Nhất Thế Tôn Sư

Chương 742 : Thuật phân một ra ba

Dịch giả: Tiểu Băng Trảm Ngọc đao nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn như không hề có uy lực, tốc độ cũng chậm, nhưng mà lại âm trầm như trong tâm linh, nếu không phải bản thân nhận rõ, sau đó tự mình đi ra, thì sẽ không thể thoát khỏi, không thể chống đỡ, có lẽ đã quên cái gọi là cảm giác, nhưng đến những thời điểm đặc biệt, thì sẽ xúc cảnh sinh tình, quay về trước đây. Thích khách lạnh lùng ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn thân hình khổng lồ của Mạnh Kỳ. Y chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng rực lấp lóe điện quang, trong đôi mắt ấy, hỗn độn ẩn sâu, lộ ra thương hại, từ bi, cảnh cáo, giống như tiên thần. Lấy đao thay chưởng, duy ngã độc tôn, khảo vấn tâm linh! Thấy thích khách hơi khựng lại, Mạnh Kỳ quát to: “Bắt được ngươi!” Tiếng quát rất to, chấn đám Thạch Hiểu Tú cũng khựng người, tư duy chậm hẳn. Mạnh Kỳ đột nhiên thấy không đúng, trong cảm ứng lấy tâm ấn tâm, tâm linh của thích khách không hề có gợn sóng, mà cứng đờ như hồ băng, không giống như tâm hồ của người sống, mà giống như của người chết! Mạnh Kỳ không kịp suy nghĩ vì sao lại kì lạ như vậy, nhưng thích khách đã khựng lại, thì đây chính là cơ hội! Cố nén đau đớn do một cái đầu đang tan biến, Mạnh Kỳ trên cao nhìn xuống, Lưu Hỏa như chậm nhưng thực nhanh đâm ra, mũi kiếm sáng lên sáng lạn dưới ánh nắng, phát ra vô số đường kiếm quang, đường nào cũng dày dặn, sắc bén, sáng rực rỡ như đường nào, không đâu không tới, không có góc chết! Đạo Truyền Hoàn Vũ, Phật nói vô lượng chi quang! Vì không có tổng cương, không thể thi triển Tiệt Thiên thất kiếm, Mạnh Kỳ đem nó kết hợp với “Trí tuệ chi quang” của Đại Nhật Như Lai kiếm, trăm kiếm vô tung, Vạn Kiếm Quy Nguyên dung hợp vào với nhau nhau, thành một chiêu “Vô lượng quang”. Quang mang đầy trời, cả bầu trời rực sáng, không còn một góc nào âm u! Hắc ám phủ bên ngoài thích khách không còn, hiện ra chân thân của y mặc đồ đen dạ hành. Sau lưng Mạnh Kỳ, một bóng người xuất hiện, nhưng bị vô lượng chi quang chiếu cho tan rã, tuy chống đỡ được lâu hơn những bóng ma bình thường, nhưng cũng vẫn k hông tồn tại được, tan nát. Đây là chiêu phòng ngừa của thích khách, để lỡ y không đánh lén thành công, thì sẽ dùng chuyển hóa hư với thực, cái bóng và bản thể đổi chỗ cho nhau, xuất ra tuyệt chiêu kích sát! Trảm Ngọc đao bay xuống, tâm linh của Mạnh Kỳ vẫn không cảm giác được băng hồ tâm linh của thích khách gợn sóng hay phập phồng, nhúc nhích. Trong thân thể thích khách có một bóng đen vặn vẹo quái dị, có vẻ là pháp tướng của y, giúp y có được khả năng đổi chỗ giữa bản tôn và cái bóng. “Hư Không Ma Ảnh tướng” vất vả chống đỡ Vô Lượng Chi Quang, thích khách vuột khỏi khống chế, chân nguyên bùng ra ào ạt, không hề sợ hãi làm vậy sẽ khiến nội cảnh bị hao tổn, ngũ tạng lục phủ bị ảnh hưởng. Phanh! Thích khách bắn lùi ra sau, nhưng dưới Vô Lượng Quang, không có chỗ nào để y tạo ra cái bóng, để y biến mình thành vô hình mà bỏ chạy. Nói thì chậm, nhưng thực sự thì nhanh, Trảm Ngọc đao khẽ nhích lên, xung quanh tối sầm, co lại, trở nên hỗn độn. Ngay khi thích khách vận chuyển