Nhất Thế Tôn Sư
Chương 649 : Thực lực không đủ nhưng vẫn còn ánh mắt
Dịch giả: Tiểu Băng
Kiếm quang chiếu vào chỗ sâu nhất trong đồng tử của Mạnh Kỳ, hoàn toàn chiếm lĩnh nó, thiên địa rộng lớn trong lăng tẩm trở nên hư ảo, như một giấc mộng không chân thật, cơ thể sánh bằng bảo binh của hắn cũng thếgiống như bị kiếm quang chiếu thấu, ngũ tạng lục phủ, huyết mạch cốt cách, tất cả đều hiện ra rõ ràng.
Không dừng ở đó, ngay cả những mạch máu nhỏ nhất cũng lộ hết ra, cơ thể Mạnh Kỳ như tan rã, hóa thành những đốm nhỏ, xung quanh bị bao phủ bởi kiếm quang hư ảo.
Chân khí, nội cảnh, Pháp Tướng cũng như bị phân rã ra như vậy, khiến Mạnh Kỳ có một cảm giác rằng dù hắn có xuất ra chiêu thức nào cũng đều sẽ bị phân giải như vậy.
Kiếm ý này khiến Mạnh Kỳ “nhìn thấy" mình, thứ duy nhất không thay đổi của hắn chỉ có nguyên thần, nó đang lung lại bấp bênh trước kiếm quang, cô đơn yếu ớt!
Không hổ là Tiệt Thiên thất kiếm!
Không hổ là “Trảm đạo thấy ta”!
Trong nguyên thần của Mạnh Kỳ có một đóa hoa sen màu vàng đang nở ra từng cánh, hào quang nó tỏa ra xen lẫn thành màu hỗn độn, chống đỡ uy áp của kiếm ý, làm dịu bớt đi sự chấn nhiếp, giúp hắn vẫn còn có thể suy nghĩ!
Khó trách “Thủ tam ấn” của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại có danh là không ở dưới Tiệt Thiên và Như Lai! Mạnh Kỳ chợt hiểu ra, “Nguyên Thủy kim liên” ngang tài ngang sức, giảm bớt uy thế về phương diện tinh thần của “Trảm đạo thấy ta”!
Nếu không phải vậy, mình tuyệt đối sẽ bị chấn nhiếp tinh thần, trơ mắt nhìn kiếm quang đâm vào mi tâm, “Thấy” tới “Bản thân”!
“Kiếm ra vô ngã” của Giang Chỉ Vi Mở Khiếu kỳ cũng đã thấp thoáng có được chút cảm giác cùng loại!
Kiếm quang đã gần trong gang tấc, Mạnh Kỳ không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng thúc dục chân ý truyền thừa ở trong nguyên thần, nguyên thần thì thi triển Pháp Thiên Tượng Địa!
Nguyên Thần của Mạnh Kỳ to ra, hóa thành bức tượng phật vàng to lớn, một tay chỉ trời, một tay chạm đất.
Thiên địa hư ảo mình ta là thật!
Như Lai thần chưởng thức thứ nhất, “Duy ngã độc tôn”!
Ở Lang Gia khi mang Nguyễn Ngọc Thư đi cảm ngộ thần chưởng tổng cương, Mạnh Kỳ cũng có cảm ngộ thêm lần nữa, và có thêm chút thu hoạch, thi triển thức thứ nhất có hiệu quả thêm một chút, về mặt nguyên thần đã vi diệu phù hợp ý cảnh của “Duy ngã độc tôn”, thuần túy trên phương diện tinh thần đã có thể miễn cưỡng xuất ra một chưởng này!
Như Lai đấu với Tiệt Thiên!
Tượng phật vàng đứng đó, sừng sững không lồ, miệng mở, phát ra thanh âm to lớn thần thánh:
“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.”
Thiên thượng thiên hạ. Duy ngã độc tôn!
Ngoài lăng tẩm, Bất Ngữ thiền sư rung lên, như nghe thấy đức phật đang ở ngay trước mặt mình thuyết pháp, giọng như sấm rền, nhưng ông ta lại không hiểu được thiện ý bên trong.
Trời đất tối sầm, trời xanh mây trắng đều bị hút vào trong lăng.
Trời xanh bay vào tượng phật vàng, mây trắng, sơn mạch, lưu thủy, tất cả đất trời hư ảo, cũng đều “bay” vào trong cơ thể tượng phật! Nội cảnh, Pháp Tướng, chân khí và nhục thân hư ảo của Mạnh Kỳ cũng vậy, khiến tượng phật như nội tàng thiên địa, ngưng thực như thật!
Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!
Trước khi nguyên thần của Mạnh Kỳ biến thành tượng phật này, kiếm quang chỉ có một luồng mà thôi.
Nhưng nó theo “Ta” mà lớn dần, càng lúc càng lớn, càng sắc bén, thời gian càng lúc càng chậm hẳn đi.
Kiếm quang tinh túy va chạm với tượng phật vàng!
Quang mang, chỉ có quang mang, quang mang vô biên vô hạn, Mạnh Kỳ bay ngược ra ngoài, đục thủng bức tường của lăng, ngực lõm hẳn vào, nội cảnh chấn động, từ mi tâm đến khóe miệng có một đường vết thương mảnh.
Sau khi trải qua không biết bao nhiêu vạn năm trấn áp, lại phải bỏ ra rất nhiều sức lực để thoát trói buộc, Chân Võ ác niệm vẫn còn tồn lại thực lực cấp tông sư, với kiến thức và kinh nghiệm của Thượng Cổ đại năng.
Chân Võ ác niệm lạnh băng, rụt tay về, tốc độ của Huyền Thủy Đãng Ma kỳ bay về phía nó lập tức nhanh hơn.
Tuyệt đối không thể để nó lấy được Huyền Thủy Đãng Ma kỳ!
Hắn lập tức kích phát lạc ấn mà mình lưu lại trong Huyền Thủy Đãng Ma kỳ, lá cờ nhỏ màu đen nhất thời chấn động, tràn ra sương đỏ, kháng cự Chân Võ ác niệm.
“Hừ.” Chân Võ ác niệm tăng lực hút, hắc vụ quay cuồng, tiếng nước vang to, lá cờ nhỏ màu đen lảo đảo một lúc, sau đó tiếp tục bay về phía nó.
Cùng lúc, Chân Võ ác niệm lại vung ra một kiếm, hư không chung quanh Mạnh Kỳ như bị rạch ra, thành một cái nhà giam, giam hắn lại, không cho hắn tiếp tục quấy nhiễu.
Thực lực, chiêu thức, cảnh giới đều thua kém, nếu còn bị lấy mất thần binh, Mạnh Kỳ không còn cách nào khác là phải trở về!
Hắn thi triển “Đón gió biến hóa”, nguyên thần độn khỏi, trước khi hư không hoàn toàn bị phân cách thì chạy thoát ra được!
Hắn hít sâu, tràn đầy chiến ý, thân hình bành to ra, hai đầu bốn tay, đỉnh thiên lập địa, một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, vận sức sẵn sàng.
Hai tay còn lại cầm một hạt châu to bằng ngón cái, bên trong có hỗn độn, hiện ra ra rất nhiều hình ảnh, như đang suy diễn một giới.
Hai tay Mạnh Kỳ run nhè nhẹ, như phải dùng hết sức lực, ném hạt châu ra ngoài.
Châu tử thả ra ngũ sắc hào quang, mắt của Chân Võ ác niệm không nhịn được nheo lại, tiếng nước dừng lại. Sương đen đang cuộn trào trở nên yên lặng, Huyền Thủy Đãng Ma kỳ cũng dừng lại giữa không trung, những vật có liên quan đến nước này đều như bị một sức mạnh trầm trọng áp chế, không nhúc nhích gì được.
Định Hải châu!
Tên như ý nghĩa, định “Hải” Thần châu!
Chính là ỷ vào có dị bảo chưa thành hình này, Mạnh Kỳ mới dám một mình tới đây.
Huyền Thủy Đãng Ma kỳ tạm dừng, Mạnh Kỳ nuốt một viên Đông Cực Trường Sinh đan, sức mạnh và thương thế nhanh chóng khôi phục, vội vàng đi ra, không đoạt lại lá cờ về, mà là tấn công!
Kiếm như mặt trời, đao tựa hỗn động, Pháp Thiên Tượng Địa của Mạnh Kỳ khiến chúng ở giữa đường va chạm vào nhau.
Ầm!
Một vầng sáng trắng xoá bao trùm cả lăng. Ngoài đại trận trấn áp bên ngoài, tất cả đều bị phá hủy.
Oanh oanh liệt liệt táng Tinh Hà!
