Nhất Thế Tôn Sư
Chương 1257 : Thế gian không có chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ
Dịch: Tiểu Băng
Hao Thiên khuyển lĩnh mệnh ra điện, kích phát “Nguyên Hoàng phù chiếu”.
Trước mắt nó hiện ra một cánh cửa đá cổ xưa hư ảo, có sinh tử chi ý giao nhau.
Cửa đá chỉ khép hờ, nhìn thấy được mơ hồ cảnh ở đằng sau. Đó là một thế giới thâm trầm hắc ám, có một dòng sông màu nâu máu đang chảy xuôi, tử vụ âm trầm bao phủ cả trời đất.
Hao Thiên khuyển vận chuyển thần thông, dùng hình chiếu ta khác của nó ở Địa Phủ, hòa vào hư không, xuyên qua khe cửa tiến vào trong âm phủ.
Nó nhìn thấy dòng sông màu nâu máu chảy xuyên qua cả Địa Phủ, không biết từ đâu mà đến, cũng không biết chảy về phương nào, trong sông là dày đặc oan hồn ác quỷ phập phù trôi nổi, không ngừng khóc rên thê lương, trọn đời không được giải thoát.
Bên bờ từng đóa hoa Bỉ Ngạn đua nở, khiến người ta quên đi ưu sầu quên đi thống khổ quên đi quá khứ, trên sông là mấy câu cầu đá sừng sững, nối sang bờ âm phủ bên kia.
Các cây cầu đều được đề phòng sâm nghiêm, có phán quan làm đầu lĩnh, có Quỷ Vương âm soái phụ trợ, một con bọ cũng khó mà lẩn vào.
Hao Thiên khuyển đã biết âm tào địa phủ xuất hiện dị thường. Mấy hôm trước, lúc Huyền Bi đại sư dùng Vạn Giới Thông Thức phù siêu độ vong hồn nơi này, không ngờ mọi việc lại vô cùng thuận lợi, không hề còn cái cảm giác lén lút, quỷ hồn thành công chạy ra, Địa Phủ đại loạn, âm sai hoảng sợ, chẳng ai còn để ý tới quỷ hồn.
Dị thường đó kéo dài suốt tới tận hôm qua mới kết thúc, mọi thứ trở lại như cũ.
Hao Thiên khuyển chạy tới cầu đá, tìm cách lẩn qua. Nhưng trên cầu bây giờ không chỉ có phán quan âm soái trông coi mà còn mở cả cấm pháp cỡ mạnh, chuyên đối phó với những trò lén lút ẩn nấp lẩn qua, dù Hao Thiên khuyển có biết Hư Không ấn thì muốn vượt qua cũng gian nan không dễ.
Nó còn đang tính toán, thì chợt nhận ra cánh cửa đá do “Nguyên Hoàng phù chiếu” tạo ra vẫn còn chưa biến mất, mà vô thanh vô tức bay tới, dán lên lưng nó, ngưng tụ ra khí cơ hoàng tuyền trong tử có sinh, trong sinh có tử.
Hao Thiên khuyển lập tức rời khỏi cầu đá, thử thò chân vào dòng sông màu nâu máu bên dưới.
Đám oan hồn ác quỷ ác trong sông như hoàn toàn không hề nhìn thấy Hao Thiên khuyển, thế là Hao Thiên khuyển thần không biết quỷ không hay vượt qua Địa Phủ Hoàng Tuyền, đặt chân sang bờ bên kia âm phủ.
Nếu không phải biết tốt xấu, nó thật muốn sủa vang lên để biểu đạt đắc ý.
Ngay cả một số Thiên Tôn mà còn không dám đi xuống Hoàng Tuyền chi thủy, thế mà Hao Thiên khuyển lại có thể ngao du dưới đó mà không sợ!
Hao Thiên khuyển đang đi về hướng luân hồi, chợt dừng lại, vì cảm giác được trong đám điện các phía sau có một tồn tại rất là khủng bố, dù không cố ý nhằm vào nó, vậy mà đã khiến tim nó đập thình thịch.
