Nhất Thế Tôn Sư
Chương 715 : Tất tiên lợi kỳ khí (*)
Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ thực rất có cảm giác ‘người nhà giàu’. Cảm ngộ “Đạo Truyền Hoàn Vũ” thật sự rất đáng giá, bản thân nó là cơ sở cho các tông môn đứng đầu lập phái, nếu tông sư và đám cao tầng của Tiên Tích có thể lúc nào cũng cảm ngộ nó, thì không chừng chỉ cần mười hai mươi năm, có lẽ sẽ sáng chế ra một môn Pháp Thân thần công, thậm chí tuyệt thế, dù không được vậy, cũng làm tăng tiến công pháp của bản thân, tăng thêm khả năng cảm ngộ và nắm chắc về đại đạo, giúp tăng khả năng đột phá cảnh giới. cho nên, sáu ngàn thiện công thật sự là rất đáng giá!
Nếu không phải nhiệm vụ tử vong cấp bách, Mạnh Kỳ còn muốn mang Đại Đạo chi thụ đi Họa Mi sơn trang, để cảm ơn sự chỉ điểm và giúp đỡ của Lục đại tiên sinh, để ông cảm ngộ một lần, kéo gần quan hệ hai bên.
Mạnh Kỳ mở miệng: “Lần này cấm dùng bí bảo phù triện, chúng ta chuẩn bị rất đơn giản, hai lò Đông Cực Trường Sinh đan, binh khí coi như không có dự bị, cho nên cũng phải đổi thành cực phẩm, đồ phòng hộ cũng vậy. Tóm lại, vì bản thân, phải chuẩn bị những thứ tốt nhất, để khỏi tiếc nuối.“
Giang Chỉ Vi không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Lần này không đổi bí bảo dùng tập thể nữa, chúng ta tập hợp thiện công đổi đồ cũng phải theo tỉ lệ đóng góp. Ta biết tiểu hòa thượng ngươi không để ý, nhưng chúng ta sẽ áy náy trong lòng, tâm linh không viên mãn, thực lực không thể phát huy ra toàn lực được.“
Cô thấy lần này điểm thiện công của mọi người chênh lệch quá lớn, lại không thể đổi bí bảo mà ai cũng có thể dùng được, cho nên mới đề nghị như vậy.
“Cho nên?” Mạnh Kỳ đại khái đoán được ý của Giang Chỉ Vi.
“Dùng cách mượn thiện công của ngươi, hoàn thành nhiệm vụ xong trả lại.“ Giang Chỉ Vi nhìn nhìn Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng.
Mọi người gật đầu, làm thế mới hợp lý.
“Được.“ Thấy bọn họ đều tán thành, Mạnh Kỳ cũng không bàn lùi, “Bây giờ làm rõ trước hai lò Đông Cực Trường Sinh đan còn cần bao nhiêu thiện công.“
Công thức luyện đan đã có, nhưng hắn không biết mọi người đã chuẩn bị được tài liệu bao nhiêu.
Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng, Tề Chính Ngôn và Giang Chỉ Vi đều lôi đồ mình kiếm được ra. Ừm, không được nhiều lắm, Nguyễn Ngọc Thư đã chiếm một nửa, tài liệu luyện chế món này khá là khó kiếm.
Hỏi Lục Đạo xong, đám người Mạnh Kỳ phát hiện, thêm hai Thanh Hoa quả năm trăm năm, một ít linh thảo kỳ hoa, và phí luyện chế, hai lò tổng cộng tốn hai vạn thiện công.
“Mỗi người bỏ ra bốn ngàn thiện công, tiểu hòa thượng không góp tài liệu, phải bỏ sáu ngàn, Ngọc Thư muội muội chuẩn bị nhiều nhất, hai ngàn là đủ.“ Giang Chỉ Vi đề nghị.
Tất cả mọi người đều gật đầu. Mạnh Kỳ cười cười, nói với Nguyễn Ngọc Thư: “Ta lại cho ngươi mượn hai ngàn, tổng cộng ngươi thiếu ta ba ngàn một trăm thiện công.“
Nguyễn Ngọc Thư gật đầu: “phần thưởng nhiệm vụ lần này có bốn ngàn năm trăm thiện công.“
Nhưng phải hoàn thành mới có... Mạnh Kỳ không dám nói ra miệng sợ lời xấu, chỉ nói thầm.
