Nhất Thế Tôn Sư

Chương 975 : Mở trời đất từ một chiếc lá

Dịch giả: Tiểu Băng Thiệp mời, một tờ thiệp mời đặc biệt. Nó đặc biệt không phải ở dòng chữ trên thiệp, nó đặc biệt ở chính bản thân nó. Tấm thiệp này chẳng khác gì một cái lá cây hái đại ven đường, vẫn còn vương sương sớm, những sợi gân lá màu xanh sẫm, tạo thành chữ viết. Ngay khi ánh mắt tiếp xúc với cái lá, mọi thứ lập tức thay đổi, Lục đại tiên sinh như nhìn thấy một vùng bầu trời bao la rộng lớn, trời xanh mây trắng, mặt trời rực rỡ bên trên, dưới đất cỏ xanh bao phủ, với vô số cây cối nhấp nhô, xa xa hồ nước như gương, phản chiếu cảnh đẹp mộng ảo. Mặt trời hạ xuống, mặt trăng mọc lên, những kẻ săn mồi núp bên trong bụi cỏ, chăm chú nhìn vào con mồi, cảnh tượng vô cùng chân thật như vậy xuất hiện ở mọi ngóc ngách của thế giới này. Đột nhiên, thế giới ấy vỡ tan, hóa thành những đốm sáng tiêu tán, Lục đại tiên sinh chăm chú nhìn tấm thiệp đã tiêu tán trong tay. “Tàng Tu Di vào chiếc nhẫn, khai thiên địa từ chiếc lá......” Lục đại tiên sinh thì thầm. Một tấm thiệp mời, một thế giới! Lục đại tiên sinh biết, đây chính là thủ đoạn chỉ Thiên tiên mới có! Đông chí cách nay chỉ còn mấy tháng, Kim Ngao đảo đã gởi thiệp mời, không hề che giấu địa điểm, vẻ chẳng sợ các ngươi có điều tra cũng chẳng sợ các ngươi không đến. Trong Tẩy Kiếm các, Tô Vô Danh hoành kiếm trên gối, tay phải khép hờ, thiệp mời lặng yên tự cháy, một phương thiên địa lặng lẽ tiêu tán. Các Pháp Thân có thể xác định hành tung đều được nhận một tấm thiệp mời như vậy. Đông Hải Kim Ngao đảo đột ngột hiện ra ở thế gian! ............ Thiên Nhất đảo, Kim Ô phái. Mạnh Kỳ dựa theo danh sách, từ trong bảo khố của Dạ Đế lôi đồ ra, cái nào không có thì đổi với Kim Ô phái. Lúc này, Mạnh Kỳ đang ở trong “Ly Hỏa Thần Điện” của Kim Ô phái. Bốn phía là tầng tầng cấm pháp, trước mắt có một cái cổ đỉnh ba chân, đỉnh có màu ám kim, khắc mặt trời kim ô, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy nóng rực kinh người. Có bốn mĩ thiếp bổ túc cho thường thức, Mạnh Kỳ biết đây là “Kim Ô Triêu Thánh đỉnh”, là pháp bảo Thiên tiên truyền thừa không biết bao nhiêu năm của Kim Ô phái, chủ yếu chỉ dùng cho luyện chế, thủ đoạn công phòng không nhiều, Kim Ô phái mọi việc đều thuận lợi, không đắc tội với một ai, nên mới không bị người ta cướp mất thứ này - trừ phi có cường giả có thể hoành áp toàn bộ thất hải hai mươi tám giới, nếu không có cướp được “Kim Ô Triêu Thánh đỉnh” và bí tịch luyện chế của Kim Ô phái thì cũng là chuyện làm người ta kiêng kị, vì như thế là làm ảnh hưởng cực lớn tới tương lai luyện chế thần binh của cả hai mươi tám giới, trong khi khả năng mình luyện chế thất bại rất cao, cho nên các cao nhân Pháp Thân đều ăn ý ngăn cản chuyện này. Phạm Ly Song và tám trưởng lão Kim Ô phái ngồi quanh cổ đỉnh, nghiêm mặt nói: “Dạ Đế, mời thả ba đoạn thần binh vào trong đỉnh, chúng tự có Động Thiên và pháp tắc, chỉ cần qua được cửa ải luyện chảy này, thì phần luyện chế còn lại liền tương đối đơn giản. Song muốn làm nóng chảy thần binh Thiên tiên, càng tới gần hạch tâm thần hỏa trong đỉnh sẽ càng dễ thành công, nếu công sẽ phải mất thời gian từ từ hao mòn rất lâu. Biến số quá nhiều, khả năng thất bại sẽ rất lớn.” Mạnh Kỳ gật đầu, nắm đoạn gãy Huyền Minh kiếm, Chu Tước Ly Hỏa kiếm và Đông Cực Ất Mộc kiếm trong tay, thần thức bao bọc lấy chúng, chân nguyên biến thành đạo lực, chờ Phạm Ly Song vừa mở ra cổ đỉnh phong cấm, liền thả chúng vào trong. Oanh! Trước mắt Mạnh Kỳ bỗng tối sầm, thấy mình ở trong một bầu trời khác, bầu trời đêm rộng lớn mênh mang, xung quanh có lửa đỏ cháy rừng rực. Sâu trong trời đêm có một mặt trời vàng sẫm gần như đen, càng tới gần nó thì càng nóng, màu lửa cũng thay đổi, khiến người ta sợ hãi. “Đó hẳn là hạch tâm của mặt trời thần thoại......” Đạo lực thần thức biến thành phân thân, ôm lấy mảnh vỡ thần binh bay qua. Mặt trời gần đen kia dần hiện rõ, là một con quái điểu ba chân cực to, lớp lông ám kim gần như đen, mỗi cái lông đều có minh văn kì dị, tỏa ra