Nhất Thế Tôn Sư

Chương 868 : Lưỡng kiếm hợp bích

Dịch giả: Tiểu Băng “Kẻ đắc đạo mới được nhiều giúp đỡ, kẻ mất đạo chẳng ai trợ đâu!” “Mà mỗ, chính là đạo!” Tiếng Mạnh Kỳ như từng tiếng sấm vang, vang vọng vào lòng U Minh Đế Quân, làm chấn động Nguyên Thần của gã, lắc lư tâm linh của gã, trong cảm ứng của gã, gã nhìn thấy Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh đang giáp công đánh thi thể Tâm Thánh; Dương Thần chân nhân Vân Hạc dùng Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù bày ra Vạn Tượng tiên trận, vây chặt Bắc Cực Chân Long đã bị thương nặng; các cao tăng Thiếu Lâm kết thành Tiểu Thai Tàng giới, dùng xá lợi và phật bảo, tụng niệm bộ kinh độ âm phủ, những chữ vạn to màu vàng trong lớp tịnh quang lưu ly thi nhau bay ra, bay về phía Tiên Thiên Thần Thi, vây quanh nó, từng chút siêu độ nó. Số cao nhân này đã chiếm gần nửa thực lực của cả thiên hạ! U Minh Đế Quân bắt đầu cảm nhận được cái gì gọi là bấp bênh, cái gì gọi là bánh xe lịch sử không ngừng quay, nghiền nát tất cả những ai cản đường, cái gì gọi là kẻ đắc đạo được nhiều người giúp đỡ, kẻ mất đạo không ai hỗ trợ! Tuy hai bên chênh lệch không nhiều, nhưng ngay lúc này, trong lòng U Minh Đế Quân lại có một loại cảm giác rằng mình quá là nhỏ bé so với Cuồng Đao, giống như hắn chính là “Đạo”, hắn chính là “bánh xe lịch sử”, được thế thời trợ giúp, ào ào tiến về phía trước, nghiền áp những ai không phục! Khí thế của gã yếu đi, Mạnh Kỳ cảm nhận được ngay, bổ ngay một đao. Một đao này, như một vầng mặt trời vàng rực, chiếu cả Thập Phương Quỷ Vực sáng rực như ban ngày, làm tan rã âm khí tử ý, sức nóng kinh khủng làm tầm mắt vặn vẹo, bẻ cong hư không, lưu kim phi hỏa, muốn cho địch nhân hôi phi yên diệt! “Tiếp mỗ một đao!” Mạnh Kỳ hét to, lôi ngôn lại vang lên, ầm ầm vọng vào lòng người. ............ Trong cổ mộ giới, phân thành mấy cái chiến trường, mỗi cái cách nhau khá là xa, chỉ có dư ba khuấy động. Thi thể của Bắc Cực Chân Long bị một kiếm đặc thù truyền thuyết của Tô Vô Danh làm thân thể gần như bị xẻ làm hai nửa, máu xanh lục rải khắp trường không, như mưa to tưới xuống, bên trong đầy là thi trùng quỷ dị. loại thi trùng này rất khó giết chết, nếu bị chúng phụ thể, người sống lập tức hóa thành tử thi, lấy máu thịt của mình làm thức ăn nuôi dưỡng cho chúng, đây là tà vật chỉ thi thể cấp Pháp Thân mới dựng dục ra được! Vạn Tượng tông có truyền thừa từ Thượng Cổ. Môn phái này có rất nhiều tiên hiền, thậm chí từng đấu nhau với Cửu U Tà Thần, điển tịch lưu lại viết rất là tường tận, nên Vân Hạc đấu mặt với Bắc Cực Chân Long và U Minh thi cổ không chút hoang mang, Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù bay ra một đống văn tự hỗn độn, mây khói bay ra, bao phủ khu vực xung quanh. Xèo, Long Huyết đột nhiên bốc cháy, đầu tiên là cháy ở khu vực giữa không trung, sau đó từ trong thi thể Chân Long cũng bốc cháy, long thi đầy lửa rừng rực, đốt cháy cả thi trùng, ngọn lửa ban đầu có màu lục, sau dần chuyển thành màu vàng óng ánh. Đây là thuật thao túng máu tiên. Không cần tiếp xúc, chỉ cần đối phương bị thương, là sẽ có được hiệu quả. Dựa vào nó, nếu Vân Hạc có đủ thời gian, hẳn dư sức khống chế thi hài Bắc Cực Chân Long. Quanh Tiên Thiên Thần Thi là những chữ vạn màu vàng trong vắt, tẩm trong màu lưu ly cũng trong vắt. các cao tăng đầy vẻ từ bi, an nhàn bất động, những lời kinh thần thánh trang nghiêm, hòa hợp vào nhau, chồng chất lên nhau, cuối cùng tụ thành một châm ngôn: “Địa Ngục không trống, thề không thành phật, chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề!” A! Tiên