Hai vạn thiện công nhanh chóng gom đủ, bỏ công thức vào. Ánh sáng tỏa ra, mùi thơm nức mũi, hai lò sáu viên Đông Cực Trường Sinh đan xuất hiện trước mặt mọi người, xanh tươi ướt át, những sợi đan khí quấn quít bay lên, lượn lờ xung quanh.
Ai nấy lấy bình ngọc ra, mỗi người thu lấy một viên, còn thừa một viên giao cho Mạnh Kỳ giữ, để làm dự bị.
Nguyễn Ngọc Thư có “Quảng Hàn ngọc y” và “Thất Tiên cầm”, không cần đổi gì nữa, đứng qua một bên, nhìn Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi mỉm cười: “Ta chỉ cần tăng ‘Vô Phùng thiên y’ lên tới cực phẩm là đủ.“
Bạch Hồng Quán Nhật kiếm đã là cực phẩm, nếu đánh ra toàn lực, không thua gì nửa bước tông sư ra tay. Nhưng với thực lực của Giang Chỉ Vi hiện giờ, vì cô đã hoàn toàn hòa hợp với nó, nên nếu toàn lực kích phát, lại không khác gì với một kích của tông sư.
Chưa kể bây giờ Giang Chỉ Vi còn có thể kích phát bảy tám lần, tuy nhiên không thể kích phát hơn hai lần liên tục, nếu không sẽ bị kiệt sức.
Mấy người Mạnh Kỳ nhào vào tìm giúp, cuối cùng đổi “Chức Nữ ti”, cộng thêm chút tài liệu, tổng cộng tốn hai ngàn thiện công.
“Vô Phùng thiên y, vật phòng hộ cấp bảo binh [cực phẩm], nghe đồn vào thời Thượng Cổ, mỗi một ngàn năm, Thiên Đình lại xuất ra một món Vô Phùng thiên y dưới nhiều hình dạng như kim giáp, bào nhẹ, vân vân, mỗi thiên tướng được một cái. Sau thời thượng cổ, luôn có người phỏng chế thiên y, cho nên mới có những thứ tài liệu như Chức Nữ ti, “Ngân Hà thủy’, trong đó món nổi bật nhất đã thần binh, thủy hỏa khó xâm, có thể ngao du Thiên Hà, không cần kích phát cũng tương đương với lực phòng ngự cơ thể của Kim Chung tráo tầng thứ chín viên mãn, nếu kích phát, tùy theo cảnh giới, đạt tới tiêu chuẩn tầng thứ mười viên mãn tới tầng mười một của Kim Chung tráo, nhưng vẫn có ba điểm yếu, phòng ngự nguyên thần bị thấp hơn một tầng, giá trị chín ngàn bảy trăm thiện công.“
Kim Chung tráo tầng thứ chín viên mãn là dấu hiệu bước qua nấc thang trời thứ nhất, tầng thứ mười viên mãn chính là nấc thang trời thứ hai, tầng thứ mười một là nấc thang trời thứ ba, tầng thứ mười hai viên mãn thì có thể ngưng kết Pháp Thân, cho nên trong giai đoạn khả năng phòng ngự của cơ thể còn chưa chênh lệch về mặt thực chất với Bát Cửu huyền công, thì tầng thứ chín viên mãn tương đương với Bát Cửu huyền công tứ trọng thiên, tầng thứ mười viên mãn là thất trọng thiên, tầng mười một viên mãn thì kém hơn một chút, chỉ tương đương Cửu Trọng Thiên, chứ không bằng được nửa bước pháp thân của Bát Cửu huyền công.
Đó mới chỉ là phòng ngự của cơ thể, còn phòng ngự nguyên thần thì không thua gì Bát Cửu.
Lại thêm Cửu Chuyển huyền công phụ trợ, khả năng phòng ngự của Chỉ Vi như vậy là vô cùng khả quan... Mạnh Kỳ cảm thấy vui mừng.
Tề Chính Ngôn tiến lên, y đã sớm nghĩ xong. Bỏ ra chín ngàn năm trăm thiện công đổi một món “Thiên Tinh chiến bào”, món này nổi danh về cứng chắc, về khả năng phòng ngự cứng đối cứng còn mạnh hơn cả Vô Phùng thiên y và Quảng Hàn ngọc y một chút, nhưng đối mặt với loại công kích âm nhu thẩm thấu thì lại kém hơn một chút, không thể ngao du Thiên Hà, cũng không có tác dụng phản lại công kích, làm kẻ địch bị thương.
Nhưng là truyền nhân của Ma Chủ, công kích âm nhu thẩm thấu mới là mạnh nhất... Mạnh Kỳ thầm thở dài.
