Nhất Thế Tôn Sư
Chương 830 : Lời không dọa chết người thì không thôi
Dịch giả: Tiểu Băng
Mây đen giữa không trung tiêu tán, lộ ra ánh trăng sáng tỏ, tỏa ánh sáng dịu dàng xuống Lan Nhược tự.
Yến Xích Hà từ trong tự bay ra, vừa vặn nhìn thấy một hòa thượng mặc tăng bào xám, bộ bộ sinh liên, từ chân núi đi lên, mặt mày hiền lành, hai mắt nhắm nghiền.
“Ngu Tăng đại sư!” Y kinh hỉ hô.
Ngu Tăng vừa nghe thấy, tâm hồ như lưu ly bỗng nhiên gợn sóng, theo bản năng mở mắt, lộ ra đôi mắt một màu vàng trong vắt, chiếu rọi mọi thứ, nhìn thẳng vào trong rừng.
Ở đó có một nam tử áo xanh, trẻ trung tuấn mỹ, khí chất nho nhã, nhưng lại mang tới cảm giác trải qua tuế nguyệt tang thương, đang chắp tay sau lưng nhìn lên trời cao.
Đại đạo ở đâu? Bên ngoài tinh không, là cái gì?
Xung quanh hắn, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, như được siêu thoát, ngay cả Yến Xích Hà cũng tự động hạ xuống đất, không bay nữa, nín thở ngưng tức.
Nam tử áo xanh quay lại, nhìn thẳng vào Ngu Tăng.
Đất trời tối sầm, mọi vật đều chìm vào trong đôi mắt đó, an bình yên tĩnh, trở về thời điểm ban đầu của mọi vật, không trước không sau, không có tư tưởng không tâm linh không cảm giác!
Xoạt! Chung quanh Ngu Tăng, những đóa sen vàng từ mặt đất nở bừng, âm thiện xướng vang lên, giữa hai người, mây đen hội tụ, một tia sét trắng bạc từ trên trời đánh xuống, làm mặt đất cháy đen, chiếu sáng rực xung quanh.
Chỉ là khí cơ va chạm, đã có dị tượng như thế!
“Người này cân sức ngang tài với Ngu Tăng đại sư!” Yến Xích Hà giật mình, vẫn nghĩ nam tử áo xanh thần bí này mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này!
Trên đời xuất hiện thêm một Đại Tông Sư hồi nào vậy?
Tả sứ Tôn Tuấn Lâm càng thêm khiếp sợ, tông chủ biết trước được Ngu Tăng đến!
Rõ ràng thời gian từ lúc tông chủ nói tới khi Ngu Tăng tới không phải là ngắn, rõ ràng lúc ấy khoảng cách giữa hai người nhất định vượt xa phạm vi một Đại Tông Sư có thể cảm ứng được, vậy làm sao tông chủ biết được?
Chẳng lẽ tông chủ thật đã chạm đến thần ma lĩnh vực, đối với Đại Tông Sư cũng có thể gần như biết trước?
Y lại càng thêm sợ hãi và kính nể tông chủ nhà mình.
“A Di Đà Phật, thí chủ biến mất nhiều năm. Không ngờ xuất hiện ở Lan Nhược tự.” Ngu Tăng nhận ra “Thân phận” Mạnh Kỳ, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, khí cơ phập phồng, không có một chút khinh thường.
Mạnh Kỳ bước tới một bước, lững thững như đi dạo, mỉm cười: “Lão phu năm đó thua trong tay Hắc Sơn Lão Yêu, nay đột phá xuất quan, đương nhiên phải là phải đi tìm nó.”
Người này mười phần tin tưởng đánh được Hắc Sơn Lão Yêu! Yến Xích Hà cảm nhận được sự tự tin trong dáng vẻ vân đạm phong khinh của nam tử áo xanh.
