Nhất Thế Tôn Sư
Chương 1319 : Không chỗ dung thân
Dịch giả: Tiểu Băng
Lão mẫu trở về!
Bốn chữ này làm Mạnh Kỳ vô cùng kinh hãi. Với quan hệ của Tiểu Tang và lão mẫu, cô tuyệt đối không thể cảm ứng sai.
Vô Sinh lão mẫu, cũng chính là Kim Hoàng ngày xưa, đã trở về!
Một Bỉ Ngạn đại nhân vật trở về!
Mạnh Kỳ vô cùng không ngờ Kim Hoàng lại trở về nhanh như vậy. Thanh Đế mới nhắc hắn đã bao lâu đâu, thế mà bà ta đã về rồi, không cho hắn chút thời gian nào cả!
Quá nhanh! Nhanh tới mức sét đánh không kịp bưng tai, mình vừa mới bắt đầu chuẩn bị, đã kịp làm cái gì đâu!?
Nhưng chuyện thế gian, đâu thể nào chờ ngươi chuẩn bị sẵn sàng xong rồi mới tới! Huống chi đây là sát kiếp!
Mạnh Kỳ chỉ còn nghĩ được một ý duy nhất:
Trốn! Trốn mau! Trốn ngay lập tức!
Nhưng trốn đi đâu?
Dùng Chư Thiên Sinh Tử luân, trốn vào trong nguyên điểm? Hay nhờ mối liên hệ nhân quả để lại, trốn vào tầng trên cùng Tiên Giới Cửu U? Mạnh Kỳ nghĩ ra mấy ý kiến, nhưng đều nhanh chóng tự phủ định chúng đi. Trốn tới mấy chỗ đó có ý nghĩa gì đâu, lần này đối mặt không phải ngụy Bỉ Ngạn mà là Bỉ Ngạn thật sự, quá khứ yếu ớt của hắn trong Chân Thật giới đang bày ra sờ sờ ngay trước mắt, bà ta chỉ cần phẩy tay một cái, là hắn bị xóa sổ ngay, dù trốn tới đâu cũng vậy!
Mãi tới lúc này, Mạnh Kỳ mới thật sự cảm nhận được sự tuyệt vọng khi trở thành kẻ địch của một Bỉ Ngạn giả, dù có cố gắng thế nào thì chú định cũng chỉ là uổng công vô ích.
Chỉ có Bỉ Ngạn giả, mới có thể đối kháng Bỉ Ngạn giả!
............
Tranh!
Trong Trường Nhạc hoàng cung, Nhân Hoàng kiếm đeo bên hông Cao Lãm bỗng reo lên, tỏa ánh sáng rực rỡ, ngưng tụ ra sơn xuyên hà lưu, nhật nguyệt tinh thần, các loại thế giới, vương đạo chi ý đã thành thực chất, bị một cái gì đó kích thích làm cho kích phát.
“Có Bỉ Ngạn giả trở về?” Cao Lãm nâng cằm, nhếch mép, ánh mắt kinh ngạc.
Nhân đạo thống thiên vì sự tồn tại của Hàn Quảng mà không được trọn vẹn, Nhân Hoàng kiếm sẽ phải mất mười mấy năm nữa mới có thể hoàn toàn thức tỉnh, thể hiện uy lực của thần binh cấp Bỉ Ngạn.
............
Rào rào!
Trong tòa điện của Huyền Thiên tông, không gian xung quanh Quang Âm đao như cuộn sóng sôi trào, tụ thành một dòng sông.
Bỉ Ngạn trở về, những vật tương ứng đương nhiên có cảm ứng!
............
Sâu trong âm tào địa phủ, đóa sen trắng khổng lồ thanh tịnh thánh khiết tỏa ánh sáng chói lòa, quét ngang cả giới, các oan hồn ác quỷ bị rút đi chấp niệm, rút đi hung lệ, thậm chí rút đi âm khí, như được trùng sinh, về tới gia hương, ai cũng mặt mày mừng rỡ, tâm hồn trở nên bình tĩnh, cùng quỳ xuống hô to:
“Cung nghênh lão mẫu trở về!”
Vô Sinh lão mẫu sừng sững trên cao không thể thấy rõ mặt, chỉ nhìn thấy bộ trang phục tao nhã, tỉ mỉ, cổ xưa và đôi mắt như chứa đựng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Quanh người bà ta thanh quang lượn lờ, ngưng tụ thành một vầng bảo quang tròn vành vạnh, vô số những bông sen trắng nhỏ từ trên cao bay xuống, mỗi đóa hoa diễn sinh ra một đấng thần linh, đại diện cho các loại quy tắc đại đạo khác nhau. Không nhìn thấy họ cất bước, mà họ đã xuất hiện ở tòa điện nằm ở nơi sâu nhất của Địa Phủ, đứng sau lưng Trấn Nguyên tử.
Vầng bảo quang viên mãn kia chợt rung lên, từ trăng tròn trở thành trăng khuyết, liên tục biến ảo mấy lần mới trở lại bình thường.
Trấn Nguyên tử nghe thấy lão mẫu khẽ lẩm bẩm:
“Cô ta quả nhiên sống lại.”
