Nhất Thế Tôn Sư

Chương 639 : Lấy tinh huyết tính mạng làm dẫn

Dịch giả: Tiểu Băng Ầm! Cái đĩa bự dưới đáy tháp rực ánh sáng màu lam sẫm, ngưng tụ thành một luồng, chui vào trong tháp, đồng thời dưới đáy tháp dâng lên một dòng khí rất lớn và rất mạnh. Ầm! Cự tháp trở nên hư ảo, quanh tháp rực ánh sáng chói mắt, càng lúc càng cao như muốn chọc chạm trời! Trảm thảo không trừ tận gốc, hậu hoạn vô cùng! Hà Thất nheo mắt, thân thể hóa thành hữu vô tướng kiếm khí, lướt vào không trung. Lam huyết nhân thiên phú đặc dị, nếu họ quyết tâm hy sinh bản thân mình để báo thù, giết ngược lại nhân loại, chắc chắn sẽ khiến kiếm trang tổn thất nặng nề! Kiếm khí hoàn toàn biến mất, sau đó đột ngột hiện ra bên trong vòng sáng màu lam, nó di chuyển cực nhanh, phát ra những âm thanh giòn vang, như rốt cuộc cắt rời lam quang ra. Làn khí tức mênh mông mạnh mẽ kia hòa vào vầng sáng màu u lam, khiến nó ngưng kết lại như nước, từng tầng bong ra, cuối cùng chỉ còn lại một tầng bao phủ lấy tháp. Kiếm khí do vậy cũng bị đẩy ra, hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài tháp! Sau lưng Nguyễn lão gia tử hiện một bức tượng, nét mặt mơ hồ, như đang lấy thiên địa pháp lý làm dây đàn, lấy bản thân chi đạo làm tay, gảy đàn! Đương! Tiếng đàn vang vọng, chấn cả tam giới, du dương phiêu dật, lượn lờ không dứt, cự tháp đang rung lắc mạnh mẽ khựng lại, lớp quang mang bao phủ giờ đã thành một lớp nước màu lam trong suốt, nhìn thấy rõ từng giọt nước, thấy rõ hoa văn và đường nét của cự tháp bên trong. Khí tức mạnh mẽ kia tràn ra chỗ khắc hình thần linh của tháp. Ánh sáng vàng rực lên sáng ngời, hình khắc thần linh nổi dần lên như rốt cuộc biến thành người thật, chân đạp Hắc Long, tai đeo thủy xà, trong tay huyễn hóa ra một cái giản tám cạnh màu lam, một nhát đâm thẳng tới. Phanh! Kiếm khí Hà Thất bị đánh phải ngưng thành thực thể. Ầm! Mọi việc xảy ra quá nhanh, Hoàng Thái Xung và trưởng lão Nguyễn gia còn chưa kịp phản ứng, thì thấy cự tháp đã lại rung lên, sắp sửa bay lên cao. Lạc Thư xoay tròn, quẻ tượng màu vàng hiện ra, không ngừng suy diễn, không ngừng biến hóa, sau đó nối thành một, hóa thành thiên la địa võng, phủ lên cự tháp. Thần linh kia lại vung giản, đánh vào thiên la địa võng, phát ra âm thanh như xé vải, kiếm khí Hà Thất lại quét tới, chém vào cự tháp. Đương! Cự tháp bị nứt một đường, rung lên bần bật, đồ đạc bên trong tháp nhiều thứ vỡ tan, Đại Tế Ti hộc máu. Nhưng thế bỏ chạy của cự tháp đã thành, nửa tháp đã hư ảo hóa không, Hà Thất hầu như không thể ngăn nó lại được. “Đại Tế Ti đã không còn sống được bao lâu...” Hà Thất thấy Đại Tế Ti bị kiếm khí đả thương nặng, trong lòng cũng an ủi. Y không biết “Cự tháp” sẽ bay đi đâu, lam huyết nhân rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng bây giờ diệt nhiêu đây cũng đã đủ. Kiếm khí lại lóe lên, thần tượng thoát ra, khí tức lan rộng hất văng Hà Thất ra ngoài, cự tháp chỉ đã sắp thoát hẳn. Nhưng một bóng người đã xuất hiện chỗ vết nứt của tháp, trước mặt có một cái đàn cổ, ông xuyên qua lớp lam quang mỏng manh, bay vào trong tháp! Nguyễn Thừa Đức, Nguyễn tam gia! Ầm! Lam quang kéo dài đến cực hạn, cự tháp hoàn toàn chui vào hư không, bay thẳng lên trời cao, mang theo Đại Tế Ti, và Nguyễn tam gia. “Tam Lang!” Nguyễn lão gia tử thất thanh. Gia chủ Vương gia khẽ ho, không nói gì. Hà Thất nhíu mày, Đại Tế Ti chỉ còn sống không qua hai canh giờ nữa, lão Tam Nguyễn gia vì sao lại liều mạng như vậy, tự xông vào hang hổ, không sợ trong tháp còn có nguy hiểm hay sao? Nguyễn gia rốt cuộc làm cái gì? Ban đầu, Hà Thất cũng rốt cuộc vào trong cự tháp, chuyện ấy với lão không khó, nhưng Đại Tế Ti đã sắp chết, cự tháp lại chẳng biết sẽ bay đi đâu, còn có khí tức của tổ thần, không đáng để mạo hiểm. Trong cự tháp, Nguyễn Thừa Đức và Đại Tế Ti giằng co với nhau. Hai bàn tay ông như múa, khi thì Phượng Minh Cửu Thiên, lúc thành sát chiêu khác, đều chuyên môn nhằm vào lam huyết, biến trong tháp trở nên nóng hực, tầng ngoài bắt đầu bị nóng chảy tan ra. “Năm đó phạm sai lầm, dù ta phải trả giá bằng cái mạng này, cũng phải bù lại!” Mắt ông đầy kiên quyết, không chút sợ hãi. Lam huyết Đại Tế Ti tu vi mạnh hơn Nguyễn tam gia rất nhiều, dù đã bị thương nặng, nhưng Nguyễn tam gia cũng không sao bằng được. Lão ta khống thủy thao sinh, triển khai thần dị, chưởng ấn tung bay, sóng biển đánh tới, ép chặt Nguyễn Thừa Đức. Toàn thân Đại Tế Ti trong suốt, lam huyết ùng ục sôi trào, những chữ triện kết nối với nhau trong người lão ta đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Lão ta chưa rốt cuộc chết, lão còn rốt cuộc được trở về trước tượng tổ thần để được trị liệu. Tổ thần có khả năng chưởng khống dựng dục sinh cơ, chỉ cần chưa chết, là đều cứu được! Phượng Hoàng bay lên, xoay vòng quanh, tiếng đàn biến hóa, cách trở sóng biển, Nguyễn tam gia cũng hiện ra Pháp Tướngbản thân, “Phủ cầm tiên nhân tướng”! Tiên nhân cao thượng, dung nhan bất phàm, tà áo phiêu dật, hai tay múa máy trong hư không, biến quy luật vận chuyển của trời đất thành tiếng đàn, tiếng nước không thể nào lọt qua nổi. Nguyễn tam gia mỉm cười. Ta bị thương càng nặng, càng có cảm giác chuộc tội, tiếng đàn càng diệu! Khóe mắt ông đã chảy máu tươi, màu đỏ chói mắt. Dần dần, trên người Nguyễn tam gia bắt đầu xuất hiện vết thương khắp nơi, da vỡ ra, máu tràn ra ngoài, xương cốt dập nát, hõm vào trong, bộ áo trắng đã gần như chuyển thành áo đỏ, pháp tướng cũng đã mờ đi, hư ảo. Nhưng lưng ông vẫn thẳng tắp, tiếng đàn không chút ngừng lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Đại Tế