Nhất Thế Tôn Sư
Chương 779 : Hắc bảng ngồi đầy không người động (2 chương nhập một)
Dịch giả: Tiểu Băng
Thân hình ngang tàng, màu da cổ đồng, Cổ Nhĩ Đa sừng sững như một ngọn núi đứng thẳng trong lều, mỗi khi y hít thở, hư không cũng như phập phồng theo, khiến người ta hít thở khó nhọc.
Chỉ có Hàn Quảng vẫn tiêu sái nho nhã như trước, khẽ cười: “Đại Hãn quả thật tự tin mười phần.“
Cổ Nhĩ Đa hai mắt rừng rực chiến ý, nhìn xuyên qua hư không ra phương xa, như đang giao phong khí cơ với Lục đại tiên sinh và Xung Hòa đạo nhân, cười ha hả: “Sau khi đột phá tới cảnh giới Địa Tiên, Thiên Tru phủ thức tỉnh, bản Khả Hãn còn lo thiên hạ không có ai cản được một búa của ta, may có hai vị bằng hữu cũng đột phá, cùng nhau hiệp lực hoàn thành việc lớn.“
“Đã hơn một ngàn năm nay không có Địa Tiên chiến đấu, chỉ ngờ thôi cũng làm người ta nhiệt huyết sôi trào, ước gì trở thành một phần trong đó.“
Y không trả lời thẳng vào câu nói của “Ma Sư” Hàn Quảng, nhưng trong giọng nói không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình.
Nhìn quanh một vòng, Cổ Nhĩ Đa trầm giọng: “Các Pháp Thân vào sau trướng, bàn chuyện ngày mai.“
Hàn Quảng lững thững đi theo, bóng người chỉ lóe một cái, đã biến mất.
Đại Mãn mặc bào đen dài, mắt lấp lóe ánh sáng vàng, chống một cây trượng màu xanh đen quái dị, lọm khọm đi vào.
Cấm pháp mở ra, ngăn cách trong ngoài, các tà ma tả đạo cường giả khác đều ngầm bất mãn, nhất là đám phương trượng Hoan Hỉ miếu.
Tuy họ cũng là tà ma chín đạo ngang hàng ngang vai, nhưng làm đối tượng hợp tác, cũng bị phân thành ba bảy loại, không có Pháp Thân là bị đối xử như thế đó!
“Đại Hãn không hỏi, thì chuyện Cuồng Đao để mặc vậy sao?” một giọng nói già nua vang lên.
Lời còn chưa dứt, đám tả đạo cự phách đang ngồi đã cảm ứng được người đang nói là ai. Người này cũng mặc bào đen, khí tức rất già, là Phụng Điển thần sứ đứng đầu mười hai thần sứ La giáo, thứ năm Hắc bảng, hạng hai mươi sáu Địa bảng, là lão bất tử trong lão bất tử.
“Ngươi muốn quản? Lục Dục sư điệt đáng thương của bần tăng chết thảm ở Ba Ngạn, làm sao có thể mặc kệ?” Một hòa thượng trắng bóc, vóc dáng cao gầy lên tiếng, giọng đầy thù hận.
Người này bề ngoài cũng tầm hai mươi tuổi, nhã nhặn tuấn tú, như một công tử nhà giàu, làn da ẩn một tầng bảo quang, loáng thoáng có tiếng niệm phật hiệu phiêu đãng, là Phương Trượng Hoan Hỉ miếu, Hoan Hỉ phật hiện thời, chấp chưởng thần binh, trên Hắc bảng đứng hàng thứ bốn, Địa bảng xếp hạng hai mươi mốt, từng hại đời không biết bao nhiêu nữ tử, thanh danh bê bối nhất, nhưng có thể sống đến bây giờ, đủ chứng tỏ thực lực của gã.
Hoan Hỉ phật ngẩng đầu, đôi mắt như ẩn chứa lốc xoáy tối tăm nhìn quanh một vòng: “Cửu Khúc Phi Ưng, Thiên Mẫu Tát mãn, Tà Dục Bồ Tát, hoạt tử nhân Phi Liêm và Cực Ác Thiên Ma tuy rằng không phải do Cuồng Đao hạ độc thủ nhưng chắc chắn cũng có liên quan tới hắn, các vị không định làm gì hay sao? Không muốn báo thù? Nhất là Phụng Điển và Chưởng Đăng, Đại La Thánh Nữ vẫn còn đang ở Ba Ngạn, tràn ngập nguy cơ. Hai người các ngươi vẫn còn ngồi đây do dự, không định đi cứu viện ngay hay sao?”
