Nhất Thế Tôn Sư

Chương 637 : Một kiếm phá trận

Dịch giả: Tiểu Băng Gió khẽ thổi qua, sóng gợn lăn tăn, mặt nước xanh mướt rộng mênh mông, vô cùng đẹp. “Kiếm Cuồng” Hà Thất phóng tinh thần vào trong nước, nhìn từng con cá, chiếu xuống đáy biển, nhìn những sinh vật kì quái xung quanh, nhưng không thấy khe biển nào, cũng không hề thấy lam huyết nhân. Chuyện này chẳng có gì là, nếu lam huyết nhân không trốn được cảm ứng của ông ta, thì đã sớm bị phát hiện, Đông Hải kiếm trang cần gì phải để ân oán dây dưa với Vô Tướng kiếm cổ nhất mạch lâu như vậy!? Nguyễn gia quả thực rất quan tâm tới chuyện lam huyết nhân, trong nhà có bốn tông sư thì đã tới đây một nửa, cộng với Nguyễn lão gia tử là Đại Tông Sư, tổ trạch Lang Gia hiện chỉ còn một tông sư ở lại trông nhà mà thôi! Ngược với họ, Vương gia chỉ có gia chủ cộng với Lạc Thư, Đông Hải kiếm trang và lam huyết nhân thù hận sâu như vậy, mà cũng chỉ có ông ta và Hoàng Thái Xung tham gia. Hà Thất không tìm thấy gì, quay qua nhìn Nguyễn lão gia tử, nhưng lão gia tử mắt xem mũi mũi xem tâm, không lộ ra manh mối gì. Hà Thất hóa thành một đạo vô hình vô tướng kiếm quang, chui xuống nước. Chỉ giây lát, nước biển nổi lên bọt nước, trong nháy mắt, dưới biển đã sôi sục kịch liệt! Rầm! nước biển đột nhiên sụp xuống, ở giữa là một cái lốc xoáy cực to đang điên cuồng xoay tròn. Lốc xoáy càng chuyển càng nhanh, càng chuyển càng lớn, càng chuyển càng sâu, đẩy nước biển ra xung quanh. Một làn kiếm quang sắc lẹm từ giữa lốc xoáy lao ra. Kiếm khí kích động hư không, lốc xoáy tan vỡ, nước biển trào ra xung quanh. Rầm! mặt biển như bị xé toạc, Nguyễn tam gia Nguyễn Thừa Đức mơ hồ nhìn thấy cái gì đó rất kì quái dưới đáy biển. Kiếm quang lao ra mặt biển, sau đó quay ngược trở xuống, kiếm khí bao phủ khắp một vùng. Phốc, phốc, phốc! Những âm thanh va chạm nặng nề, nơi nào đó dưới đáy biển hiện ra lắc lư và gợn sóng, nước từ không màu chuyển sang lam sẫm, tận lực chống đỡ kiếm khí công kích. Quả nhiên ở trong này! Nguyễn tam gia nheo mắt, nâng đàn lên, xông về phía có “Gợn sóng” kia! Ông nhanh, có người còn nhanh hơn ông! Gia chủ Vương gia phất tay áo, chớp mắt đã tới cạnh đại trận của lam huyết nhân. Mãi đến khi Hà Thất công kích, lam huyết nhân đại tế ti mới nhận ra kẻ địch đã giết tới cửa nhà, cả thân hình lão trong suốt, lộ ra những kí hiệu như chữ triện, dốc toàn lực kích phát đại trận. Nếu nó mở hết, sẽ đủ để cản đám người Hà Thất một khoảng thời gian, đủ cho lão ta bỏ chạy! Nước màu lam sẫm cuồn cuộn, giống như muốn nối vào với hải vực xung quanh, tạo thành một lớp phòng ngự không thể phá vỡ. Nhưng gia chủ Vương gia đã xuất kiếm, thanh kiếm giản dị không chút màu mè điểm một cái lên chỗ nước xanh làm sóng gợn! Vùng