Nhất Thế Tôn Sư
Chương 1152 : Khó mà quên được
Dịch giả: Tiểu Băng
“Làm sao buông tay cho được?”
“Ta vất vả tu luyện mới có được thực lực bây giờ, thật sự là thứ thuộc về bản thân mình, là bảo đảm lớn nhất để thành tựu Truyền Thuyết, làm sao có thể xem nó như hư ảo mà buông tay?”
Trong đầu Mạnh Kỳ thầm trả lời.
Nếu không có thực lực võ đạo, mình lấy cái gì để ứng phó khi các đại năng Truyền Thuyết trở về?
Nếu không có thực lực võ đạo, mình làm sao có khả năng phản kháng những kẻ có ý xấu?
Nếu không có thực lực võ đạo, chẳng lẽ cái gì cũng phải núp vào sau lưng Bỉ Ngạn đại nhân vật?
Nếu không có thực lực võ đạo, làm sao tìm ra manh mối, giúp Tiểu Tang sống lại?
Nếu không có thực lực võ đạo, bạn bè người thân gặp phải nguy hiểm, mình chẳng phải sẽ chỉ còn cách trơ mắt đứng nhìn hay sao?
Từng bước đi đến cảnh giới và địa vị hôm nay, rất nhiều chuyện đều là nhờ thực lực võ đạo mà có, không có nó, mình chỉ là một cây lục bình không rễ, muốn làm cái gì cũng không làm được, chính là bất lực!
Thấy mặt Mạnh Kỳ không ngừng biến ảo, Tề Chính Ngôn càng thêm nghiêm túc, giọng nói càng thêm bình thản:
“Nếu không phải chúng ta tin tưởng nhau, nếu đổi là người khác đưa ra đề nghị này, ngươi có nghĩ đây là một âm mưu, đôi câu mấy lời để lừa ngươi tự phế đi võ đạo, rồi giết ngươi không?”
“Trong lòng ngươi mạnh mẽ kháng cự lại nó như thế, không phải đang chứng minh ngươi ỷ lại vào võ đạo hay sao?”
“Không có võ đạo, ngươi có còn là ngươi không?”
Trong lòng Mạnh Kỳ tranh đấu kịch liệt, không ngừng đối kháng phản bác lẫn nhau, hắn không sao hạ được quyết tâm.
Đúng vậy, mình đúng là ỷ vào võ đạo. Thật không thể tưởng tượng nổi nếu không có võ đạo mình sẽ sống ra sao. Nếu không thể vén màn sương mù đang bao phủ chân linh này ra, làm sao mình nhìn thấy được ‘mình thật sự’?
Đừng đùa! Từng bước tu luyện đổ mồ hôi xương máu đều là chân thật, làm sao có thể vì một chút hi vọng hư vô mờ mịt mà buông bỏ nó! Không có võ đạo, làm sao mà đối mặt với mọi chuyện trong tương lai?
Nhưng nếu không nhanh chóng “Trảm ngô gặp ta”, hiểu ra “Ta này là ta”, sẽ không thể trở thành Truyền Thuyết, sao không mạo hiểm thử một chút?
Nhưng mà, cho dù không buông tay võ đạo, chỉ cần ma luyện thường xuyên, không chừng mấy năm nữa thôi sẽ tìm được cơ hội đột phá thì sao? Có Nguyệt Quang Bồ Tát phù hộ, có Thanh Đế thiện ý, chống đỡ mấy năm hẳn là không có vấn đề, cần gì phải thử cái cách vừa nguy hiểm lại chẳng có gì đảm bảo này?
Giải thích nhiều như vậy, không phải chính là vì không bỏ đi được võ đạo hay sao, đã trở thành nô lệ của võ đạo hay sao?
Không có võ đạo, mình đã là nô lệ của người khác!
......
Mạnh Kỳ chìm vào giãy dụa, miệng ấp úng mấy lần mà không nói được thành câu.
Chém mất “Ngô” bề ngoài, mới có thể nhìn thấy “Ta” thật sự thật sao?
Khí thế Tề Chính Ngôn trở lại bình thường, nói:
“Ngươi tự mình nghĩ đi, loại chuyện này, cũng chỉ có một mình ngươi mới quyết định được mà thôi.”
Nói xong, y bỏ đi.
Mạnh Kỳ kinh ngạc nhìn theo bóng y, thở dài. Nếu cách này rõ ràng giống như chém quá khứ đoạn tương lai thì chỉ cần làm theo kế hoạch, sẽ có được khả năng thành công, mình cũng sẽ đương nhiên làm thử. Nhưng Tề sư huynh đã nói rất rõ, cho dù có buông tay võ đạo, cũng không nhất định sẽ trảm ngô gặp được ta, có nghĩa là hoàn toàn uổng phí, lại còn mất đi chỗ dựa lớn nhất, trở thành phế nhân. Nếu là như vậy, làm sao mình hạ được quyết tâm?