Thiên Thần Thi bịt tai, tru lên thống khổ, ngụy Hoàng Tuyền thần lực bất tri bất giác bị tiêu tán rất nhiều, nó định bay về phía đám người Huyền Bi, nhưng những chữ vạn vàng và Địa Tạng Bồ Tát đầy trời không ngừng nối nhau thành “Phù thiếp”, phong ấn lên người nó, kết thành một cái gông xiềng màu vàng, quấn chặt lấy nó, khiến nó muốn di chuyển cũng cực kì khó khăn, từ trong cơ thể, từng làn khí đen bị ép bay ra, sau đó tiêu tán giữa không trung. Tiên Thiên Thần Thi bị [Địa Tạng Độ Hồn kinh] ảnh hưởng, gần như mất đi khả năng chiến đấu. Thi thể Tâm Thánh đứng dậy, trong mắt như có cả một giới, có hoa tươi nở ra rồi héo tàn, có vô số bóng người với đủ mọi động tác khác nhau, có người đang lao động, người thì ngẩng đầu nhìn trời, người đọc sách vân vân. Một làn kiếm quang như thiên ngoại phi hồng, ầm ầm chém tới, ánh sáng rực rỡ, mĩ diệu tuyệt luân, kiếm ý ngưng nhất, còn chưa chém tới, đã làm chấn nhiếp tâm thần. Tô Vô Danh biết điểm yếu lớn nhất của cương thi quỷ vật chính là thiếu hụt linh trí, tâm linh, nên vừa ra tay là xuất ngay “Kiếm ra vô ngã” khảo vấn “Địch ta”! Tâm Thánh đứng ở trong quan tài, hai mắt nhìn lên trời cao, miệng há ra, trong hư không có một tiếng thở dài: “Vô thiện vô ác tâm chi thể, có thiện có ác ý chi động, biết thiện biết ác là lương tri, vi thiện đi ác là truy nguyên.” Vi thiện đi ác là truy nguyên, sát kiếm là ác, phải diệt trừ! Hư không xung quanh rung lên rối loạn, Tâm Thánh vẫn chưa ra chiêu, kiếm quang của Tô Vô Danh như bị xuyên qua một bức tường thiên thạch, không ngừng bị ma sát thiêu đốt, tóe ra những tia lửa rực rỡ, sau đó tan biến. Trong mắt Hàn Quảng như có một dòng sông hư ảo chảy qua, xuyên qua đại trận đã vỡ tan, nhìn thấy hết mọi chuyện trong cổ mộ giới, y thở dài: “Tâm Thánh quả nhiên là tiếp cận truyền thuyết, gần như một lời xuất ra, là Pháp Tướng tùy.” Lấy nội cảnh thiên địa của mình biến thành động thiên, thành một phương thế giới vi nguyên, phản chiếu ngoại giới. Thiên địa và tự thân nếu mâu thuẫn với nhau thì không được, cho nên sẽ làm đất trời thay đổi, nói là làm ngay, giơ tay nhấc chân chính là quy tắc! Bình thường, ở cảnh giới Truyền Thuyết cảnh, kiểu phản chiếu này chỉ có tác dụng trong một phạm vi hữu hạn, nhưng nếu dựa vào giới thật, vậy có thể hóa ra ra tầng tầng vũ trụ để định lập quy tắc, thậm chí có thể trọng khải, giống như Lục đại tiên sinh đã làm ở thần ma thế giới. Sai là thế giới, không phải ta! Cái này cũng tương tự với đặc thù truyền thuyết, tuy rằng Tâm Thánh không giống Lục đại tiên sinh tự mở ra con đường đạo cho mình, cũng không giống Tô Vô Danh có Hạo Thiên kính tương trợ, nhưng động thiên của ông ta đã diễn hóa hoàn thiện, tự bản thân đã tiếp cận giới hạn truyền thuyết, phối hợp với “Tâm học hai mươi tám quyết” của ông ta, đủ để mô phỏng ra một loại hiệu quả tương tự. Hàn Quảng nhìn rất chăm chú, trong Trung Cổ chư thánh, y tôn sùng nhất là Tâm Thánh, ăn mặc tư thái đều bắt chước ông ta. Lúc này, Lục đại tiên sinh kiếm quang chợt tắt, lộ ra bản thân trường kiếm, đơn giản tự nhiên đâm thẳng tới Tâm Thánh, một kiếm này rất thong thả, nhưng lại như làm thay đổi thiên địa quy tắc, khiến hư không hư ảo xung quanh Tâm Thánh trầm xuống, hoa nở hoa tàn kia hoặc là biến mất, hoặc là biến thành chân thật. Một kiếm ra mà Pháp Tướng tùy, đây là tiểu thiên giới diễn sinh ra từ trong chân thật chi giới, chứ không phải bản thân của chân thật chi giới, nếu dốc toàn lực, có thể dùng thiên địa khí tức để của chân thật chi giới để thay đổi cái giới này. Tâm