nước lam sẫm lan rộng ra như được ăn thuốc bổ, hút hết hải nhãn chi lực xung quanh vào mình, dẫn tới vượt qua cực hạn, trong sự trong suốt bắt đầu xuất hiện vết nứt. Răng rắc, tiếng rạn nứt ê cả răng, cái khe lan rộng ra, trận pháp bị tan rã với một tốc độ cực nhanh! Vốn khi nó trong trạng thái ẩn nấp và phòng ngự hoàn toàn, gia chủ Vương gia không nhìn ra được chỗ phá trận, nhưng sự chuyển động của nó khi chuyển từ tĩnh sang động đã bị “Lạc Thư” nhìn ra cơ hội. Điều này vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch! Trận pháp bị phá vỡ, cảnh tượng trong khe biển hoàn toàn lộ rõ, trong đó dày đặc những chỗ lõm vào, những chỗ lõm ấy đều tràn đầy một loại nước màu lam sẫm. Chúng đang nhúc nhích, tỉnh dậy, là một nhóm lam huyết nhân! Nhưng trong khe biển, thứ gây chú ý nhất lại không phải lam huyết nhân, mà là một cái tháp cực to màu lam sẫm sừng sững, có màu vàng sáng bóng, hai bên có khắc hình cánh, dưới đáy là một cái đĩa cạn khổng lồ. Trên đó khắc một thần linh, chân đạp Hắc Long, tai đeo thủy xà, tướng mạo uy nghiêm. Phía trước cự tháp chính là Đại Tế Ti, lão ta đang gấp gáp truyền âm cho những cường giả bên cạnh: “Các ngươi mau tới cản một chút, để ta khẩn xin tổ thần ban sức mạnh xuống!” Những cường giả kia hầu như đều là lam huyết nhân, chỉ có một người tóc trắng xóa là vẫn còn hình dạng con người bình thường, ai nấy đồng thanh: “Tuân mệnh!” Vừa dứt lời, Nguyễn tam gia đã bay xuống khe, hai tay cùng múa trên đàn. Hình như có một âm thanh gì đó khó tả vang lên, sau lưng Nguyễn tam gia xuất hiện một con Phượng Hoàng, đầu gà, mào yến, có năm màu, nó giang cánh bay lên. Ùng ục, nước biển trong khe hoàn toàn sôi trào, nhanh chóng hóa thành bạch khí. Lam huyết nhân bị tiếng phượng hót chấn trụ nguyên thần, máu quanh người đều bị sôi lên, hoá khí. Phượng Minh Cửu Thiên, đốt núi nấu biển! Nguyễn tam gia đã lựa chọn Lang Hoàn mười hai thần âm mạnh mẽ! Thấy con cháu hậu duệ chết thảm, một Tông Sư lam huyết nhân giận dữ, xông tới định công kích Nguyễn tam gia. Đương! Một tiếng chuông chói tai vang vọng, Nguyễn lão gia tử hai tay khép trong tay áo, trước người nổi lơ lửng một chiếc đàn cổ, đuôi đàn có dấu bị đốt cháy. Âm ba lan tràn, bọt nước đang quay cuồng sôi trào yên lặng lại, những lam huyết nhân còn sót lại tan ra, tụ thành một viên thủy châu lơ lửng trong nước, trong suốt. Âm mạnh nhất của Lang Hoàn mười hai thần âm, chung chấn tam giới! Lam huyết nhân Tông Sư kia lập tức khựng lay, động tác chậm hẳn đi, làn da nửa trong suốt hiện ra những đường nét quỷ dị mắt nhìn thấy rõ. Kiếm quang lóe lên, cơ thể y nổ tung, vạn đạo kiếm khí đánh y nát nhừ, Hoàng Thái Xung đã đến. Bình thường, nếu muốn thắng được lam huyết nhân Tông Sư