Nhất Thế Tôn Sư
Chương 706 : Phúc? Họa?
Dịch giả: Tiểu Băng
Tiểu Như dáng vẻ non nớt, thân hình nhỏ xinh, tựa hồ chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, lời nói cũng có vẻ chưa thành thục, nhưng lại có cảnh giới ngoại cảnh, giơ tay nhấc chân vô cùng thành thạo, rất là cổ quái.
Cô ôm đầu quay vòng vòng trong đống nham thạch, môi rên rỉ đau đớn.
Mạnh Kỳ đang định tới xem, thì Tiểu Như rên rỉ yếu bớt, động tác quay cuồng cũng chậm đi, khí tức không hề giảm xuống mà còn tăng dày lên, quả là kì quặc.
“Tiểu Như cô nương, ngươi không sao chứ?” Thấy Tiểu Như không ôm đầu nữa, hắn hỏi. hắn biết Tiểu Như chính là lúc hắn lấy kiếm thay chưởng xuất ra “Duy ngã độc tôn” mới bắt đầu đau đầu, không phải bị chiến đấu lan đến mà bị thương.
Hiệu quả của “Duy ngã độc tôn”, Mạnh Kỳ đương nhiên biết rõ. Người tâm linh có sơ hở chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, Tiểu Như lúc đầu phản ứng rất bình thường, ngay cả sư phụ Tống Bỉnh Đức của cô cũng dại ra kia mà!
Nhưng chiến đấu đã kết thúc một lúc, Tống Bỉnh Đức đã trở lại bình thường, vì sao Tiểu Như còn đau đớn như thế?
Nguyên thần hoặc tâm linh của cô bé có tai họa ngầm?
Tiểu Như sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mê mang, như không biết mình đang ở đâu.
Cô không đáp lại Mạnh Kỳ, mờ mịt nhìn quanh, dần dần, ánh mắt lộ ra sự đau buồn bi thương, dung mạo, ánh mắt và khí chất non nớt thành thục dần lên, không còn là một cô bé con, mà là một thiếu nữ đã trưởng thành!
Di... Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, khó hiểu.
Lúc trước non nớt ngây ngô là vì mất trí nhớ? Coi nhiều chuyện máu chó quá, khiến Mạnh Kỳ tự nhiên nghĩ như vậy.
Tiểu Như thong thả đứng lên, cười gượng: “Không có việc gì, chỉ là sau khi nhìn thấy kiếm pháp của Vô Danh huynh khiến nguyên thần bị chấn động, đau đớn như bị xé rách, bây giờ đã tốt hơn rồi.“
Mặt tái nhợt, yếu ớt như bị bệnh, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
“Không có việc gì thì tốt.“ Mạnh Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Tống Bỉnh Đức thở phào: “Tiểu Như a, ngươi bình thường vui vẻ, không ngờ còn yếu ớt hơn cả vi sư. Ngươi xem, vi sư có bị đau đầu đâu...“
Tiểu Như ngắt lời gã: “Sư phụ, ta muốn trở về động phủ tĩnh dưỡng điều tức.“
“Được.“ Tống Bỉnh Đức nhìn đám người Mạnh Kỳ, gật đầu, mấy người này ở đây, gã không thể nào trộm mộ được.
Sư đồ hai người cáo từ, “Ngân kiếm” Dịch Tân nuốt đan dược xong cũng cất bước rời đi, mang luôn theo thi thể của huynh trưởng. Lời nhắn lại của huynh trưởng quá mơ hồ, không có chỉ hướng, khả năng muốn tìm được chuyển thế chi thân là cực kỳ bé nhỏ!
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống, ngẫm nghĩ lại lời nhắn của Dịch Mông và Cổ.
Một ‘mình’ khác? Bọn họ? Chẳng lẽ nơi này giống như Lai Thế điện, có thể nhìn thấy những khả năng diễn hóa khác nhau dẫn tới vô số kiếp sau? Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Nhưng vì sao Dịch Mông lại chỉ nhìn thấy được có mộ thình ảnh, cũng không có chuyện xác chết vùng dậy, mà Cổ lại nhìn thấy cả một đám, xác chết vùng dậy trở về?