Ti. Đại Tế Ti bị thương nặng lại còn phải chiến đấu không ngừng, đã gần như kiệt lực, mơ hồ nói: “Ngươi là muốn đoạt lại món đồ kia?” “Vô dụng, đã hiến tế cho tổ thần, các ngươi không cầm về được!” “Không thử qua làm sao biết không được?” Nguyễn tam gia lần đầu lên tiếng, thanh âm thanh nhã dễ nghe như tiếng đàn, tuy giọng nói hơi khó khăn, nhưng không yếu đuối chút nào. Ông vốn đã sớm không màng tới sống chết của bản thân! Lúc này, bên ngoài hư không u ám hiện ra một ngôi sao, xung quanh nó bao trùm một tầngnước lam sẫm. Nước màu lam hơi phập phồng, như đang hít thở. Phù phù, cự tháp chui vào trong màn nước. Cự tháp bay tới chỗ sâu nhất dưới đáy biển, dưới đó có một khu điện các, ở giữa sừng sững một pho tượng thần màu lam sẫm gần như đen, tay cầm bát lăng giản, chân đạp Hắc Long, tai đeo thủy xà, chung quanh chất rất nhiều vật phẩm, cái nào cũng tỏa ánh sáng lóa mắt, rõ là vật bất phàm. Ầm! Cự tháp cong vẹo rơi xuống đất, đánh đùng một phát, bên trong, Đại Tế Ti hấp hối. Nguyễn tam gia cũng không khá hơn là mấy, cả người lắc lư, ông cố đứng dậy, nhìn về phía pho tượng thần linh. Dưới chân tượng, nơi trung tâm nhất đặt thờ một chiếc đàn cổ phác trang nhã, mắt thường cũng nhìn thấy bảy sợi dây đàn, nhưng mặt trên lại rất nhiều những sợi dây đàn vô hình, do pháp lý ngưng tụ mà thành. Nó mang tới một cảm giác rất từ bi thương người, như ông trời không đành lòng, độ tẫn thế nhân, nó nằm im lìm ở đó, không có quang mang, không có dao động khí tức, cũ kĩ, lặng lẽ. Chính là nó! Gia chủ Vương gia nói không sai, mình thực sự có cơ duyên tìm thấy nó! Nguyễn tam gia đã bị hư một mắt, hốc mắt đẫm máu tươi, con mắt còn lại cố gượng để nhìn, một giọt nước mắt lặng yên trượt xuống. Đúng, chính là nó, thần binh trấn tộc Độ Nhân cầm của Nguyễn gia! Năm đó lúc ông đăng lâm Địa bảng, có quyền được đi làm quen với thần binh trấn tộc bất cứ lúc nào, nhưng lúc ấy tuổi trẻ đắc ý, nên có sơ sẩy, thường không thèm xem điều cấm, xách thần binh ra khỏi bí địa, khảy một bản. Kiêu ngạo sơ ý nhất định sẽ có ngày gây họa, ngày ấy ông đang ở trong nhà thuỷ tạ cảm ngộ thần binh, đang đánh đàn, thì trong nước đột nhiên có cường giả xông ra, tổng cộng ba người. Ông đã cố gắng ngăn cản, nhưng họ quá mạnh, lại không biết dùng bảo vật hay bí pháp gì che mắt được thần binh, khiến nó không thể tự xuất lực, đánh ông trọng thương, cướp đi thần binh, sau đó hóa vào trong nước, biến mất, mà ông chỉ lấy lại được một ngón tay của kẻ thù. Gia chủ nổi giận, ông bị nhốt vào bí địa, không còn được nhìn thấy ánh mặt trời. Ông rất đau đớn, rất không cam tâm, trong lòng vô cùng hối hận, bao nhiêu năm suy nghĩ, cuối cùng cũng từ Liệt Thiên Biến Địa khúc diễn hóa ra một cầm khúc chuyên để khắc chế lam huyết nhân, chờ cơ hội. Bây giờ, qua bao