Sau đó, Tề Chính Ngôn lại đổi vảy đã vỡ của Bắc Cực Chân Long, đem Long Văn Xích Kim kiếm tăng lên tới cực phẩm, tổng cộng tốn bốn ngàn thiện công, uy lực đại khái tương đương với Bạch Hồng Quán Nhật kiếm của Giang Chỉ Vi, nhưng y không giao kết tương liên linh hồn với kiếm như Giang Chỉ Vi, cho nên lực công kích xuất ra sẽ kém hơn Giang Chỉ Vi, số lần kích phát được cũng ít hơn.
Nhìn bọn họ đổi xong, Triệu Hằng nói với Mạnh Kỳ: “Ngươi đổi trước, ta chỉ có một ngàn thiện công, còn lại phải mượn của ngươi.“
Y có vẻ ngượng, mình từ người giàu nhất trong đội bây giờ không ngờ lại trở thành người nghèo nhất.
Mạnh Kỳ không nói gì, lấy Thiên Chi Thương, đổi Lôi Trì Tử Tinh, đem nó tăng lên tới cực phẩm.
Tốn bốn ngàn thiện công, Thiên Chi Thương càng thêm nặng nề, tựa hồ bản thân đã có thể làm cho hư không đung đưa:
“Thiên Chi Thương, bảo binh [cực phẩm], Thiên Lôi Xích Kim chú thân, Tử Tinh Thanh Thạch ngưng tính, lôi kích linh mộc làm chuôi. Dung nhập rất nhiều tài liệu trân quý... vô cùng nặng, hơn chín trăm cân... có khả năng khống chế lôi điện nhất định, uy lực cực mạnh. Nếu kích phát toàn lực, tùy cảnh giới và thực lực của người kích phát, có thể xuất ra uy lực từ tông sư đến nửa bước Pháp Thân, giá trị chín ngàn bảy trăm thiện công.“
Mạnh Kỳ xách Thiên Chi Thương lắc lắc, cảm giác chỉ cần bằng tốc độ và sức nặng cũng có thể đánh chết địch nhân, thật sự là càng nặng càng tốt.
Trải qua một năm rèn luyện và dưỡng tính, Lưu Hỏa đã đạt tới cực phẩm, Huyền Quy vốn đã là cực phẩm, Mạnh Kỳ bây giờ chỉ còn thiếu một thanh bảo đao cực phẩm nữa mà thôi.
“Với đặc thù Khai Thiên Tích Địa của ngươi, tốt nhất là kiếm một thanh đao không có gì thần dị, chỉ cần sắc bén.“ Giang Chỉ Vi đề nghị.
Chỉ cần sắc bén? Để dồn hết lực vào thanh đao này, phối hợp với Khai thiên tích địa, vậy sẽ tạo nên lực công kích khủng bố tới mức nào? Mạnh Kỳ nghĩ mà động lòng, nhìn trúng một thanh bảo binh tên là “Trảm Ngọc đao”:
“Trảm Ngọc đao, bảo binh [cực phẩm], Bạch Hổ kim tinh cửu chú mà thành. Không thể gợi ra thiên tượng biến hóa, không có thần dị, cực kỳ sắc bén, đơn thuần va chạm, có thể chém đứt bảo binh hạ phẩm. nếu được kích phát, tùy theo cảnh giới và thực lực của người kích phát, có thể chém đứt được cả bảo binh trung phẩm và thượng phẩm, giá trị chín ngàn tám trăm thiện công.“
“Không sai!“ Mạnh Kỳ vừa lòng gật đầu, là một nhà giàu, ném tiền là chuyện vô tư.
Binh khí đầy đủ, chỉ còn thiếu đồ phòng ngự, Thanh Nguyên đạo bào của hắn đã bị tổn hại ở Cửu Trọng Thiên, nên hắn lật qua danh sách đạo bào, chọn một cái “Côn Luân đạo bào”, các phương diện đều xấp xỉ với Vô Phùng thiên y, chỉ là không thể dùng nó để ngao du Thiên Hà, nhưng lại vượt hẳn về khả năng biến hóa, giá trị chín ngàn bảy trăm thiện công.
Đối với Mạnh Kỳ, Côn Luân đạo bào này căn bản so ra còn kém hơn khả năng phòng ngự nhục thân của hắn, nên thuần túy chỉ là tới lúc quan trọng thì lấy ra dùng một chút mà thôi.
Là “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, đương nhiên phải mặc “Côn Luân đạo bào”! Mạnh Kỳ tự nghĩ.