Pháp Tướng, định hóa vô hình, thì Trảm Ngọc đao phá vỡ U Minh, với một tốc độ và ánh sáng không sao tả nổi vượt qua khoảng cách giữa hai người, chém vào cơ thể y! Phốc! ánh đao xé rách bộ y phục dạ hành của thích khách, xuyên qua người y, sau lưng y hiện ra thân ảnh Mạnh Kỳ! Mi tâm thích khách chảy ra một giọt máu tươi, một đường máu hiện ra dọc theo cơ thể y, chia y thành hai nửa. Nhưng y vẫn chưa chết. Hai nửa cơ thể phun máu, y lại từ bên trong bay ra, định hóa vô hình bỏ chạy! Mạnh Kỳ cảm nhận được mình chưa chém vỡ nguyên thần của kẻ địch, biết là chưa kết thúc. Thiên Chi Thương ầm ầm chém xuống, lôi đình ngưng tụ ở mũi đao, hóa thành quả lôi cầu nho nhỏ, chém vào một chỗ trống không. Ầm! Biển lôi đình bao phủ hai nửa cơ thể, những tia tử điện thanh lôi sinh lại diệt, diệt lại sinh, sáng lạn chói mắt, ầm vang không ngừng, thiêu cháy cả hai. Mạnh Kỳ cố gắng khống chế “Yêu ma chém đầu”, để nó ngừng trước người của đám người Thạch Hiểu Tú, còn có Lăng Dược xuất côn chống đỡ, không để lan ra tới người vô tội. Lôi Đình từ từ tiêu tán, giữa không trung chỉ còn một thanh đoản kiếm lơ lửng, không còn thích khách lam giai. Mạnh Kỳ cẩn thận dùng đao tiếp tục cảm ứng xung quanh. “Y chết rồi?” Lăng Dược bật hỏi, trong lòng vô cùng khiếp sợ, không tin nổi chỉ trong hai ba chiêu, thích khách lam giai đã bị “Cuồng Đao” Tô Mạnh chém chết! Thạch Hiểu Tú, Thạch Tiểu Đương và Ngoại Cảnh trưởng lão Thạch gia bảo ngơ ngẩn như đang nằm mơ. Thực lực vừa rồi “Cuồng Đao” Tô Mạnh biểu hiện ra và cảm giác hắn mang tới giống hệt hai vị tông sư mà nhà mình từng được gặp, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, và thích khách lam giai kia cũng chính là một Tông Sư! Mạnh Kỳ trầm giọng trả lời: “Chưa.” Trảm Ngọc đao và Thiên Chi Thương khi chém trúng vào thích khách đều không mang tới cảm giác có nguyên thần của y tồn tại. Lúc hắn khảo vấn tâm linh, sự khựng lại kia hình như là từ xa xa truyền đến? Nhớ lại chi tiết trận chiến, Mạnh Kỳ đã mơ hồ nghĩ ra bí mật của thích khách. Hai lần trước giao thủ đã giúp hắn phát hiện ra sự đặc thù của pháp tướng của y, khả năng lĩnh vực của y không phải là áp chế địch nhân, mà là khiến thân thể và bóng dáng của y có thể chia tách riêng biệt, trở thành thực thể độc lập, có thể thoải mái chuyển dời qua lại, khiến sự biến hóa hư thực và ẩn nấp của y mang lại hiệu quả cực kì đáng sợ. Nhưng tới bây giờ xem ra, pháp tướng của y còn đang ẩn núp trong một cơ thể khác nữa, có nghĩa y không chỉ có năng lực tách biệt nhục thể và cái bóng, mà có năng lực tách biệt nguyên thần, nhục thể và cái bóng của mình! Nguyên Thần tự thành một thể, nấp kín ở đâu đó, thao túng nhục thân và cái bóng để cho chúng ra tay thoạt nhìn tưởng là hai người, nên tâm linh khảo vấn của hắn không lại động được tâm hồ. Tuy nhiên, sự liên hệ giữa nguyên thần và nhục thân hình như vẫn chưa được lưu loát cho lắm, dẫn tới nhục thân lúc đó bị khựng lại. Nếu lúc đó hắn chọn dùng hai chiêu đầu của A Nan Phá Giới đao pháp thì e là ngay cả chút thời gian khựng lại đó cũng không làm ra được. May mà Đao Đao Vấn Tâm của A Nan Phá Giới đao pháp tạo nên ảnh hưởng lớn với bản thân, nên khi có sẵn công