Tống Bỉnh Đức và Tiểu Như trộm mộ lâu như vậy, nhưng xem thái độ của họ, thì rõ ràng đều chưa hề gặp phải trường hợp xác chết vùng dậy nào?
Là vì “Cổ” thực lực quá mạnh, tiếp cận nửa bước Pháp Thân? Hay vì chỗ mai táng ông ta có điều cổ quái?
Hắn còn đang suy nghĩ. Hoang đã lại đặt Cổ vào trong quan tài, cột nó lên lưng, đứng dậy: “Ta muốn mang trưởng lão về bộ lạc, ngươi đi không?”
Y muốn cảm tạ ân cứu mạng.
“Không cần, ta ở lại thăm dò Vĩnh Sinh cốc.“ Mạnh Kỳ bình thản từ chối.
Nghe vậy, Hoang nhịn không được nói: “Ngươi không phải nói đáng buồn đáng tiếc sao? Vì sao còn tìm tòi bí mật Vĩnh Sinh cốc?”
Y vẫn luôn không ngừng canh cánh với cái đánh giá này của Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ thở dài: “Không phải nhằm vào trưởng lão các ngươi, chỉ là mấy năm gần đây, càng ngày càng chán ghét chuyện chuyển thế trở về, nên nhất thời mới nói thế.“
“Không có ai cam tâm chết đi.“ Hoang lạnh nhạt nói, thân hình y cao lớn, cao hơn Mạnh Kỳ cả hai cái đầu, đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ.
Mạnh Kỳ vuốt ve chuôi kiếm: “Cũng không ai cam tâm làm chuyển thế chi thân của người khác, ngươi có muốn không?”
Không khí đặc lay, ánh mắt Hoang thay đổi, há miệng mấy lần, nhưng cuối cùng không nói gì.
Loại chuyện này, đúng sai là tùy vào việc đứng nhìn ở lập trường nào, lập trường của Mạnh Kỳ rõ ràng là không chấp nhận chuyện chuyển thế!
Không muốn bị người khác chuyển thế, cho nên cũng không muốn nhìn thấy chuyển thế!
Hoang chỉnh chỉnh quan tài sau lưng, hỏi một câu cuối: “Vậy ngươi còn tìm tòi bí mật Vĩnh Sinh cốc làm gì?”
“Không biết thì không có cách ngăn cản.“ Mạnh Kỳ vẫn kiểu lời ít mà ý nhiều, lòng thì oán thầm, làm sao nói cho ngươi đó là bởi vì nhiệm vụ tử vong cơ chứ?
Đương nhiên, nếu làm rõ được chuyện chuyển thế, sẽ có lợi cho bản thân, giúp hắn có thêm cơ hội nhảy ra khỏi bàn cờ!
Hoang trầm mặc hồi lâu, lần đầu tiên có dao động đối với chuyện chuyển thế, y bước đi ra ngoài cốc, đột ngột dừng bước xoay người, cất cao giọng nói: “Đôi sư đồ kia không giống như loại người chuyên môn đến trộm mộ, mà giống như đang tìm cái gì đó.“
Tìm cái gì? Mạnh Kỳ đứng bật dậy, vận Cân Đẩu bộ, bay về phía Tống Bỉnh Đức và Tiểu Như biến mất.
Hi vọng là chưa quá trễ!
......
Ra Vĩnh Sinh cốc, là ngọn núi làm “Đuôi rắn”, chướng vụ khắp nơi, độc trùng hoang thú sống lan tràn.
Bay vào Sùng Sơn trùng điệp, Tiểu Như đột nhiên thở dài, phiền muộn, bi thương, thống khổ.
“Tiểu Như, vẫn còn chưa thoải mái?” Tống Bỉnh Đức lấm la lấm lét nhìn quanh.
“Sư phụ, không sao.“ Tiểu Như đã khôi phục bình thường.