“Lão phu đã tạm thời lấp kín khe hở Cửu U, tiêu diệt Thụ Yêu mỗ mỗ và ác quỷ hại người, đại sư chỉ cần bố trí Địa Tạng kết giới, tụng kinh văn bảy bảy bốn mươi chín ngày, là sẽ diệt sạch được tai họa ngầm.” Mạnh Kỳ bước ra thêm một bước.
Chỉ vỏn vẹn hai bước, trong lòng Ngu Tăng liền nổi lên một cảm giác khó chịu, mối liên hệ khí cơ giữa hai người như có như không khiến ông không nắm chắc được, không tìm ra được cơ hội để ra tay.
Ông xoay chuỗi hạt châu trong tay, niệm phật: “Thí chủ làm như vậy quả thật là có tâm Bồ Tát, người có thiện nhân tất có thiện quả.”
“Nhìn tư thái của thí chủ, phản lão hoàn đồng, tóc bạc biến thành đen, nội cảnh thiên địa tự diễn thành một giới, giơ tay nhấc chân huy sái như ý, không câu nệ với ngoại vật, không chịu chế bởi người khác, chẳng lẽ đã đưa Thương Thiên đại pháp lên đến mức chưa ai từng tới?”
Nghe lại câu nói quen thuộc, Mạnh Kỳ khóe miệng nhướn lên: “Thương thiên đã chết, hoàng thiên phải lập.”
Ngu Tăng và Yến Xích Hà còn đang ngẫm nghĩ về tám chữ huyền diệu kia, Mạnh Kỳ đã nói tiếp: “Lão phu ở lại đây là để đợi đại sư.”
“Thí chủ có chuyện gì muốn nói?”
“Đại sư đi chuyến này, hẳn là có mang theo [Địa Tạng Độ Hồn kinh], lão phu muốn mượn để xem một chút, đại sư muốn lấy cái gì để trao đổi?” Mạnh Kỳ bình thản nói thẳng.
Ngu Tăng ánh mắt trầm xuống, tâm hồ lại gợn sóng, làm sao hắn biết mình có mang theo [Địa Tạng Độ Hồn kinh]?
Bản kinh phật do Địa Tạng Bồ Tát viết tay này là bảo kinh trấn tự, người ngoài không sao biết được, bí mật Lan Nhược tự cũng chỉ mới truyền ra gần đây, ngoài sư điệt giám tự, không có ai biết ông đi đến nơi này, muốn dùng bảo kinh trấn tự để độ hóa oan hồn ác quỷ, xóa bỏ khe hở Cửu U, thế mà người này lại cứ như như đích thân nhìn thấy!
Gần như biết trước?
“A Di Đà Phật, kinh này là bảo kinh trấn tự của bỉ tự, chỉ có thể siêu độ vong hồn ác quỷ, không có tác dụng gì với con người, thí chủ cần gì phải cưỡng cầu?” Ngu Tăng hơi dạng chân, cả người như nối trời với đất, nối với một nơi sâu xa nào đó.
Mạnh Kỳ chắp tay: “Không biết đại sư có từng nghe tới Ma Kha Phục Ma quyền? Lão phu có một vị thân trưởng, xuất gia ở thâm sơn cổ tự, tu luyện môn Phật gia thần quyền này, nhưng thiếu [Địa Tạng Độ Hồn kinh], không có khả năng bước qua Pháp Thân quan ải, rất mong được đại sư thành toàn.”
“Lão phu không cần nguyên bản Địa Tạng Bồ Tát viết tay, chỉ cầu chép một phần kinh văn mà thôi.”
Hắn nói vô cùng rõ ràng mạch lạc, biểu lộ thành ý.
Đối mặt với đại đức cao tăng, đây mới chính là biện pháp hữu hiệu nhất!
Nghe thấy mấy chữ “Ma Kha Phục Ma quyền”, nét mặt Ngu Tăng thoáng thay đổi, rõ ràng là có biết môn công pháp về Địa Tạng Kim Thân này.
Ông im lặng một lúc, khẽ niệm Địa Tạng Bồ Tát, rồi nhìn Mạnh Kỳ: “Địa Ngục chưa không, thề không thành phật, chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề, đây là đại hoành nguyện Địa Tạng Bồ Tát đã phát xuống, người đã đi con đường này, há có thể có tâm ích kỷ!”