nhiêu khổ sở dày vò, rốt cuộc cũng đã được nhìn thấy lại thần binh, làm sao mà không khóc? Nguyễn tam gia bay về phía thần tượng. Nhưng, toàn bộ màn nước của tinh cầu đều hóa thành lam huyết nhân, chi chít dày đặc, không sao đếm xuể, họ đồng thời thức tỉnh, gầm vang: “Dám vào cấm địa, giết!” Gợn sóng đung đưa, đàn cổ bảo binh của Nguyễn tam gia bị mất đi hơi nước, khô đến nứt ra. Tiếng đàn vang lên, Nguyễn tam gia rơi xuống đất, gian nan đi về phía trước, lấy tâm lấy Pháp Tướng đánh đàn. Một đám lam huyết nhân bị tạc nứt thànhbọt nướclam sẫm, nhưng số lượng thật sự quá nhiều, cường giả quá đông, tiếp tục gầm vang: “Giết!” Tóc Nguyễn tam gia vốn cột lên bị đánh xõa ra, mặt trắng nhợt như trang giấy. Trong mắt ông chỉ có Độ Nhân cầm, ông tiếp tục đi tới, pháp tướng đã xuất hiện vết nứt! Mình phạm phải sai lầm, dù phải chết, cũng phải chuộc lỗi! Tóc ông từ đen biến thành màu trắng, sinh cơ nhanh chóng bị rút đi. Tóc như tuyết, mặt bắt đầu hiện lên nếp nhăn, Nguyễn tam gia gầy gò lảo đảo tiếp tục đi tới. Độ Nhân cầm đã cách không xa, hắn hít sâu, tâm cầm chuyển động, tấu ra một âm mạnh nhất. Đương! Phủ cầm tiên nhân tướng vỡ tan, cơ thể Nguyễn Thừa Đức tan rã, rất nhiều lam huyết nhân vì thế mà bị kiềm hãm! Máu thịt tan ra của Nguyễn Thừa Đức hòa quyện với khí tức của ông, như một dòng dịch đỏ bay tới Độ Nhân cầm. Thân đàn xuất hiện một tầng đỏ sậm, từ trong đàn vang lên tiếng ong ong. Lấy tinh huyết sinh mạng của người Nguyễn gia làm vật dẫn, đánh thức thần binh! Ông! Độ Nhân cầm tỏa sáng rực rỡ, bên trong hiện ra rất nhiều hình ảnh, thân đàn kịch liệt run rẩy, đánh vỡ trói bay lên trời cao. Trong tượng tổ thần toát ra khí tức, nhưng đã bị chậm một nhịp, không cản kịp! Phượng Hoàng, Chân Long, cổ chung... nguyên thần hư ảo của Nguyễn tam gia nhìn thấy những hình ảnh kia, thấy mình như trở về thuở mới học Lang Hoàn mười hai thần âm. Những ngày tháng đó mới đẹp làm sao! Mắt ông mơ hồ nhìn theo Độ Nhân cầm phá không bay đi, nở nụ cười vui mừng, nguyên thầnhoàn toàn tan rã, chỉ để lại thanh âm lượn lờ: Rốt cuộc đã bù được sai lầm... ...... Giữa không trung Lang Gia thành, ánh sáng lóe lên, một chiếc đàn cổ phá không bay ra, bay thẳng về Nguyễn gia. Nó không có ai khống chế, sau khi đối kháng được khí tức của Tổ thần, thì quang mang cũng tắt dần, lại rơi vào ngủ say. Lam huyết nhân chín ngón ra khỏi thành chưa xa ngẩng phắt đầu lên, biến sắc, bay vọt lên định cướp lấy đàn. Trong Nguyễn gia tổ trạch, các Ngoại Cảnh đều nhìn lên trời cao, Nguyễn Diêu Quang bật thốt: “Độ Nhân cầm!” Độ Nhân cầm? Mạnh Kỳ sửng sốt vô cùng. Đối với chuyện Nguyễn gia mất đàn, hắn cũng có biết chút ít, nhưng món thần binh này không phải ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ sao? Sao có thể tự mình bay trở về?