Đám Tông Sư Kim trướng võ sĩ, Trường Sinh giáo, Tố Nữ đạo và Diệt Thiên môn đều khẽ gật đầu, chỉ có người của Sinh Tử Vô Thường tông và La giáo là vẫn ngồi im. Người của Sinh Tử Vô Thường tông thì bên cạnh đặt hai bộ quan tài, có khói đỏ hồng lượn lờ xung quanh, từ đầu tới cuối chưa hề lên tiếng, còn người của La giáo thì im lặng hờ hững.
“Pháp Vương xác nhận. Thánh Nữ đã thoát hiểm.“ Chưởng Đăng thần sứ khẽ ho, “Thánh Nữ có lão mẫu phù hộ, có Pháp Vương bảo vệ, sóng gió, có gì đáng kể?”
Cũng phải, trên người Cố Tiểu Tang nhất định có vật phẩm giữ mạng kiểu như ‘lệnh bài’ mà Độ Thế Pháp Vương cho... Nhiều Tông Sư âm thầm nghĩ, lặng lẽ ghi nhớ điều này, sau này nếu có xung đột với Đại La Thánh Nữ, nhất định phải đề phòng điều này.
“Cố Thánh Nữ thoát hiểm, vậy Cuồng Đao đâu?” Hoan Hỉ phật hỏi.
“Pháp Vương nói, Cuồng Đao vẫn chưa chết.“ Phụng Điển thần sứ trả lời.
Hoan Hỉ phật trầm ngâm, hai tay tạo thành chữ thập: “A Di Đà Phật, bần tăng có một vật, là bỉ tự truyền thừa nhiều đời chi bảo, gọi là Tích Địa thần toa, chỉ cần hai mươi hơi, là có thể từ Kim trướng đuổi tới Ba Ngạn, Cuồng Đao vừa trải qua đại chiến, bỏ chạy nhất định chưa xa, các vị đồng đạo có ai muốn cùng bần tăng đi tìm hắn báo thù, thuận tiện hoàn thành chuyện Đại Hãn ủy thác hay không?”
Đám Kim trướng võ sĩ, Trường Sinh giáo Tát mãn đều lao nhao muốn thử, Hoan Hỉ Bồ Tát bật cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông, uyển chuyển quyến rũ, như là cào vào lòng người ta, khiến máu muốn sôi lên.
“Trên người Cuồng Đao có bao nhiêu bí mật, các ngươi biết sao?” Ả cười chế nhạo.
“Bồ Tát, ngươi biết bao nhiêu?” Thủ lĩnh võ sĩ Kim trướng, Ngoại Cảnh đỉnh phong Cáp Tư Ô Lạp lên tiếng hỏi, người này đứng thứ mười một Hắc bảng, bốn mươi chín Địa bảng, nay vì Khóc lão nhân mất mạng, nên xếp hạng của y tăng lên một nấc.
Hoan Hỉ Bồ Tát theo thói quen lườm gã một cái, như hờn như giận: “Chỉ cần nhìn cách đây một thời gian Cuồng Đao còn chỉ là lục trọng thiên, nay cũng đã là Tông Sư, là không khó nhìn ra được một hai, hắn không đến bốn năm đã bước qua hai nấc thang trời, lướt qua lục trọng thiên, lại là tứ kiếp gia thân, chút công phu cơ bản nhất đương nhiên phải có, nói hắn không nắm giữ một bí cảnh, động thiên hay mảnh vỡ trụ quang nào đó làm chậm thời gian ta không tin đâu.“
“Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, nếu Cuồng Đao muốn đột phá nữa thì cũng phải sau khi đạt tám chín trọng thiên mới đến, cho nên không cần phải lo hắn đột nhiên lại mạnh thêm lên.“
Phụng Điển thần sứ cười khàn khàn: “Bồ Tát là đang cổ vũ chúng ta đuổi giết Cuồng Đao? Tài sản của hắn quả thực là làm người ta thèm nhỏ dãi, thần binh chủ tài, bí cảnh làm chậm thời gian, hừ, e là đủ sức tạo ra năm mười tông sư nữa ấy chứ.“
Nói không chừng còn mang tới tác dụng thần kì còn hơn cả tiên đan Đông Cực Trường Sinh đan!
