Nhất Thế Tôn Sư
Chương 1147 : Tu hành xưa nay đều tịch mịch
Dịch giả: Tiểu Băng
Sau “Bình Thiên Đại Thánh” Ngưu Ma vương, trong cái hố của Kim Cô bổng lại bay ra một bóng đen dài và to, xoay tròn bay hướng lên trên, như choán hết cả trời đất, xung quanh trong nháy mắt trở nên ướt đẫm, như hóa thành biển nước, hình thành một thế giới nước.
“Phúc Hải Đại Thánh!” Tiểu hồ ly Thanh Khâu run lên, vì các Đại Thánh trong Truyền Thuyết trở về mà kích động.
Các anh hùng trong chuyện xưa, từng người một đang xuất hiện ở trước mặt mình!
Đám Huy Quang Phi Tưởng không khác gì cô, đầy vẻ sùng kính, không còn kiêu ngạo, trong mắt đầy chờ mong, hi vọng có thêm càng nhiều Đại Thánh nữa đi ra.
Ai da, đông hải trong Tây Du thế giới, Phúc Hải vương sắp trở về xưng bá chư hải rồi nha, tình cảnh lão Long Vương khó khăn à nha!
Bất quá lão này là một con rồng giỏi, co được dãn được, chắc sẽ không thảm lắm đâu, quá lắm là tổn thất chút tài vật, sau này sẽ hoàn toàn an nhàn, tha hồ tạo con cháu và vào thế giới Vạn Giới Thông Thức mơ mơ màng màng mà sống.
Thân hình giao long xoay quanh chống trời còn chưa ổn định, một cái bóng khổng lồ đã ào ào bay ra, lưng đội trời, lên nhanh như diều gặp gió, choán hết cả không gian đỉnh Linh sơn.
“Hỗn Thiên Đại Thánh!” Các yêu thần thốt lên. Con bằng một cánh bên đông một cánh bên tây nháy mắt thu nhỏ lại, hóa thành một nam tử thân người đầu chim, mặc bào vàng, cái mỏ hơi nhếch lên, đầu mỏ đỏ sẫm gần như đen, tỏa ra khí tức hung lệ của loài rồng, không biết bao nhiêu con rồng con rắn đã bị con chim này nuốt nữa.
“Hỗn Thiên Đại Thánh” Bằng Ma vương nhìn thẳng vào Thái Ly, trầm trầm lên tiếng: “Ngươi là Ngũ Hành Khổng Tước.”
“Dạ phải.” Thái Ly kiêu ngạo là thế, nhưng bị một Đại Thánh hỏi tới, cũng thu hết cả lại mà lo sợ.
Bằng Ma vương thò tay vào trong tay áo, nét mặt trở nên ngưng trọng, như đang cố hết sức lôi ra thứ gì đó. Đó là một cái lông mông lung, có năm màu đỏ xanh vàng trắng đen, mỗi màu đều có quang hoa lưu chuyển, như ẩn chứa tầng trên Cửu Trọng Thiên và thế giới, là chư thiên chi cơ, là gốc rễ của vạn giới, nên nặng tới mức khó tưởng tượng, cho dù là Bằng Ma vương cũng không dễ dàng gì di chuyển được nó.
“Ngũ Hành thần vũ!” Thái Ly kích động, bật thốt.
Năm đó “Khổng Tước Đại Minh vương” Khổng Tuyên hoành hành Thượng Cổ, chính là nhờ vào thiên phú Ngũ Hành thần vũ, là tượng trưng cho ngũ hành ban đầu khi kỷ nguyên sơ khai, ẩn chứa đại đạo huyền bí. Thật sự là không gì không quét vào được, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trong tay Bằng Ma vương.
Bằng Ma vương nói: “Trước khi Khổng Tước Minh Vương tọa hóa đã bứt ra cái lông đuôi này, bảo bản Đại Thánh giao cho con Ngũ Hành Khổng Tước đầu tiên.”
Khổng Tuyên đã tọa hóa?
Thái Ly vậy là xem như đã hoàn toàn tiếp nhận Khổng Tuyên huyết mạch truyền thừa?
Vậy tiền đồ của y sau này chính là không thể hạn lượng......
Mạnh Kỳ khiếp sợ, khiến khí tức thoáng bị mất khống chế dao động, làm cho Ngưu Ma vương, Giao Ma vương và Bằng Ma vương nhận ra.
“Một nhân tộc?” Ngưu Ma vương ồm ồm nhìn qua.
Vừa được thoát khốn, tâm tình của nó đang vô cùng vui sướng, nên không cảm ứng được nguy hiểm, cũng không hề để ý tới tình hình xung quanh, tới lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Mạnh Kỳ.