“Là Địa Phủ chi chủ mới nhậm chức?” Hao Thiên khuyển trầm ngâm, quyết định đi vòng quanh khu vực luân hồi và khu đại điện mà thôi, chứ không đi vào trong.
Đi một lúc, nó gặp hai phán quan đi tuần, đang vừa đi vừa khe khẽ truyền âm nói chuyện với nhau.
Hao Thiên khuyển nhe răng ra cười, lập tức vận chuyển “Nguyên Tâm ấn”, lấy tâm khuy tâm, nghe trộm đối phương nói chuyện.
“Ai, vốn tưởng đại đế là đã là cao nhất, không ngờ lại chết sớm như thế.” Một phán quan thở dài.
Phán quan thứ hai cũng vô cùng cảm xúc: “Dưới Bỉ Ngạn, quả thật nói chết là chết, ài, thay đổi chủ nhân Địa Phủ là ai cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta, dù là ai tiếp quản, thì cũng phải sử dụng chúng ta thôi, đâu thể chuyện nào cũng tự nhúng tay vào làm được đúng không!”
“Chỉ là sợ mọi cố gắng trước giờ trở thành vô ích mà thôi.” Phán quan mặc bào đen thứ nhất lo âu, “Ta muốn có tiến bộ thêm trên Quỷ Thần Chân Linh đồ nên bỏ vốn liếng lấy lòng Diêm La vương, xa cách với Quỷ Đế cửu điện còn lại. Bây giờ Cửu Linh Nguyên Thánh trở thành Địa Phủ chi chủ, lại trọng dụng Chuyển Luân vương và Tần Quảng vương...... Ai, ta sợ họ tìm ra lỗi, đưa ta đi Luân Hồi.”
Cửu Linh Nguyên Thánh trở thành Địa Phủ chi chủ mới? Hao Thiên khuyển nghe mà sửng sốt.
Đối với kết quả này, thực ra nó cũng không ngạc nhiên lắm. Thanh Đế là Bỉ Ngạn giả duy nhất trên thế gian hiện giờ, Phong Đô bỏ mình, Địa Phủ mất chủ, nếu ông muốn nhúng tay vào, ai còn dám cãi?
Đưa vị trí Địa Phủ chi chủ cho tọa kỵ Cửu Linh Nguyên Thánh, một đại thánh Tạo Hóa viên mãn.
Phán quan thứ hai cổ tay áo có một vòng hạt máu cẩn thận nhìn quanh, giọng nói trở nên trịnh trọng: “Ta nghe Diêm La điện truyền ra một tin tức, sau khi Cửu Linh Nguyên Thánh vào Địa Phủ thì không hề tìm thấy Quỷ Thần Chân Linh đồ, hình như đã bị ai đó lấy đi rồi.”
“Cái gì? Quỷ Thần Chân Linh đồ mất?” Phán quan bào đen đại kinh thất sắc.
Pháp lực thần thông, phẩm giai quan chức của họ đều tới từ Quỷ Thần Chân Linh đồ, nói cách khác chính là bị cái pháp bảo này kềm chế. Bây giờ chủ nhân Địa Phủ và chủ nhân của Quỷ Thần Chân Linh đồ lại thành hai người khác nhau, lỡ sau này có xung đột thì thật là khó xử.
Sợ nhất là, cái vị lấy được Quỷ Thần Chân Linh đồ thấy mình không thể trở thành chủ nhân Đại Phủ, sẽ xóa đi hết các chân linh trong đó, thì bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Hai người kinh hãi không ngừng trò chuyện việc này, Hao Thiên khuyển đã lấy được tin tức quan trọng bèn lặng lẽ rút khỏi, vượt qua Hoàng Tuyền, rời khỏi âm tào địa phủ, quay trở về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, kể lại chi tiết cho Mạnh Kỳ nghe.