“Bản tự truyền thừa từ Địa Tạng Bồ Tát, cũng có quan điểm từ bi như thế, nếu truyền bá [Địa Tạng Độ Hồn kinh] để giúp càng nhiều oan hồn ác linh siêu thoát, có gì không thể?”
“Nếu đã là đồng tu Địa Tạng nhất mạch, và đã tu luyện đến cảnh giới cực cao đó, lão nạp tin tưởng người kia cũng có tâm đại từ đại bi, nếu thí chủ muốn xem, vậy lão nạp cũng không từ chối.”
Mạnh Kỳ miệng há hốc, nhướn mày ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ Ngu Tăng lại đồng ý dễ dàng như thế!
Quả thực là bậc cao tăng đại đức!
Hắn hơi trầm ngâm: “Đại sư hãy khoan, ở không nhận được [Địa Tạng Độ Hồn kinh] là đại nhân quả, lão phu sợ vị thân trưởng kia không thừa nhận nổi, nhiễu loạn thanh tu, xin hỏi đại sư có cần vật gì không?”
Phật môn rất trọng nhân quả, Mạnh Kỳ tin Ngu Tăng hiểu được lý do này của hắn.
Ngu Tăng nghĩ nghĩ, nói: “[Ma Kha Phục Ma quyền] của Bỉ tự không trọn vẹn, nếu thí chủ có thể hỗ trợ bổ đủ, lão nạp vô cùng hoan hỉ.”
“Như vậy rất tốt.” Mạnh Kỳ gật đầu đồng ý, hắn tin rằng Thiếu Lâm tự sẽ đáp ứng.
Công pháp căn bản nhất của Thiếu Lâm là Như Lai thần chưởng “Niêm hoa tiếu”, ngoài ra, còn có [Dịch Cân kinh] để hỗ trợ,[Đại Mộng chân kinh] và [Ma Kha Phục Ma quyền] đều là không trọn vẹn, không thể chứng thành Pháp Thân hoặc không thể chứng được Pháp Thân cấp cao. “Niêm Hoa chỉ” là đứng đầu trong bảy mươi hai tuyệt kỹ, có thể chứng được Đại Bồ Tát Kim Thân, có hi vọng đạt tới truyền thuyết, thậm chí càng cao hơn, nhưng nó chung quy chỉ là Đạt Ma cảm ngộ thần chưởng mà sáng chế thành, nên chỉ dừng ở Bồ Tát quả vị, không thể tiến được xa hơn, không ai dám chắc nó có thể thật sự đạt tới Đại Bồ Tát quả vị, tiến quân vào truyền thuyết hay không.
[Ma Kha Phục Ma quyền] là năm đó Địa Tạng Bồ Tát để lại, nếu có được hoàn chỉnh, tuyệt đối có thể tu luyện tới Đại Bồ Tát quả vị, bước vào truyền thuyết lĩnh vực. Địa Tạng Bồ Tát vừa là một trong mấy Đại Bồ tát mạnh nhất của Phật môn, không phải Phật Đà mà còn hơn hẳn Phật Đà, địa vị hơn xa Phật Đà bình thường. Truyền thừa hoàn chỉnh của ngài, làm gì có chùa nào miếu nào của Phật môn mà không tâm động?
Thiếu Lâm nay bị hao tổn nghiêm trọng, nếu có cơ hội hoàn thiện công pháp tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Ngu Tăng không khiến Mạnh Kỳ thề thốt gì, lấy ra [Địa Tạng Độ Hồn kinh], thong thả lật từng trang để cho Mạnh Kỳ nhìn, cũng không có ý cấm Thương Thiên tông tả sứ, Yến Xích Hà và Đỗ Thanh Thanh, Ninh Thái Thần, Nhiếp Tiểu Thiến xem ké.
“Đa tạ đại sư.” Mạnh Kỳ xem xong, ghi nhớ lại, chắp tay hành lễ cảm ơn.
