thế, những người mạnh sẽ gặp nhau, lưỡng bại câu thương, để người yếu hơn bắt được, tóm lại, so với đấu lôi đài, thì cách này công bằng hơn, người mới vào Pháp Thân cũng có khả năng đạt được danh ngạch.” Nói tới đây, ả chỉ tay một cái, cái bàn trước mặt mỗi Pháp Thân tỏa ra ánh sáng, lửa bừng lên, nâng cao một tấm phù màu vàng đỏ: “Đây là Kim Ngao cấm phù, trong lúc nguy cấp nếu sử dụng sẽ tự động trở lại Bích Du cung, tương đương nhận thua, tránh bị giết mất mạng. Nếu cấm phù bị phá hoặc ngoài ý muốn mất đi hiệu lực, chỉ cần chịu buông tay, bốn vị sứ giả ở đây sẽ ra tay can thiệp.” Ðát Kỷ quét mắt, giới thiệu bốn sứ giả Thiên tiên: “‘Đông hầu’ Ân Bất Nhị, ‘Tây bá’ Ân Vị Ương, ‘Nam công’ Chu Tử Thăng, ‘Bắc Vương’ Văn Cát.” Ân Bất Nhị là nam tử đôi mắt tang thương, từng giá lâm Thập Tuyệt đảo nam tử, Ân Vị Ương là nữ tử từng tới Mạnh Kỳ Ngọc Hư cung “Trét bậy vẽ bạ” “Ta đã đến đây một chuyến”, Chu Tử Thăng là quái vật thân cao hai trượng yêu khí xung thiên, Văn Cát phảng phất như thần linh hàng thế, nắm hết mọi sự trong tay. Hỗn chiến như vậy...... Hình như có lợi cho đám người mình hơn? Mấy người Mạnh Kỳ im lặng, “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền cũng lo ngại đám người họ, không dám ra tay, sợ bị vây công. Các Pháp Thân nhất thời không ai nói gì, Tô Ðát Kỷ vỗ tay, ngây thơ nói: “Nếu các vị không phản đối, vậy thì quyết định như vậy.” Ả vừa nói xong, “Bích Du cung” tỏa hào quang rực rỡ, mọi người đều bị lóa mắt. Đến khi lại nhìn thấy được, Mạnh Kỳ thấy mình đã ở trong nơi hoang dã, trên trời cao kim ô đã lại giả làm mặt trời, xung quanh trống không, một màu đỏ đậm. Trong mắt hắn, “Đạo Nhất Lưu Ly đăng” hiện ra, chiếu nhân quả tới từng ngóc ngách, nhanh chóng tìm ra vị trí của mấy người Lục đại tiên sinh. Tuy rằng Hồng Hoang Thiên Cơ Hỗn Độn, như có sương mù cách trở hư không, khiến hắn không thể trao đổi trực tiếp hay cách không hàng lâm, nhưng cảm ứng địa điểm thì vẫn còn làm được! Thân ảnh chợt lóe, Mạnh Kỳ hóa vào hư không, phóng thẳng tới chỗ Lục đại tiên sinh đang ở gần nhất. ............ Một trong tứ kì “Hỗn Thế Kim Tiên” Tần Dược tỏa tinh thần ra xung quanh, cẩn thận kiểm tra xung quanh. Đối với gã, gã chưa chứng Địa tiên, nên muốn giành được một suất, cách duy nhất chính là phải tận lực né tránh, chờ lúc người ta lưỡng bại câu thương mới xông ra, còn chuyện liên thủ với Pháp Thân khác, Tần Dược không định làm, gã rất sợ bị người ta đâm sau lưng, “Chết không nhắm mắt”. Ngoài người sinh tử chi giao kia với gã, còn lại gã đều không tin tưởng! Tần Dược cẩn thận kiểm tra từng tấc đất, phân những người xung quanh ra làm nhiều cấp. Cấp mạnh nhất bao gồm “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền, lão giả cầm kiếm lúc nào cũng chuyên tâm chuyên chú kia, kiếm khách áo xanh mang tới cảm giác không đâu không ở, và đại hán cầm cây cự phủ khủng bố. Bốn người này gã không đủ sức chống cự, nếu gặp phải, e là bỏ chạy cũng không có khả năng, tránh họ là tốt nhất. Cấp thứ hai gồm ma đầu “Thái Huyền Thiên Tử” Tống Kiêm Gia, một trong tứ kì “Thất Hải Tiên Quân” Tuân Ẩn, hoàng giả thân hình ngang tàng, Yêu Vương tóc năm màu mạnh mẽ, lão đạo sĩ cổ quái râu nửa trắng nửa đen, nhìn không ra hư thực, gã cũng không phải là đối thủ của những người này, nhưng bỏ chạy thì vẫn có hi vọng. Cấp thứ ba gồm “Xích Đế” Tôn Sở Từ, “Bất lão tiên ông” Chung Ly Muội, Địa tiên quái dị trong suốt khó thấy, gã mặc bào rộng dài lúc nào cũng ra vẻ thản nhiên, và nam tử bào xanh tóc dung mạo trẻ trung nhưng thái dương hoa râm, gặp những người này, một đấu một cũng có thể đánh được trong một khoảng thời gian. Đám còn lại như Dạ Đế, Âm Tổ thì chỉ cùng cỡ với gã, có khả năng đánh được. Đột nhiên, trong mắt “Hỗn Thế Kim Tiên” Tần Dược xuất hiện một bóng áo xanh. Gã hết hồn, song khi nhận ra đó là nam tử trẻ trung nhưng tang thương thì thở phào, người ta gã đấu được. Cùng lúc đó, Mạnh Kỳ cũng nhìn thấy gã. Mọi người không oán không cừu, vì cái gọi là danh ngạch, Mạnh Kỳ đương nhiên không hề nổi lên sát tâm với ai. ............ Cao Lãm xách Nhân Hoàng kiếm, đi tới một khu toàn cột đá, lòng có cảm ứng, nhìn sang bên, thấy “Khổng Tước yêu vương” Thái Ly xách Phượng Sí Hắc Kim thương tới gần. Ba! Một người một yêu nhìn thấy nhau, đất trời tối sầm, sấm sét lấp lóe. Ong ong ong, đôi mắt lạnh lùng của Cao Lãm lộ ra vui sướng, Nhân Hoàng kiếm run lên vì hưng phấn, ánh mắt Thái Ly ngưng trọng, Yêu Thánh thương tỏa lửa hừng hực, sẵn sàng chiến đấu. Trải qua vạn cổ, Nhân Hoàng và Yêu Thánh gặp lại!