Thanh Đế quả nhiên cũng có suy nghĩ của mình, nên mới để Cửu Linh Nguyên Thánh làm Địa Phủ chi chủ...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, đây là một tin tức rất quan trọng.
Điểm quan trọng không phải ở chỗ Địa Phủ chi chủ là ai, mà là không thể đơn thuần coi Thanh Đế là một tượng không được.
Mỗi một Bỉ Ngạn giả đều là thiên ý, không phải là khôi lỗi của ai hết!
Sau này phải điều chỉnh thái độ đối với Thanh Đế, tạm thời không nên làm tiếp chuyện Địa Ngục tịnh thổ cho sư phụ, để khỏi làm ra chuyện sai thiên ý.
Về phần Quỷ Thần Chân Linh đồ mất tích, Mạnh Kỳ dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được là vì sao. Tất nhiên Bồ Đề Cổ Phật là người nhận ra một trong Tam Thi của mình vẫn lạc trước tiên, lập tức ra tay trước Thanh Đế, thông qua quân cờ khác lấy Quỷ Thần Chân Linh đồ đi.
Hèn gì lúc trước Bồ Đề Cổ Phật muốn thuận tay phong ấn Phong Thần bảng, còn nói cái gì thời điểm chưa tới, chẳng phải chính là chờ Phong Đô đại đế trọn vẹn Sinh Tử chi đạo, để mình hoàn toàn thức tỉnh trở về hay sao!?
Như thế, Bồ Đề Cổ Phật tạm thời bỏ qua âm tào địa phủ, nhưng nắm giữ vật quan trọng Quỷ Thần Chân Linh đồ để đợi thời cơ.
Chỉ là không biết Quỷ Thần Chân Linh đồ đã về tới tay lão hay chưa, hay vẫn còn đang ở trên người quân cờ kia, bị lão che lấp tung tích......
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, tạm thời bỏ việc này sang bên. Hắn không thể xung đột với Thanh Đế. Hắn nhắm mắt, phân thần gần đây sinh ra vũ trụ, cảm ứng sáng lập chi ý, dùng nó ngưng luyện thăng hoa “Khai Thiên ấn”.
Không biết qua bao lâu, hắn trong lòng chợt động, mở mắt ra, nhìn ra ngoài đạo quan.
Dưới bóng cây có một nam tử trung niên tiên phong đạo cốt, năm chòm râu dài, sắc mặt vàng óng ánh, chính là một trong Đạo Môn Cửu Tôn, Quảng Thành tử!
“Quảng Thành sư huynh đại giá quang lâm, sư đệ không kịp từ xa tiếp đón.” Mạnh Kỳ cười xuất hiện đối diện với Quảng Thành tử.
Quảng Thành tử hắc một tiếng: “Chưởng giáo sư đệ cần gì đa lễ, bần đạo đi chuyến này là có một chuyện thương lượng, hi vọng ngươi có thể đáp ứng, gõ Côn Luân cổ chung, triệu tập Ngọc Hư môn hạ để cùng tới bàn chuyện.”
Mạnh Kỳ thở phào, ít nhất Quảng Thành Thiên Tôn không có coi cái chức chưởng giáo này của hắn là đồ bỏ, không tự gõ chuông triệu tập, mà là tự mình tới tìm hắn.
“Huynh định làm gì?” Mạnh Kỳ hỏi.
Quảng Thành tử mỉm cười:
“Ngọc Hư nhất mạch ta nếu ủng hộ Nhân Hoàng, thì trước khi các Bỉ Ngạn giả trở về sẽ phải tận lực tận dụng thời cơ, mở rộng ưu thế, hôm nay Phong Thần bảng đã hạ xuống Cửu U, chưởng giáo sư đệ có tính toán gì hay không?”
Truyện khác cùng thể loại
542 chương
211 chương
2426 chương
104 chương
104 chương
356 chương
224 chương
15 chương