Dù ở đây toàn là tông sư, nhưng nghe Phụng Điển thần sứ nói xong đều không kềm được máu huyết sôi lên, hít thở nặng nề. Ai cũng biết Cuồng Đao số mệnh cực thịnh, kỳ ngộ rất nhiều, cho nên mới có thể nhiều lần tạo ra cơ hội, tới ngày hôm nay, kẻ thù của hắn vô cùng đông đúc, mà hành tung lại bất định, khó mà tìm ra, chưa kể số mệnh của hắn quá tốt, không chừng đi tìm giết hắn không thành mà còn bị thiệt thòi.
Hoan Hỉ Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên đài sen, cười khẽ: “Phụng Điển ngươi đã có tuổi như thế mà sao còn nóng lòng như vậy, chờ ta nói cho hết đã. “
Ả ta nhìn quanh: “Chúng ta nói tới thực lực hiện giờ của hắn đi.“
“Có thể câu động dục vọng, khơi nên nội chiến, chứng tỏ thực lực của hắn bất phàm, có tâm pháp khiêu dẫn tâm ma. Cực Ác Thiên Ma nhất định đã bị hắn bắt giữ, nên mới giấu diếm được Ma Sư. Các vị ở đây, có ai thấy mình cũng có thể làm được như hắn không?”
Mọi người nhìn nhau, đều nghĩ làm được như vậy thì ở đây chỉ có tông chủ “U Minh Đế Quân” thần bí khó lường của Sinh Tử Vô Thường tông mà thôi, ngay cả người đặt câu hỏi là Hoan Hỉ Bồ Tát, và Hoan Hỉ miếu Phương Trượng cũng không dám chắc chắn.
Phụng Điển thần sứ là người lên tiếng trước: “Nếu Cuồng Đao đã có công pháp kích thích tâm ma, nhất định đã ra tay tác động tới tâm linh của Cực Ác khiến y tự bước vào cạm bẫy. Trong trường hợp bố trí sẵn như vậy, nếu bổn tọa cũng có được cơ hội tương tự, thì bổn tọa cũng làm được.“
Đám tả đạo gật gù. Chiến đấu ấy mà, nhiều khi không phải cảnh giới hay công pháp là yếu tố quyết định. Thiên thời địa lợi nhân hoà đều rất quan trọng, nếu tạo ra được cơ hội, thì họ cũng có khả năng bắt được Cực Ác Thiên Ma.
“Được rồi. Bỏ qua chuyện Cực Ác Thiên Ma, cho hỏi ai ở đây có thể trong thời gian ngắn giết được Khóc lão nhân?” Hoan Hỉ Bồ Tát hỏi tiếp.
Mọi người lại im lặng lần nữa. Hạng ba mươi ba Địa bảng đó, Ngoại Cảnh đỉnh phong lâu năm đó, không gặp phải Pháp Thân cao nhân hoặc là nửa bước Pháp Thân cầm thần binh thì không sao mà giết nổi!
“Nếu bên cạnh Khóc lão nhân có nội ứng, ra tay vào lúc quan trọng, thì cũng không phải không có khả năng giết lão...“ Huyễn Diệt Thiên Ma khẽ nhíu mày, y nhìn vấn đề thuần túy từ góc độ ám sát.
Nhưng câu nói của y không có sức thuyết phục chút nào. Theo tin báo của Như Ý Thiên Mẫu, lúc ấy Khóc lão nhân là đang liên thủ với Tát Nhân Cao Oa, thừa dịp Lục Dục Chân Phật bị quái kiếm áp chế, thì mới ra tay, như vậy trừ phi Tát Nhân Cao Oa là nội ứng, bằng không không ai có thể ám hại Khóc lão nhân.
“Có thể nào là Đại La Thánh Nữ tế ra Chân Không lệnh hỗ trợ cho hắn hay không?” Hoan Hỉ phật dùng ánh mắt hỏi Phụng Điển thần sứ và Chưởng Đăng thần sứ.
Chưởng Đăng thần sứ lắc đầu: “Pháp Vương không bị mượn sức mạnh.“
“Thật sự là Cuồng Đao trong một thời gian cực ngắn giết chết Khóc lão nhân hay sao, hay là do Đại La Thánh Nữ làm?” Một tế ti của Trường Sinh giáo đầy ngờ vực.