Bắt đầu từ Truyền Thuyết, do pháp gần đạo, mà đạo lại không thể nói, nên đường đi tự nhiên cũng trở nên mơ hồ khó đoán.
Trong bụng đầy tâm tư, hắn vô thức tiếp tục lang thang, bất tri bất giác đi tới ngoài thành Quảng Lăng, mặt sông sóng cuộn trào, hoàng hôn đỏ ối, ngàn vạn năm chưa từng đổi thay.
Đây là nơi mình nhìn thấy Tiểu Tang lần cuối cùng.
Cô ấy đã giãy dụa, cô ấy đã thua...... Mạnh Kỳ nhắm chặt mắt, chuyện cũ rõ ràng lại rành rành hiện ra trước mắt, nét mặt giọng nói của Cố Tiểu Tang hiện ra vô cùng chân thật, như chỉ vừa mới xảy ra.
Hắn mở mắt, nhìn qua hoàng hôn, qua sương mù, nhìn thấy những lâu thuyền bỏ neo bên bờ sông, những đốm đèn lập lòe như những vì sao.
Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng (qua bao nhiêu năm hoa vẫn thế, nhưng chỉ con người đã khác rồi).
Mạnh Kỳ bước tới bên bờ sông, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó.
Tiểu Tang chưa bao giờ buông tay, dù có bị buộc phải lựa chọn chết vào tay mình, vẫn chừa lại đường lui, chờ ngày trở lại.
Cô ấy chính là một người như vậy, mưu trí sâu xa, làm việc khó lường, tuyệt không phải hạng người dễ dàng buông tay.
“Hình như Tiểu Tang lưu lại chuẩn bị đã kí thác lên người mình, sao cô ấy lại tin mình sẽ làm được?”
“Là hi vọng khi không còn con đường nào khác, hay là chờ mong dựa trên tình cảm?”
“Là tin vào tương lai của ta, hay là tin rằng ta có thể làm được?”
Mạnh Kỳ nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng lại vòng về câu chuyện ‘thực lực võ đạo’ mà xuất thần.
Trăng sáng dần lên cao, ánh trăng chiếu xuống, mọi vật chìm vào yên tĩnh, áo xanh bay bay, bóng người hiu quạnh cất bước qua sông, lững thững đi về hướng bắc.
Một đêm lạc đường, đến khi mặt trời lại mọc, Mạnh Kỳ phát hiện mình đi tới một cái hồ khói sóng mênh mông, vẫn là một nơi quen thuộc, từng ghi dấu ấn mạnh mẽ trong trí nhớ.
Từng là Ba Ngạn cốc, nay là Ba Ngạn hồ.
Là nơi đã khô tọa mấy tháng, kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc cũng giết được Lang vương.
Ngồi đối diện bên hồ, ngươi sen trắng, ta thanh đăng, nào ngờ một tiếng thành sấm rơi.
Gợn sóng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, bên bờ có những chiếc thuyền cá, cũng có những cái lâu thuyền hoa lệ.
Mạnh Kỳ hít vào gió mát bên hồ, nhớ lại những chuyện cũ, nghe thấy tiếng du khách đi ngang qua.
“Nơi này chính là Ba Ngạn cốc?”
“Ừ. Là nơi Cuồng Đao trảm Lang vương đó. Đây chính là nơi chứng kiến lần đầu tiên Cuồng Đao vọt lên hạng đầu Nhân bảng, chứng kiến hắn từ Cuồng Đao trở thành Nguyên Hoàng.”
“Sau này Nguyên Hoàng còn ở nơi này có thêm một trận đại chiến, mới khiến Ba Ngạn cốc biến thành Ba Ngạn hồ?”
“Đúng, lúc đó hắn hóa thân thành Cực Ác Thiên Ma, xông vào sào huyệt của địch, đánh nhau kịch liệt với mấy Đại Tông Sư ở đây, lại còn gặp phải mai phục, nhưng dưới Dính nhân quả làm gì có ai may mắn thoát được, cuối cùng lấy được đại toàn thắng.”
“Đúng là một nơi chứa những hành động vĩ đại của tiền nhân, ngươi chụp ảnh giúp ta, ta muốn lưu làm kỷ niệm.”
“Không phải ngươi vẫn lo sợ hả, sao bây giờ tự nhiên thoải mái thế?”
“Hắc hắc. Nhân Hoàng có di tộc tương trợ, nghe nói có khá nhiều Truyền Thuyết đại năng, đâu còn sợ gì Yêu tộc và La giáo, chúng ta cần gì phải lo vô cớ? Mau mau mau, chụp cho ta một tấm với Ba Ngạn cốc đi, trước có Cuồng Đao vô địch, nay có danh kiếm tách nhập!”
Nghe họ nói chuyện, Mạnh Kỳ không nhịn được mỉm cười, đây chính là hình ảnh của ‘mình’ trong mắt người ta?
Ba Ngạn cốc trong trí nhớ của hắn rõ ràng là hoàn toàn chẳng có gì giống với lời họ nói.