pháp khác tương tự để dùng, hắn sẽ không dùng tới nó. bây giờ nhục thân và cái bóng của thích khách đã bị hủy, chỉ còn lại nguyên thần, thực lực nhất định bị giảm mạnh, độ uy hiếp đối với hắn cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu. Nhưng hắn không dám thả lỏng, làm thích khách giỏi nhất là lấy yếu giết mạnh, ra tay vào những thời điểm không thể nào ngờ nhất, cho nên hắn không thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa, tay vẫy một cái, hút thanh đoản kiếm kia vào tay, khẽ nói: “Đi.” Họa Mi sơn trang chỉ còn hơn trăm dặm, chút xíu là tới nơi. “Không chết? Y đã thất bại ba lần...” Thạch Hiểu Tú vẫn còn ngơ ngác. Dựa theo quy củ Bất Nhân lâu, thất bại ba lần tương đương nhiệm vụ kết thúc. Mạnh Kỳ lắc đầu: “Tin vào quy củ của kẻ địch chẳng khác nào tin rằng mình nhất định sẽ trở thành Pháp Thân.” Chuyện quy củ chỉ là để quản lý, ai biết tên thích khách kia có thẹn quá thành giận, chấp nhận trách phạt cũng vẫn ra tay tiếp hay không? mấy người Thạch Hiểu Tú không dám nói gì nữa, ba làn sáng cắt qua chân trời, vọt đi. Giây lát sau, mọi người tiến vào phạm vi Họa Mi sơn trang, Mạnh Kỳ lúc này mới thở phào. Hắn không còn duy trì được Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng may mà đã tới nơi, người chủ trì sự vụ trong Họa Mi sơn trang hiện nay là “Khuynh Thiên kiếm” La Diệu Khôn đã xuất hiện, ra tiếp đón. Thạch Hiểu Tú súc tích kể lại mọi việc, song mới chỉ kể những điều trọng điểm, chưa nói tới chuyện đám người mình đào vong. La Diệu Khôn sắc mặt khẽ biến, nói ngay: “Để ta thông báo cho các đại tông môn và thế gia, không đúng, nếu như tát lưới rộng, chỉ dựa vào thế lực thảo nguyên ở đất Chu tuyệt đối không đủ, việc này quan hệ trọng đại, để ta bẩm báo ngay với gia sư.” Y vội vàng chạy ra sau núi. Thạch Hiểu Tú đám người nhất thời thả lỏng, thấy mình vô cùng may mắn khi cuối cùng cũng vượt qua bao nhiêu nguy hiểm. Lăng Dược chăm chú nhìn Mạnh Kỳ, thở dài: “Trước đây nghe mấy thứ trò giỏi hơn thầy, đại giang sóng sau đè sóng trước, lão ăn mày thực ra không hề tin cho lắm, nhưng tới giờ đã hoàn toàn chịu phục. bây giờ mới có mấy năm, ngươi đã có thể đi lên Địa bảng, ai, mấy tông sư ở hạng dưới Địa bảng e là cũng còn chưa đủ sức giết thích khách lam giai.” Thạch gia huynh muội hành đại lễ cảm ơn rối rít, trong lòng cũng cảm thán không thua gì Lăng Dược, người ta nói Tô Vô Danh một năm một trọng thiên, “Cuồng Đao” Tô Mạnh lúc này mới qua mấy năm, mà đã có tiêu chuẩn Địa bảng! Mà hắn với huynh muội mình tuổi cũng chỉ sàn sàn nhau mà thôi, quả thực là... Mạnh Kỳ đang định nói chuyện, bên tai vang lên tiếng của Lục đại tiên sinh: “Đến nhà tranh gặp.” Đến nhà tranh, La Diệu Khôn đứng ở bên cạnh, Lục đại tiên sinh ngồi xếp bằng, trước người có một bóng dáng mơ hồ, bị những sợi kiếm khí rót vào, trói chặt. Khí tức và cảm giác này rất quen thuộc, Mạnh Kỳ bật thốt: “Lam giai thích khách?” Nguyên thần của y? Lục đại tiên sinh mỉm cười: “Các ngươi nháo lớn như vậy, lão phu làm sao mà không biết?” Mạnh Kỳ bừng tỉnh, hắn quên Lục đại tiên sinh đã là Địa Tiên, không cần cố ý, thì phạm vi cảm ứng cũng vượt qua Pháp Thân bình thường không biết bao nhiêu!