Trước đây Thánh Nữ càng mạnh, thì Lão mẫu sẽ càng bị ảnh hưởng...... Trấn Nguyên tử chợt nghĩ, cảm nhận được những tầng thời không hỗn loạn xảy ra biến hóa.
Lão mẫu ra tay!
............
Trong Cửu Hoa sơn, Quảng Thành tử đang thổ nạp, thăm dò Bỉ Ngạn chi đạo.
Đột nhiên, ông nghe thấy một giọng nữ quen thuộc và thần thánh:
“Chiếu dụ các ngươi, Tô Mạnh không biết chừng mực, không ngừng đối nghịch với ta, ta đã niệm Thiên Tôn di pháp chi ân, một mực tránh lui nhường nhịn, hoàn lại nhân quả, chưa từng ra tay quyết sát, nhưng tới hôm nay, hắn vẫn cản đường thành đạo của ta, không thể tiếp tục tha thứ, nhất định phải nghiêm trị, nếu các ngươi dám dính vào, đừng trách ta ra tay vô tình, không báo trước mà diệt!”
Vô Sinh lão mẫu...... Quảng Thành tử mở mắt, kinh ngạc, một vầng khí tím không ngừng phập phồng.
Cùng lúc đó, những đại thần thông khác của Ngọc Hư nhất mạch như Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn, Na Tra cũng đều nghe thấy câu cảnh cáo của Vô Sinh lão mẫu, ai nấy đều khó hiểu, kinh hãi và ngạc nhiên.
............
Chỉ có Bỉ Ngạn giả, mới có thể đối kháng Bỉ Ngạn giả!
Mạnh Kỳ đã nghĩ ra mình nên trốn đi đâu, chính là đàn tràng của Bỉ Ngạn giả đã phù hộ hắn!
Trong giới Bỉ Ngạn giả cùng phe, Nguyên Thủy Thiên Tôn chẳng biết đi đâu đã nhiều năm, Ngọc Hư cung vô chủ, không phải nơi tránh né, chẳng ai biết lần này nó có ra tay hay không, nên không thể ký thác hi vọng vào nó được. Vô Sinh lão mẫu có ơn lớn giúp Thanh Đế thành đạo, tuy nếu tiến vào Phù Tang cổ thụ giới vực, Thanh Đế nhất định sẽ giữ mạng cho hắn, nhưng cũng chỉ giới hạn tới thế mà thôi, sẽ không cản trở Vô Sinh lão mẫu làm cái gì khác đối với hắn, ví dụ như kiểm tra nhục thân, tìm ra Tiểu Tang, hay lấy đi Tuyệt Đao, phong ấn trấn áp, hay khiến hắn không còn tu luyện được nữa, hay bắt hắn phải lập lời thề nhân quả nặng nề sau này không được là địch với bà ta nữa, vân vân.
Sống như thế so với chết có gì khác biệt?
Cho nên hắn chỉ có một chỗ để đi thôi, chính là Đâu Suất cung ở ngoài ba mươi ba trọng thiên!
Đúng lúc này, một giọng nói từ trên cao vọng xuống, chui vào tai hắn, là tiếng của Ngân Giác đồng tử:
“Tô sư đệ, đại sự không tốt, A Di Đà Phật đã chặn cửa Đâu Suất cung, đang tranh phong với đại lão gia, Bồ Đề Cổ Phật cũng đã phái ra Chuẩn Đề đạo nhân tiến vào Yêu Hoàng điện, ngươi phải tìm con đường khác!”
“Đúng rồi, Vô Sinh lão mẫu đã trở về, tuy không biết bị vướng cái gì, tạm thời còn chưa ra tay, nhưng thời gian không đợi ngươi, phải quyết định nhanh lên!”
Ôi, thế giới mênh mông mà rộng lớn, sao không có lấy một chỗ cho mình dung thân.
Cố Tiểu Tang trốn trong Tuyệt Đao chợt khẽ cười: “Tướng công, nếu lão mẫu tới, cứ giao thiếp thân cho bà ta. Chàng có hi vọng thành Bỉ Ngạn, tới khi đó lại hồi tưởng thời gian, làm thiếp thân sống lại cũng không muộn, đã chết thì cái gì cũng không còn.”
Mạnh Kỳ nhìn cô, bỗng nhiên bật cười:
“Nàng không nghe thấy lời của Ngân Giác đồng tử, nên không biết tình hình hiện nay. Lão Mẫu trước khi trở về, đã giao ước với A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, tạm kết thành đồng minh. Nàng là chướng ngại cho bà ta thành đạo, ta là cái đinh trong mắt Cổ Phật, hai chúng ta không ai trốn thoát được, không phải giao nàng ra là né được tử kiếp này.”
Cho dù có Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay, hơn phân nửa cũng sẽ bị Linh Bảo Thiên Tôn ngăn cản mà thôi.
Theo tình cảnh trước mắt tính toán, chỉ có thể dựa vào bản thân mình!
Mạnh Kỳ trở nên vô cùng quyết tuyệt, như thời xưa lúc một đao một kiếm chém vào Ma Phật.
Con đường này thật sự thập tử vô sinh.
Truyện khác cùng thể loại
542 chương
211 chương
2426 chương
104 chương
104 chương
356 chương
224 chương
15 chương