Bọn họ chỉ để ý tới thực lực của hắn, chiến tích của hắn, trong khi hắn ngoài những thứ này, còn có cô thiếu nữ gò má ửng hồng, cổ linh tinh quái, y như tâm thần phân liệt kia......
Bởi vì đây chính là những gì mình trải qua.
Bởi vì cả đời cũng không thể quên.
Tâm tình đột nhiên thả lỏng, Mạnh Kỳ cười khẽ, rời khỏi Ba Ngạn cốc, như một du khách rảnh rỗi, đi khắp đại giang nam bắc, đi đến những nơi có ở trong trí nhớ, truy tìm bản thân.
Vạn dặm độc hành, báo tin cho Thiếu Lâm, dựa vào là thực lực, oanh động là chiến tích. Thứ khó quên là thấy chết không sờn, cảm xúc khẳng khái nhiệt huyết.
Ngay trong đêm gấp rút lên đường. Lưng cõng người bị thương, một kiếm một người. Chỉ dựa vào thực lực, đạt được là ưu việt, thứ mãi ở trong lòng là thống khoái khoái ý ân cừu.
Trong Thiếu Lâm tự, thực lực thấp, khó quên là sư phụ, là tiểu sư đệ......
Từng chút một tiến lên, bỏ đi thứ bề ngoài, chiếu gặp nội tâm, Mạnh Kỳ dần dần trở nên yên tĩnh, tựa như mặt trăng lặng lẽ trong trời đêm.
Không có võ đạo, ta có còn là ta chăng?
Dừng bên vách đá, nhìn nước biển xanh thẳm vỗ vào vách núi bắn lên bọt sóng, Mạnh Kỳ thở hắt ra, đã có quyết định.
Cho tới lúc này, hắn tựa hồ mới hiểu được từ “Buông xuống” mà sư phụ Huyền Bi thường nói, mới hiểu được cái gì gọi là “Phá pháp ta”.
Đó chính là thử đi!
Không có võ đạo, chẳng lẽ ta không phải là ta?
Một bước bước ra, đạp lên bọt sóng, từng bước đi tới, đến khi hừng đông, hắn đến một tòa tiên đảo mây mù lượn lờ, cất cao giọng nói: “Ngọc Hư Tô Mạnh, cầu kiến Hỗn Nguyên tiên tử.”
Chỉ sau tích tắc, từ trong mây mù liền vọng ra tiếng của Hỗn Nguyên tiên tử Bích Cảnh Tuyền:
“Tô chưởng giáo đến có việc gì?”
Mạnh Kỳ chắp tay nói: “Tô mỗ có một chuyện thỉnh tiên tử hỗ trợ, sau này nếu là may mắn được tồn, tất có hậu báo.”
“Chuyện gì?”
“Thỉnh tiên tử dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu tước đi tất cả tu vi của Tô mỗ.” Mạnh Kỳ nghiêm mặt nói.
“Ngươi điên rồi sao?” Bích Cảnh Tuyền bật thốt, sau đó im bặt một hồi lâu, “Ngươi thật sự muốn làm như vậy?”
Mạnh Kỳ mỉm cười: “Không đi ngô, sao gặp ta?”
“Con đường võ đạo luôn có những nguy hiểm tương tự, không đối mặt cái này, cuối cùng cũng phải đối mặt cái khác.”
Bích Cảnh Tuyền không nói nữa, từ trong mây mù, Hỗn Nguyên Kim Đấu bay ra, kim quang rơi xuống, Hoàng Hà trận thành, chuyển động xoay tròn, lơ lửng ngay trên đầu Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không vận chuyển Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân chống đỡ, cảm nhận được đạo lực của mình đang nhanh chóng bị tước đi, Pháp Thân dần dần mất đi quy tắc dung hợp, một lần nữa trở thành nhục thể phàm thai, võ đạo từ từ biến mất, chỉ còn lại chư quả chi nhân, nhưng không có thực lực, làm sao mà vận chuyển được nó?
Không có võ đạo sẽ là một cảm giác như thế nào?
Trống không, đáng sợ, không hề có cảm giác an toàn.
Hỗn Nguyên Kim Đấu bay trở về, khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy, không có võ đạo, thật đúng là một cảm giác không tốt chút nào.
Nhất định là hai chữ "xấu hổ" viết hoa!
Y bào của hắn là do đạo lực biến thành, đồ đạc đều cất ở trong Tuyệt Đao, nhưng bây giờ không còn thực lực, không lấy quần áo ra được.
Vì thế, trước Tam Tiêu đảo xuất hiện một tên bại lộ cuồng......
Bích Cảnh Tuyền cũng không đoán trước được cảnh này, ngớ ra nửa ngày, mới ném ra một bộ quần áo của nam đệ tử.
Truyện khác cùng thể loại
542 chương
211 chương
2426 chương
104 chương
104 chương
356 chương
224 chương
15 chương