“Cô đương nhiên không có việc gì, cô chỉ là thức tỉnh mà thôi.“ Bỗng một giọng nói từ xa truyền đến, khiến Tống Bỉnh Đức kinh hãi xoay người, tay phải vội cầm lấy kiếm, tay trái xách chuông.
Kiếm quang màu trắng bay tới, hiện ra thân ảnh Dịch Tân, đôi mắt y nóng rực, nhìn Tiểu Như chằm chằm.
“Cái gì thức tỉnh?” Tống Bỉnh Đức ngơ ngáo.
Dịch Tân hắc: “Đồ đệ tốt của ngươi không phải là người thường, cô ta là kẻ duy nhất còn lại của Vĩnh Sinh tộc!”
“Cái gì?” Tống Bỉnh Đức thất thanh, không dám tin nhìn đồ đệ nhà mình.
Dịch Tân cười lạnh: “Huynh đệ lão phu từng bái phỏng Vĩnh Sinh tộc, cầu biện pháp chuyển thế trường tồn, nhưng đã bị từ chối tàn nhẫn, khi đó bọn họ thế lớn, lão phu không thể trêu vào, nay chỉ còn lại một mình ngươi. Còn không mau mau giao ra bí pháp!”
Nói đến nửa câu sau, y lại nhìn về phía Tiểu Như.
“Dịch tiền bối, ngươi đang nói cái gì?” Tiểu Như ngơ ngác.
“Đừng giả bộ nữa. Cảm giác đặc thù của Vĩnh Sinh tộc các ngươi không gạt được lão phu đâu!” Dịch Tân cười dữ tợn. “Nếu ngoan ngoãn giao ra, lão phu sẽ thả cho các ngươi một con đường sống. Bằng không, lột da rút gân, sưu hồn rút phách!”
Tiểu Như mặt mày tối sầm, không còn sự ngây ngô thiếu nữ, mà giống một lão yêu bà, cất giọng thánh thót: “lời thề Cổ thần!”
Ở Nam Hoang, Cổ thần là thần linh chí cao, thường có thần tích hiện ra. Nghe đồn lúc Huyết Y giáo từ Trung Nguyên chạy nạn mà đến, đã từng được Cổ thần phù hộ.
“Lập lời thề?” Tống Bỉnh Đức nhìn đồ đệ, lại nhìn Dịch Tân, không sao khép miệng lại được.
......
Mạnh Kỳ thôi diễn thiên cơ, đuổi theo dấu vết, một hồi sau cũng nhìn thấy Tống Bỉnh Đức và Tiểu Như.
Thấy kiếm khách áo trắng cũng đuổi theo, Tống Bỉnh Đức cười khổ: “Vô Danh huynh đệ, hỏi Tiểu Như đi. Chúng ta cái gì cũng dễ nói!”
Mạnh Kỳ ngạc nhiên, nhưng bề ngoài cố ý làm bộ như cái gì cũng đã biết:
“Nói từ đầu.“
Tiểu Như nhả ra từng chữ: “Năm đó Huyết Hải La Sát khổ tâm bố trí, lợi dụng Tinh Hà dị biến và động đất của Trường Xà sơn, phá vỡ đại trận hộ cốc của Vĩnh Sinh tộc chúng ta. Lúc ấy vừa lúc ta sắp chết, nhìn thấy được chuyển thế chi thân, còn chưa kịp lưu lại nhắc nhở, thì đã bị lan đến bỏ mình.“
“Cái thân thể này không có được kí ức, chỉ mơ hồ một chút xíu mà thôi, mãi tới khi nhìn thấy kiếm pháp của ngươi, mới hoàn toàn thức tỉnh.“
Tống Bỉnh Đức đầy khổ sở: “Vô Danh huynh đệ, lão phu cũng bị lừa, lúc nào cũng thấy kì quái tại sao con bé tuổi còn nhỏ như thế mà lại có thực lực ngoại cảnh, lại còn biết Nam Hoang có Vĩnh Sinh cốc, không ngừng giật giây lôi lão phu tới đây.“
Mạnh Kỳ nghe mà hết hồn. May mà đuổi theo, bằng không và bỏ lỡ dịp may gặp được người của Vĩnh Sinh tộc!