“Ma Sư đã nói là Cuồng Đao.“ Hoan Hỉ Bồ Tát nghiêng mặt, “Hơn nữa ta cũng có biết một đao tuyệt sát mà hắn đã dùng để giết Khóc lão nhân, cũng chỉ có một đao đó mới có thể giết người nhanh như thế, nhẹ nhàng như thế.“
“Là đao pháp gì?” Đám tông sư đều bật thốt.
Hoan Hỉ Bồ Tát không trả lời thẳng vào câu: “Cuồng Đao tuy cũng dùng kiếm, nhưng kiếm pháp kém hơn đao pháp, đao pháp chủ yếu của hắn phân thành ba dạng, một là theo con đường cương mãnh bá đạo chi lộ, lấy Thần Tiêu Cửu Diệt và Bá Vương Lục Trảm làm hạch tâm, có dính chút ý cảnh Âm Dương lưu chuyển do hắn tự ngộ ra, để cho khỏi dẫn tới kết quả cứng quá dễ gãy.“
Thần Tiêu Cửu Diệt? Bá Vương Lục Trảm? Lý do Tố Nữ đạo có thù với Cuồng Đao? Hèn gì lại hiểu cặn kẽ tới như thế! Mấy người Phụng Điển thần sứ không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng ai cũng phập phồng, hèn gì Cuồng Đao đao pháp mạnh mẽ, thì ra là được một phần truyền thừa của Thần Tiêu Cửu Diệt và Bá Vương Lục Trảm, thật sự là khiến người ta ghen tị và không thể khinh thường!
Hoan Hỉ Bồ Tát mím môi: “Hai là hắn từ Vô Tự bi ngộ ra một đao kia, lấy tốc độ nhanh và không có gì không phá được làm hạch tâm, không phải Pháp Thân nhưng lại hơn hẳn Pháp Thân, do đó diễn hóa ra rất nhiều loại biến hóa.“
“Thứ ba chính là Thiếu Lâm nghịch đao, A Nan Phá Giới đao pháp.“
“Đao hắn đã dùng giết Khóc lão nhân chính là đao cuối cùng của A Nan Phá Giới đao pháp, Dính nhân quả.“ Hoan Hỉ Bồ Tát cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
“Hắn đã luyện thành một đao không thể giải được đó?” Huyễn Diệt Thiên Ma kinh hãi bật thốt. Từ khi Thiếu Lâm lập phái tới nay, số cao tăng có thể chân chính luyện thành A Nan Phá Giới đao pháp đã ít lại càng ít, cơ bản đều là những người sau khi phá giới thì tái nhập môn rồi mới học, và những người luyện thành một thức cuối cùng “Dính nhân quả” kia thì vô cùng ít, đếm được trong một bàn tay!
Nhiều người đang ngồi ở đây chỉ mới nghe tới cái danh chiêu đao khó giải kia, chứ chưa bao giờ gặp qua.
“Không đúng.“ Phụng Điển thần sứ trầm ngâm, “Dính nhân quả xác thật khó giải. Trước giết người sau trả quả, nhưng những người bị nhân quả gia thân đều nhất định không thể nào chịu nổi, mà đồng quy vu tận, trong khi đó Cuồng Đao vẫn còn sống sờ sờ rất tốt.“
Hồi còn trẻ, lão may mắn gặp được một lão tăng Thiếu Lâm dùng chiêu Dính nhân quả này đồng quy vu tận với một tiền bối tả đạo của lão.
Hoan Hỉ Bồ Tát cười duyên: “Phá Giới đao pháp Cuồng Đao sở luyện hình như khác với cái của Thiếu Lâm. Hắn lại còn có nhiều kì ngộ khác, sau khi lấy được Như Lai thần chưởng tổng cương, hắn mới miễn cưỡng luyện thành.“
Võ học thần thông của Phật môn đều có thể quy về Như Lai thần chưởng, tựa như “Duy ngã độc tôn” Là ngọn nguồn của “Tha Tâm thông”, nên có khả năng khắc chế nó. “A Nan Phá Giới đao pháp” cũng có thể quy về bắt nguồn từ Như Lai thần chưởng.
Ả lại nhìn chung quanh một vòng, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Dính nhân quả của Cuồng Đao chỉ bị một nhân quả nặng nhất gia vào thân mà thôi, nên không hẳn là hắn không chịu nổi, không hẳn là hắn chấm dứt không được, hơn nữa không ai biết được hắn có còn kì ngộ nào khác, có thể bổ ra tới hai đao ba đao hay không.“
“Các vị đang ngồi ở đây, có ai có bí thuật hay bảo thuật chống đỡ được nó hay không?”