Trường kiếm của Chân Võ ác niệm vòng lại, thái cực đen trắng hiện ra, biến thành Huyền Quy Đằng Xà, ngưng tụ thành Huyền Vũ chi tướng, bao phủ hết xung quanh, dù là phong bạo xé rách trường không, hay là tia sáng cực nóng đáng sợ, tất cả sự phá hoại khủng khiếp đều bị chắn ở bên ngoài.
Sau khi Chân Võ phái lấy được “Đạo diệt đạo sinh” và một phần Chân Võ truyền thừa, đã sáng chế ra một trong những chiêu thức thiên hạ chí cường, huống chi là ác niệm có gần hết công pháp và kinh nghiệm của Chân Võ!
Mạnh Kỳ ấn tay đao, đao ra khỏi vỏ, hổ về rừng, rồng về biển!!
Tranh!
Ánh đao sáng lạn chiếu sáng cả lăng, u ám bị chém đứt, hư không như lệch khỏi vị trí, “Huyền Vũ giáp xác” xuất hiện một khe nứt nhỏ, sau đó nhanh chóng lan rộng ra!
Chân Võ ác niệm bình thản. Huyền Vũ giáp xác đột nhiên tự vỡ, tất cả mọi thứ xung quanh nó cũng vỡ tung, như cả thế giới muốn tận thế.
Một chiêu “Khai thiên tích địa” như đang khai thiên tích địa thật sự, trong đại hủy diệt đó gian nan tạo ra âm dương, tạo ra một đường sống mới.
Tan biến hơi dừng lại, dương cực chuyển âm, cương cực chuyển nhu, nhanh chóng suy diễn, biến hóa, đao pháp sinh ra ngàn vạn sức sống mới đối kháng với tan biến và hủy diệt.
Đúng lúc này, ngay cạnh Huyền Thủy Đãng Ma kỳ đột nhiên xuất hiện một bóng người, đội vân quan, eo buộc dải tua rua, chân đi giày gai, lại là một Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ bỏ Huyền Thủy Đãng Ma kỳ không để ý, lấy công thay thủ, chính là muốn tạo cơ hội cho phân thân đoạt lại Huyền Thủy Đãng Ma kỳ!
Hắn mỉm cười thò tay ra cầm lấy cờ, nhưng một tia hắc khí từ gần đó phụt ra, hóa thành bàn tay to, khẽ búng một cái, bắn văng lá cờ đi.
Chân Võ ác niệm?
Phân thân của Chân Võ ác niệm?
Hắc khí biến hóa, đầu đội bình thiên chi quan, đế bào màu đen, giống hệt Chân Võ ác niệm vồ vào Huyền Thủy Đãng Ma kỳ.
Thì ra nó cũng ngầm sai phân thân, ý đồ dương đông kích tây, man thiên quá hải!
Mạnh Kỳ và Chân Võ ác niệm đều giở trò như nhau!
Phân thân của hai người lao vào quấn lấy nhau, Chân Võ lực cường, Mạnh Kỳ láu cá, nhất thời khó phân thắng bại.
Thực là không ai ngu hơn ai cả! Từ trong hủy diệt, ý tân sinh lộ ra, một làn kiếm quang bay tới, Âm Dương phân hoá, Ngũ Hành diễn sinh, thiên địa lại trở nên có quy luật, bọc lấy Mạnh Kỳ.
Đạo diệt đạo sinh!
Mạnh Kỳ không dám để mình ở trong đó, vội thi triển Cân Đẩu bộ, lùi nhanh ra sau.
Nhưng kiếm quang đã đuổi sát theo. Mạnh Kỳ chỉ kịp một quyền bổ xuống, tử khí, kim quang, hắc bạch chi hà quấn quanh, xuyên qua những tầng ngăn trở, đánh trúng thân kiếm!
Phốc!
Mạnh Kỳ lại bay ngược, miệng phun máu tươi, thân hình thu nhỏ lại. Hắn không còn đủ sức duy trì Pháp Thiên Tượng Địa, cánh tay vừa rồi thi triển Tam Bảo Như Ý quyền buông thõng xuống, không còn sử dụng được nữa.
Bắt lấy cơ hội, Chân Võ ác niệm bay vọt tới Huyền Thủy Đãng Ma kỳ!
Tuy thực lực của nó không còn đủ, nhưng ánh mắt thì vẫn còn, nó đã toàn diện áp chế Mạnh Kỳ!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
1267 chương
654 chương
1502 chương
1309 chương
22 chương
623 chương
224 chương