Ngu Tăng thi lễ đáp trả, đang định tới chỗ khe hở Cửu U thì thấy tông chủ Thương Thiên tông vẫn chưa có ý dời đi.
“Thí chủ còn có việc?”
Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, giọng mang ý cười: “Lão phu chuyến này gặp được một vị gọi là Nam Cung Xung tiểu hữu, phát hiện được một số chuyện thú vị.”
Nghe tới tên của Nam Cung Xung, mặt Đỗ Thanh Thanh tối sầm, thương tâm muốn chết.
“Thú vị?” Ngu Tăng cau mày. Yến Xích Hà và tả sứ Tôn Tuấn Lâm càng thêm ngơ ngác, họ cũng đã nhìn thấy Nam Cung Xung, có thấy cái gì thú vị đâu?
Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trời cao: “Lúc lão phu gặp Nam Cung tiểu hữu lần đầu tiên, là y tiếp nhận chuyện của Hoàng gia trang, công kích tả sứ bản tông, nên lão phu đã giết y.”
“A......” Trừ Ngu Tăng, tất cả những người còn lại đều kinh hãi. Họ rõ ràng đều nhìn thấy Nam Cung Xung, trước khi bị ác quỷ giết chết vẫn còn đầy sức sống mà, đâu phải là người giả!
“Nam Cung tiểu hữu vừa chết, thời gian lập tức đảo ngược, trở về trước lúc y công kích tả sứ của bản tông, lần này y chọn cách giải quyết khác, không công kích nữa, mà vô cùng cung kính với lão phu.” Mạnh Kỳ tiếp tục nói.
Tôn Tuấn Lâm há hốc miệng, á, mình đã trải qua chuyện như vậy? Sao mình không biết? Chỉ có mỗi ấn tượng Nam Cung Xung cung kính mà thôi!
Ghê quá, thực là sởn tóc gáy!
Tông chủ không có khả năng đang nói dối lừa Ngu Tăng......
Đỗ Thanh Thanh đương nhiên không tin, cô vẫn luôn ở chung một chỗ với Xung ca, làm gì xảy ra chuyện giống như người này đã nói?
Đảo ngược thời gian á? E là ngay cả thần ma thật sự cũng còn không làm được!
Ngu Tăng mở miệng: “Cho dù có là Pháp Thân, cũng không làm được chuyện ấy.”
Mạnh Kỳ thản nhiên nhìn Ngu Tăng: “Sau khi đến Lan Nhược tự, Nam Cung Xung không cam lòng buông tay như vậy, kiên nhẫn đợi tới lúc đại sư đến đây, muốn nhờ đại sư đối phó lão phu, đáng tiếc, y truyền âm không mật, bị lão phu nghe được, tiếp tục giết y. Thời gian lại đảo ngược lần nữa, về lại trước lúc Ninh thư sinh đi tiểu, cũng chính nhờ vậy, lão phu mới biết được đại sư sẽ đến đây, mới biết được đại sư có mang theo [Địa Tạng Độ Hồn kinh].”
Đồng tử Ngu Tăng co lại, chung quanh im phăng phắc, thời gian như ngừng đọng!
“May mà lão phu đã đạt đến cảnh giới Hoàng Thiên phải lập, mới không bị Thương Thiên ảnh hưởng, mỗi lần thời gian đảo ngược đều vẫn giữ lại được trí nhớ, nếu không đã không phát hiện được bí mật của Nam Cung tiểu hữu, mà ngược lại qua mấy lần đảo ngược thời gian, lão phu lại còn nắm được nơi xuất phát điểm của đảo ngược thời gian của y.” Mạnh Kỳ lời không dọa chết người thì không thôi.
Đây chính là cái cảnh giới gọi là thương thiên đã chết, hoàng thiên phải lập?
Nhưng việc này quá mức vớ vẩn, không ai làm sao tin nổi.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1267 chương
654 chương
1502 chương
1309 chương
22 chương
623 chương
224 chương