Đổi xong, Triệu Hằng mới tới cột ngọc, nói: “Thực ra, ta đã mang hết bí bảo hộ thân, bảo binh, đan dược và tài bảo đi giao dịch với người ta, đổi được một cái Huyền Hoàng đế bào, cũng cực phẩm.“
Chiếc bào đen trên người y nổi lên màu huyền hoàng, tràn đầy khí tức công đức thần thánh.
Vì lo chuyện Tiên Tích bị lộ ra ngoài, nên nãy giờ y không hề nói tới điều này. Sau đó khi Mạnh Kỳ cầm ra Đại Đạo chi thụ, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư đều có vẻ cũng đã từng cảm ngộ qua, y mới hiểu ra, không còn giấu nữa.
Bây giờ, cả người y là vô sản, chỉ còn một thanh bảo binh Ngư Long kiếm, một viên Đông Cực Trường Sinh đan và Huyền Hoàng đế bào.
“Cho nên, ta chỉ cần tăng Ngư Long kiếm lên cực phẩm.“ Triệu Hằng nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.
Tăng lên vượt giai sẽ khiến Ngư Long kiếm nhận phải tổn thương không sao chữa được, sau này không thể nào tăng lên được nữa, nhưng đối với Triệu Hằng, nếu không thể trở thành Pháp Thân, Ngư Long kiếm vậy cũng đã đủ dùng, nếu có thể chứng được đế thể, đương nhiên lúc ấy sẽ có Thiên Tử kiếm!
Thấy Triệu Hằng chủ ý đã quyết, đám người Mạnh Kỳ đều không khuyên nữa, giúp y tìm cách tăng lên, cuối cùng cũng tìm ra cách, cần sáu ngàn bảy trăm thiện công.
Mạnh Kỳ cho y mượn sáu ngàn, nhìn y tăng bảo binh, còn lại sáu ngàn ba trăm chín mươi thiện công thì tạm thời để đó.
Quang mang bay ra, hóa thành vô số đốm sáng của vạn nhà, khí tức hồng trần tràn ngập, nhân đạo quang huy lấp lánh, Ngư Long kiếm reo lên, nhập vào người Triệu Hằng.
Mọi người chuyển qua thảo luận nhiệm vụ. một lúc sao, thời gian đã tới, ánh sáng tỏa xuống, năm người biến mất khỏi quảng trường luân hồi, bên tai là giọng nói không xúc cảm của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:
“Lần này là nhiệm vụ tử vong, phong ấn tất cả những vật phẩm bí bảo, chỉ được sử dụng võ công và binh khí của bản thân, những vật phẩm hộ thân như đạo bào và đan dược chữa thương thì mỗi người chỉ được chuẩn bị cho mình một món.“
“Hồng Y quân thủ lĩnh, “Trấn Thế Thiên Vương’ Đỗ Hoài Thương trở thành cộng chủ của Thập Bát lộ nghĩa quân, binh phong càn quét Đông Nam, thẳng chỉ tới vương thất, triều đình triệu tập cường giả, bày binh chống lay, hai bên giằng co ở Nộ giang.“
“Nhiệm vụ chính: gia nhập nghĩa quân, giúp Đỗ Hoài Thương chiến thắng quân chủ lực của triều đình, vượt sông đến đô thành, thành công được thưởng bốn ngàn năm trăm thiện công, mở ra thêm quyền hạn, thất bại gạt bỏ!”
“Nhiệm vụ nhánh: trận doanh đối kháng, giết luân hồi giả ở trận doanh triều đình. Mỗi khi giết được một cao thủ nhất lưu, luân hồi giả của trận doanh nhà được thưởng một ngàn thiện công, ngược lại bị trừ thiện công tương ứng, mỗi khi giết được một cao thủ tuyệt đỉnh, mỗi người được thưởng ba ngàn thiện công, ngược lại cũng thế, mỗi khi giết được một Tông Sư, mỗi người được thưởng sáu ngàn thiện công, ngược lại bị trừ tương ứng, nếu trận doanh thắng lợi, mỗi thành viên được thưởng một tấm Luân Hồi phù, người cuối cùng không đủ thiện công, gạt bỏ!”
(*)"Công dục thiện kì sự, tất tiên lợi kì khí" (Vệ Linh Công): Người thợ muốn làm việc khéo, thì trước hết phải khiến khí cụ của mình sắc bén.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1267 chương
654 chương
1502 chương
1309 chương
22 chương
623 chương
224 chương