này, Hà Thái Xung sẽ phải cố hết sức, nhưng nay có Lang Hoàn thần âm của Nguyễn lão gia tử hỗ trợ, mọi việc diễn ra dễ như thái rau! Người đang đấu với “Kiếm Cuồng” Hà Thất lúc này là vị cường giả con người tóc trắng kia. Đây mới là mục đích đến đây lần này của Hà Thất! “Không ngờ ngươi vẫn còn chưa chết.” Hà Thất thở dài. Cường giả tóc trắng hừ một tiếng: “Đương nhiên ta giỏi hơn cha ngươi, chỉ tiếc hắn có một thằng con tốt!” “Các ngươi rơi vào Ma Đạo, còn có cái gì mà nói?” Mắt Hà Thất chuyển lạnh, “Giao kiếm cổ phù lệnh ra.” Lão giả tóc trắng cười ha hả điên cuồng: “Rơi vào Ma Đạo? Lúc trước khi cùng nhau cân nhắc chuyện bí mật của lam huyết nhân, muốn lấy nó để bù vào chỗ thiếu hụt của hữu vô tướng kiếm khí, sao các ngươi không nói như vậy?” Hà Thất thản nhiên đáp: “Bí mật của Lam huyết nhân vốn không phân ra tốt xấu, chỉ có người sử dụng nó tốt hay xấu mà thôi. Hà gia nhất mạch ta muốn dùng nó đề bù vào thiếu sót của mình, cầu vô thượng đại đạo, là chuyện quang minh chính đại, còn các ngươi lòng tham không đáy, đoạt lấy tài nguyên của bao nhiêu đảo nhỏ, muốn tìm đường chuyển hóa thành pháp của bản thân, làm tổn thương thiên đạo, ruồng bỏ tổ tông, còn không gọi là Ma Đạo?” “Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, rõ ràng là vì muốn biến kiếm trang thành họ Hà, rõ ràng là vì thấy pháp của chúng ta trội hơn các ngươi, nên các ngươi nổi lòng xấu xa!” Lão giả tóc trắng đầy hận ý. Hà Thất cười khẩy: “Trội hơn chúng ta? Cao thúc, hay để ta áp thực lực ta xuống còn ở nửa bước, để công bằng đánh nhau với ngươi một trận, xem ai ưu ai kém hơn?” “Ngươi tưởng lão phu không dám?” Lão giả tóc trắng dâng trào chiến ý. Hà Thất tỉnh bơ: “Nếu thua phải nói cho ta biết kiếm cổ phù lệnh đang giấu ở đâu, Cao thúc ngươi là người nhất ngôn cửu đỉnh, nói rồi không được đổi ý.” “Được!” Lão giả tóc trắng gật đầu, sau lưng xuất hiện lốc xoáy màu lam sẫm, mỗi giọt nước trong lốc xoáy là một con trùng màu lam, chúng phun ra nuốt vào kiếm khí, hô hấp sắc bén. Thân thể lão ta bắt đầu tan biến, mỗi một tấc làn da, mỗi một giọt máu tươi, đều hóa thành kiếm cổ! ...... Trong thành Lang Gia, Mạnh Kỳ ngồi ngay ngắn trong Tam Thanh quan, nhìn ra Nguyễn phủ phía xa, trải qua hai ngày củng cố, hắn đã ổn định cảnh giới tứ trọng thiên, chờ làm rõ chuyện Nguyễn gia, sẽ đi vào Chân Võ nghi trủng. “Hai ngày nữa tự nhiên sẽ biết?” Hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy đi tới Nguyễn phủ. Trong một căn nhà nào đó ở trong thành, một lão giả đột nhiên mở to mắt, vẻ đầy sửng sốt: “Ta cảm giác được một luồng khí tức của tổ thần!” Trong khe biển đã xảy ra chuyện lớn! Lão đứng bật dậy, lộ ra bàn tay chỉ có chín ngón, bên cạnh còn có năm người đồng bạn.