Thánh cuối cùng cũng hạ mắt xuống nhìn kẻ địch, đưa tay phải lên, nắm thành quyền, khẽ nói: “Biết thì phải làm!” “Làm chính là biết!” Thấy đã đánh trúng! Đánh trúng nghĩa là đã phá! Phịch, nắm tay và trường kiếm va chạm vào nhau giữa không trung, đẩy lùi Lục đại tiên sinh. Tô Vô Danh thấy thế, tuy nét mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng động tác xuất kiếm lại trở nên thong thả, như đang kéo theo một cái gì đó rất nặng. Tranh! Kiếm của ông reo lên tiếng rồng ngâm, kiếm quang tiêu sái, như từ xung quanh Tâm Thánh mọc ra, chồng chất lên nhau, mỗi một đạo kiếm quang lại phân hoá, chỉ trong nháy mắt, đã tạo thành một biển kiếm quang dày đặc, kiếm khí ùn ùn, còn hơn cả Vạn Kiếm Quy Tông không chỉ gấp trăm lần ngàn lần. Nhưng mà, càng tới gần Tâm Thánh, kiếm quang càng trở nên mơ hồ, gần như biến mất. Đúng lúc này, Lục đại tiên sinh lại xuất kiếm, ông không chém về phía Tâm Thánh, mà là phân hoá thành vô số sợi tơ kiếm, từng sợi nhập vi, chui vào biển kiếm quang, xâu chuỗi, nối kết các đường kiếm quang của Tô Vô Danh, bù đắp những điểm nhỏ xíu bị thiếu khống chế của ông. Núi non sông ngòi hiển hóa, khí tức ngoại giới xâm nhiễm, hai làn kiếm quang co rút lại, không ngờ kết thành một thể, hóa thành một đóa hoa sen kiếm phạm vi trăm dặm. Đóa sen từng cánh co lại, không còn mơ hồ, nháy mắt đã bao phủ cả Tâm Thánh, từng tầng bao trùm, kiếm khí mạnh mẽ, kiếm ý xông thẳng vào Cửu Tiêu, từ bên trong không ngừng vọng ra tiếng quyền kiếm giao tranh, sau đó âm thanh ấy từ từ yếu dần đi. Song kiếm hợp bích, uy lực mạnh đến như thế! Bên kia, U Minh Đế Quân thu liễm tâm tình, nhìn Mạnh Kỳ xuất một đao, vô bi vô hỉ, điểm ra Sinh Tử bút, bút đen lông trắng, bút trắng lông đen, suy diễn ra một bức thái cực đồ đen trắng, ép về phía Mạnh Kỳ. Thái Cực đồ này không ngừng hấp thu năng lượng xung quanh, hấp thu địa hỏa phong thủy, hấp thu hỏa diễm và sức nặng từ một đao của Mạnh Kỳ, không ngừng xoay tròn, phân giải chúng thành Âm Dương, hóa thành sức mạnh của thái cực đồ, khiến thái cực đồ càng ngày càng mạnh, bao trùm trấn áp về phía Mạnh Kỳ! Mạnh Kỳ không chút hoang mang, trường đao vừa chuyển, cương nhu thay đổi, Âm Dương lưu chuyển, sinh tử cùng tại, đem Âm Dương ấn và “Âm Dương Tam Hợp, Hà Bản Hà Hóa” Hoàn toàn hòa hợp thành một thể. Trường đao chém trúng Thái Cực đồ, ánh đao ứng kích mà biến, dương đối tử, âm đối sinh, hai bên cùng lúc triệt tiêu, cùng tiêu tán. Nhân cơ hội này, Mạnh Kỳ tiến tới gần U Minh Đế Quân. Đột nhiên, hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của U Minh Đế Quân toát ra ý cười châm chọc, hư không xung quanh thay đổi, một dòng nước huyết hoàng từ hư không hiện ra. “Biết ngươi sẽ ra một chiêu như vậy, nên ta dẫn dắt cho ngươi vào đây!” “Thử nếm uy lực của Hoàng Tuyền hài cốt!” Phẫn hận trong lòng U Minh Đế Quân hóa thành khoái ý. Hàn Quảng nhìn quanh, tìm xem “Kiếm Cuồng” Hà Thất có đến hay không, Đông Hải kiếm trang thiếu Tô Mạnh một cái nhân tình rất lớn, rất có khả năng đang mai phục đâu đây, lường gạt những kẻ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bất quá, nếu có cơ hội, hẳn cũng sẽ ra tay cướp đi hài cốt Hoàng Tuyền. Đúng lúc này, U Minh Đế Quân sững mắt, vì nước sông huyết hoàng đã khựng lại. thân thể cao lớn của gã vang lên răng rắc, giống như không còn nghe theo hiệu lệnh của gã. Tất cả chỉ vì cái xương tay tối đen trong tay Mạnh Kỳ! “Hắn, hắn có thể khống chế được ta?” “Hắn là chủ động nhập cục!” U Minh Đế Quân kinh hãi, Mạnh Kỳ mỉm cười ném cái lôi xương tay Hoàng Tuyền ra cầm trong tay!