Công pháp loại này chỉ có mấy tông sư ở đây là có, nhưng cũng chỉ nắm được chút ít da lông, nên không ai dám chắc chắn mình đỡ được Dính Nhân Quả, cái đó phải dựa vào ý trời.
“Cho nên. Ai muốn đuổi theo? Ai dám đuổi theo?” Hoan Hỉ Bồ Tát hỏi liền hai câu, đám cường giả ngồi im, không ai dám trả lời.
Không ai dám lấy mạng mình đi thăm dò “Vô giải chi đao”!
Sau này e là đám cường giả ở đây nghe tới cái tên Cuồng Đao hẳn đều sẽ phải lần đường vòng mà đi, không có ai dám ép Cuồng Đao liều mạng!
Tuy rằng nếu mấy người họ liên thủ có lẽ có thể “Phá giải” được, nhưng có ai tình nguyện hi sinh bản thân để thành toàn cho người khác?
Qua thật lâu sau, một giọng nói uy nghiêm từ trong quan tài vọng ra: “Ngô có Mạnh bà pháp, có thể ngắn ngủi tẩy đi nhân quả, không sợ vô giải chi đao, hơn nữa với cảnh giới của Cuồng Đao, chỉ cần chúng ta có thần binh, hẳn cũng có thể bảo vệ được bản thân mình, khiến vô giải chi đao không tạo được thành hiệu quả.“
“Bất quá ngô còn phải bố trí đại trận, không thể đuổi theo hắn.“
Hoan Hỉ Bồ Tát cười khanh khách: “Cho nên, để mặc cho hắn đi thôi, chờ tới khi đại chiến, vô giải chi đao lại giết thêm mấy tông sư nữa, khiến cục diện lại trở lại cân bằng?”
Ả liếc ngang: “Nếu không phải mọi người kết minh, bí mật này ta nhất định sẽ không nói ra, mà sẽ ngồi im nhìn các người trúng mấy nhát vô giải chi đao, rất là vui vẻ!”
Vừa như nguyền rủa vừa như hờn dỗi.
......
Mặt nước xanh xanh, gợn sóng lấp lánh, Mạnh Kỳ trầm giọng: “Tát Nhân Cao Oa và Minh Hải kiếm có liên quan?”
Minh Hải kiếm, trong trang đổi đồ đầu tiên của Lục Đạo, là một trong mười món tuyệt thế thần binh mạnh nhất, cùng cấp độ với Thiên Tru phủ, Quang Âm đao, Nhân Hoàng kiếm, Yêu Thánh thương, Ma Hoàng trảo, Bá Vương Tuyệt Đao. người tạo ra kiếm là Thiên Sát đạo nhân, đứng ngang hàng với Ma Chủ, đứng đầu Cửu U Tà Thần, đối địch với Chân Võ đại đế nhiều năm, ông ta dùng tinh huyết bản thân và minh hải ở tầng chót của Cửu U mà đúc thành thanh kiếm này, được Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đánh giá là “Sát sinh đệ nhất”.
Hèn gì chỉ là thoáng lướt qua, đã khiến mình suýt nữa là mất mạng.
“Đúng, Thiên Tru phủ là cảm ứng được khí tức Minh Hải kiếm sắp sửa xuất thế nên mới có biến hóa, bị Cổ Nhĩ Đa đoạt được, chứ hai bên không có liên hệ gì với nhau.“ Cố Tiểu Tang vẻ vô cùng đứng đắn.
“Nhưng ở chỗ Lục Đạo lại có thể đổi được Minh Hải kiếm.“ Mạnh Kỳ khó hiểu, lại ngờ chuyện Độ Nhân cầm của Nguyễn gia.
Cố Tiểu Tang cười chúm chím: “Chắc là Lục Đạo có khả năng muốn thu hồi vật lúc nào cũng được nên mới tính nó vào.“
Ý bảo Lục Đạo mới là người sở hữu đó hả... Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Nói cách khác, chuyện Tát Nhân Cao Oa có liên quan tới bí mật của Thiên Tru phủ là do Cổ Nhĩ Đa cố ý nói thành như vậy, vừa để rảnh tay làm chuyện riêng của y, vừa để quan sát thực trạng của liên minh?”