Hèn gì Tiểu Như và Tống Bỉnh Đức lại ở Vĩnh Sinh cốc!
Mạnh Kỳ lạnh lùng: “Phương pháp chuyển thế của các ngươi là như thế nào?”
Tiểu Như chỉ chỉ ao nước dưới núi: “Mỗi người có một cái ao nước của mình, trong mỗi ao đều có một con cá là bản thân mình, có thể dùng đặc thù của Vĩnh Sinh cốc để cảm ứng ra nó. “
“Trước khi chết, loại cảm ứng này tự nhiên tăng mạnh, với tay là có thể đụng tới. lúc ấy sẽ thả câu, câu con cá đó ra, cho nó hòa hợp với hồn của mình, sau đó ném về phía phương xa, trở thành chuyển thế chi thân.“
Ao cá? Thả câu linh hồn? Mạnh Kỳ nghe mà sởn tóc gáy.
Tiểu Như nói tiếp: “Chỉ cần ngươi lấy Cổ thần ra thề, thả cho chúng ta rời đi, ta sẽ truyền lại bí pháp chuyển thế cho ngươi.“
Di, còn có loại chuyện tốt này? Mạnh Kỳ gật đầu.
Một lúc sau, Mạnh Kỳ nhíu mày, trở về Vĩnh Sinh cốc, lại biến thành người chết, tự mai táng bản thân.
Lần này, hắn âm thầm vận chuyển Vĩnh Sinh tộc bí pháp, hình ảnh mơ hồ trước đó bây giờ đã hiện ra rõ ràng!
Nhưng mà thấy cũng chẳng làm được gì, bởi vì đấy đều là những chuyện từ đời trước của hắn, đến trường, đi làm, máy tính di động, phi cơ ô tô!
“Đúng là ‘mình’ rồi, nhưng một cái ‘mình’ nữa ở đâu? ‘Bọn họ’ ở đâu?” Mạnh Kỳ vô cùng khó hiểu!
Hắn toàn lực vận chuyển bí pháp, nhưng vô dụng, vì thế hơi thay đổi, kéo tinh thần lên, không ngừng hướng lên trên, dần dần, gần như thoát ra khỏi Vĩnh Sinh cốc.
Lúc này, một mảnh vỡ màu vàng đập vào mắt hắn.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi! Mạnh Kỳ vui vẻ, bay qua.
Mảnh vỡ màu vàng càng lúc càng to ra, hiện ra một hình ảnh quen thuộc. Một cây gậy sắt, trên chống trời, dưới chặn đất, sừng sững như một ngọn núi, hai đầu đều có kim cô, điện quang vòng quanh không ngừng sinh diệt, sen xanh khô héo, trong quá trình nhất sinh nhất diệt, nhất khô nhất vinh, mơ hồ có thể nhìn thấy từng vũ trụ!
“Đời này của Lão Tôn ta, kiếp sau không tu nữa!”
Tiếng hét vang lọt vào tai, Mạnh Kỳ ngớ ngẩn, ta thì có liên quan gì tới Tề Thiên Đại Thánh?
Nhưng hắn đột nhiên cảm giác không đúng, bởi vì vấn đề thị giác, bản thân hắn không phải là đang ở giữa không trung múa gậy, mà rõ ràng là đứng ở trong Linh sơn nhìn hầu tử múa gậy, dưới chân còn có một cái bóng!
Đây mới là “Ta”?
Cái bóng kia bỗng to ra, cao bằng hắn, xoay lại nhìn hắn, đôi mắt đạm mạc vô tình, không nhìn thấy mặt!
A!
Mạnh Kỳ đau đầu muốn nứt, từ trong lớp đất nhảy ra, trong đầu chỉ còn có đôi mắt cắt đứt với thế sự, không chút cảm xúc kia!
......
Sâu trong Trường Xà sơn, Dịch Tân ngã ngửa dưới đất, hai mắt trừng trừng, không dám tin.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1267 chương
654 chương
1502 chương
1309 chương
22 chương
623 chương
224 chương