lửa cháy rợp trời, xung quanh không có bất cứ vật gì tồn tại được, chỉ có lửa với đủ màu xanh tím vàng óng ánh và những màu không thể nào tả được là màu gì đung đưa, trong mỗi một đóa lửa lại có một mặt trời, một hằng tinh, cứ như đây là một vũ trụ với bao nhiêu là tinh hệ. Đây là thi thể đại nhật kim ô cấp truyền thuyết! Truyền thuyết đại năng không ai là vô danh, là vị Tiên Tôn Đại Thánh nào của thời thượng cổ? Không ngờ cái thi thể kim ô cấp truyền thuyết này cuối cùng lại chỉ luyện chế ra được đỉnh lô cấp Thiên tiên...... Phân thân Mạnh Kỳ hóa thành một ánh đao, dùng Khai Thiên Tịch Địa chém đứt hỏa diễm, như lưu tinh cắt qua chân trời, tới gần Tam Túc Kim Ô. Càng tới gần, sức nóng càng tăng, cảm giác nóng bỏng đã xâm nhập vào thần thức, cả tầm mắt ngập trong màu lửa đỏ. Phân thân lại biến hóa, hóa thành một đoàn hỗn độn, hỏa diễm xung quanh bị thôn phệ sạch sẽ. Đoàn hỗn độn không ngừng bao dung đồng hóa tất cả chung quanh, xuyên qua những tầng lửa, tiến sát tới vùng hạch tâm. Một tiếng nổ bùm, đoàn hỗn độn như bị hung khô, khắp nơi đều xuất hiện vết rạn. Mạnh Kỳ ở bên ngoài cổ đỉnh khẽ chụp một cái, dùng nhân quả liên hệ, lẫn lộn trước sau, đổi chỗ cho phân thân, đỉnh đầu có khánh vân dâng lên, Hỗn Độn u quang buông xuống, ôm mảnh vỡ thần binh, cường ngạnh tiếp tục xông vào. Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân cản được cả một kích của mảnh vỡ hạch tâm Hạo Thiên kính cơ mà! Hắn đưa tay ra đẩy một cái, dùng Vạn Vật Phản Hư chi lực ném ba mảnh vỡ thần binh vào tuốt bên trong. Quang mang chợt lóe, bản tôn và phân thân Mạnh Kỳ lại trao đổi vị trí, thần thức và đạo lực của phân thân đã hoàn toàn bị đốt tan không còn. Khụ khụ...... Mạnh Kỳ ho khan, chùi mắt, mắt hắn bị hun nóng muốn chảy cả nước mắt, vất vả mới ngừng được, nói với Phạm Ly Song: “Đã đưa tới gần Thái Dương thần hỏa thành công.” Đám người Phạm Ly Song ngây ngốc nhìn Mạnh Kỳ cứ như đang nhìn quái vật, hơn nửa ngày mới hồi thần nói: “Thực ra, thực ra không cần phải vào sâu tới như vậy.” Đứng ở tầng lửa ngoài cùng là được, dùng bảy bảy bốn mươi chín ngày để thiêu là được, ngươi cho mình là Thiên tiên hay sao? Nhưng người này lại thật sự mang được mảnh vỡ thần binh tới tận tầng lửa cuối cùng! Đây, đây vẫn còn là Nhân tiên sao? Đây chính là “Đại Phạm Dạ” trong truyền thuyết? “Như vậy không đúng sao?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi, không ảnh hưởng gì tới luyện chế chứ? Phạm Ly Song chất phác lắc đầu: “Đúng, đúng, bảy ngày là đốt chảy ra rồi......” Trọng điểm mà hai bên để ý tới thật sự là hoàn toàn khác biệt...... “Vậy ta an tâm.” Mạnh Kỳ thở ra. ............ Biết “Thái Ất Thiên Tôn” đã chọc vào Thiên tiên, Hoắc Ly Thương đứng ở cảng khá lâu, mà vẫn không sao bình tĩnh được. Cái khả năng chọc họa này quả là cuộc đời ít thấy! Nếu hôm nay quay trở về thân phận Dạ Đế, vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm, Thiên tiên truy tìm không phải chuyện đùa, nếu mình còn tiếp xúc với những người có liên quan tới Dạ Đế, sẽ rất dễ bị Thiên tiên kia nhận ra, tới lúc đó dù mình có giải thích là trao đổi thân phận, thì gã sẽ đồng ý sao? Hơn nữa Ân Phi Long đã từng cho biết, sứ giả này rất thần bí, nhưng Ân Phi Long và sứ giả hình như lại có liên hệ gì đó với nhau, lỡ gã biết y giết Ân Phi Long, vậy thì càng thêm nguy hiểm...... Không thể đi tìm tổng quản! Hoắc Ly Thương quyết định. Phải tự mình đi gầy dựng tài sản, đổi đan dược chữa thương cao cấp, tuy vất vả hơn nhưng an toàn hơn. Như vậy, thể nghiệm nhân sinh mới càng thêm thú vị! Y quyết định xong, tiếp tục bước lên hành trình. ............ “Âm Tổ” Từ Bi lại được gặp Kim Ngao đảo sứ giả. “Sự tình có biến, không cần đi truy tìm Dạ Đế nữa.” sứ giả trầm giọng nói. Từ Bi nhíu mày: “Có biến gì?” “Đảo chủ đã gởi thư mời các Pháp Thân thất hải tới đông chí đến dự tiệc, có mời cả Dạ Đế.” Thiên tiên sứ giả trả lời. Gió lạnh vù vù, trên Thập Tuyệt đảo, Hoắc Ly Thương bỗng rùng mình, thầm than Pháp Thân bị hao tổn, lại còn biết cảm thấy lạnh!