Cố Tiểu Tang gật đầu như gà mổ thóc: “Trừ mấy thế lực không còn đường lui, thì những thế lực ngầm đi theo y đều chỉ là cỏ nghiêng theo gió mà thôi, nếu thế cục thay đổi, họ cũng sẽ nghiêng trở về.“
Cô nói rất là tường tận, chẳng có chút gì áy náy khi tiết lộ bí mật của La giáo, cứ như phá hỏng việc của La giáo làm cô rất vui vẻ.
“Ừ.“ Mạnh Kỳ khẽ gật đầu.
Những thế lực ngầm đi theo Kim trướng đó bao gồm Bắc Chu tứ đại thế gia, Bồi kinh Tào thị, Cát Châu Thôi thị, Lô Long Hạ Hầu thị, Cự Nguyên Thượng Quan thị và một số thế gia tông môn thấp hơn một cấp, ngay cả Thái Nhạc phái đứng hàng đầu các môn phái thái độ cũng ỡm ờ không rõ, nếu không phân nặng nhẹ làm khó dễ họ, rất dễ dẫn tới loạn trong giặc ngoài, Bắc Chu sợ là sẽ sụp đổ ngay lập tức!
Đối với bọn họ, ai thống lĩnh mảnh đất này cũng được, đương nhiên, tốt nhất là sức mạnh cân bằng với nhau.
Cố Tiểu Tang mỉm cười: “Bọn họ chỉ là cỏ nghiêng theo gió, không làm ra được chuyện gì, quan trọng là những kẻ làm nội ứng bên trong các môn phái thế gia, ví dụ như Vô Diện Thiên Ma.“
“Hắn là ai? Ai là hắn?” Mạnh Kỳ lập tức hỏi.
“Nếu thiếp thân biết, thì Diệt Thiên môn đã sớm xong đời rồi.“ Cố Tiểu Tang cười, “Bất quá Vô Diện Thiên Ma hẳn không phải là Diệt Thiên môn đích hệ, mà chỉ là một võ giả dần bị họ làm đọa lạc để mượn sức mà thôi, rất có thể đang là hạch tâm của một tông môn nào đó, nội ứng mà cỡ đó thì mới tạo nên tác dụng được.“
“Nhưng Vô Diện Thiên Ma ra tay khá thường xuyên mà?” Mạnh Kỳ thắc mắc.
Vô Diện Thiên Ma đứng hạng sáu Hắc bảng, hạng ba mươi Địa bảng, chiến tích khá là nhiều.
Cố Tiểu Tang mỉm cười: “Nói là hắn ra tay, nhưng ai mà biết thực ra là ai đâu! Chúng ta đã điều tra rồi, có mấy lần là Huyễn Diệt Thiên Ma cố ý ngụy trang thành Vô Diện Thiên Ma ra tay, nói cách khác, Diệt Thiên môn rất có khả năng thông qua nhiều Thiên Ma khác nhau, cũng có khi cả Ma Sư cũng tham gia vào, thay phiên nhau đóng cái vai đó, tạo ra một Vô Diện Thiên Ma để che giấu cho Vô Diện Thiên Ma thật.“
“Sẽ là ai đây...“ Mạnh Kỳ cảm thấy chuyện này rất là quan trọng.
Cố Tiểu Tang như cười như không nói: “Trước đây có một cái án diệt môn, có lẽ là công đầu của Vô Diện Thiên Ma thật sự, Pháp Vương và thiếp thân đều nghi hắn là người của Tàng Kiếm lâu.“
Tàng Kiếm lâu....
Cố Tiểu Tang nhìn nhìn sắc trời: “Tướng công mau đi đi thôi, coi chừng có pháp thân đang đuổi tới đây đấy.“
Cô cười yếu ớt: “Lần sau gặp lại, coi chừng thiếp thân lại ra tay lấy cái đầu trên cổ chàng.“
Mạnh Kỳ nhìn cô một cái, quay đầu bỏ chạy, lúc sắp ra khỏi Đa Lạp Tô hải, nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy cô đang thong dong bước đi, hát ngâm nga:
“Trời tối lộ nguy ~ đạo trở mà trường ~ sinh tử khó lường ~ không thấy ngày mai ~”
“Đốt thân hình ta ~ thiêu tâm thần ta ~ một giây sáng lạn ~ tranh với trời trăng ~”
Thanh âm xa dần, Mạnh Kỳ phi độn mà đi.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1267 chương
654 chương
1502 chương
1309 chương
22 chương
623 chương
224 chương