Những đôi mắt nhìn qua, bên trong có thần quang, chăm chú nhìn vào tên nhân tộc nhỏ bé. Chúng không cần phải bày tỏ là ý tốt hay ý xấu, vì tên nhóc nhân tộc này mới chỉ là Thiên tiên, bọn chúng chưa cần phải để ý và coi trọng.
Không gian xung quanh Mạnh Kỳ trở nên áp bách, như xung quanh đều là núi cao, đang ép dần hắn lại.
Tranh!
Hắn thu đao, chỉ xéo về phía trước, khí tức cương mãnh bá đạo tràn ra, thân ảnh cũng lớn dần lên, những tia điện quang đánh tan u ám, đánh nát “Sơn phong”.
Phanh!
Đao niệm va chạm với ánh mắt của các Đại Thánh.
Đối mặt với khí cơ của các Đại Thánh, Mạnh Kỳ tay cầm Tuyệt Đao, nửa bước không lùi!
Đây chính là Đại Thánh ở trong Truyền Thuyết đó!
“Di?” Giao Ma vương trầm trầm lên tiếng, khí thế ngưng tụ, tựa hồ đã chăm chú hơn.
Đúng lúc này, tiểu hồ ly Thanh Khâu thoáng nhướn Yêu Thánh thương, vô hình hỏa diễm hóa thành bình chướng, chắn giữa Mạnh Kỳ và các Đại Thánh, thanh âm vang vọng bốn phía: “Tô chưởng giáo là tới hỗ trợ, các vị Đại Thánh chớ xúc động.”
Vừa thấy Phượng Sí Hắc Kim thương, cảm giác được khí tức quen thuộc, các Đại Thánh lập tức bị dời đi sự chú ý, nhất tề lên tiếng:
“Yêu Thánh?”
Yêu Thánh đã qua đời? Hóa thành cây thần thương này?
Oanh long long!
Lúc này, bởi vì Mạnh Kỳ rút đao trở về chống đỡ khí cơ các Đại Thánh, nên tịnh thổ bị bổ ra nhanh chóng bị trời sụp đất nứt tan biến đánh tan, tấc tấc tan rã, nhật nguyệt không còn, may mắn các Đại Thánh đã ra tay, dễ dàng hóa giải phần dư ba còn lại.
Bỗng nhiên, trời cao bắn xuống một điểm ánh sáng, chiếu thấu hư vô, như Lưu Tinh hỏa cầu rơi nhanh xuống, vạch qua Linh sơn, đâm thẳng xuống đất.
Rầm!
Linh sơn rung lên bần bật, nham thạch sụp xuống, vết rách nứt khắp nơi, mặt đất bên ngoài núi xuất hiện một cái hố to nhìn không thấy đáy, bên trong đầy là ánh sáng thuần túy.
Một cây gậy sắt to tướng đi theo đánh xuống hố, lại mang tới một cơn địa chấn khủng bố nữa.
Sau đó, hai người như đánh xuyên qua lòng đất, xuyên tới chỗ nào đó khác, động tĩnh dần tiêu tán, không biết đã đi phương nào.
Linh sơn ngừng rung động, như có sinh mệnh, bắt đầu phục nguyên, không hổ là tịnh thổ nơi năm đó Phật Tổ sở cư, nào có thể dễ dàng phá vỡ được!
Thấy vậy, Mạnh Kỳ cũng bình tĩnh lại. Hắn đoán quả nhiên không sai, “Vô Thượng chân phật” không phải là đối thủ của Tề Thiên Đại Thánh, nhưng Tề Thiên Đại Thánh muốn bắt được nó hoặc giết chết nó cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa nói tới chuyện bản thân nó quỷ dị, chỉ mỗi chuyện nó có thể thôn phệ Phật Đà, thì rất nhiều tồn tại đều sẽ rất vui nhìn thấy nó “Tiêu dao”.
Các Đại Thánh còn đang khiếp sợ chuyện Yêu Thánh tọa hóa nên bị phân tâm, không để ý tới cuộc chiến đấu của Tề Thiên Đại Thánh và Vô Thượng chân phật, Thanh Khâu nhanh chóng nói với Mạnh Kỳ: “Chuyến này đa phần đều là dựa vào Tô chưởng giáo tương trợ, đây là thù lao theo như đã hứa, mong nhận lấy.”
“Chuyện tiếp theo không làm phiền Tô chưởng giáo nữa, mời mau chóng rời đi.”
Cô giục Mạnh Kỳ rời đi, bởi vì không biết các Đại Thánh sau khi bị phong ở Linh sơn vạn cổ sẽ đối với nhân tộc như thế nào. Để Mạnh Kỳ rời xa là tốt nhất, nếu không, dù có Yêu Thánh thương trong tay, cô cũng không cản nổi.
Năm ngón tay cô múa may, những đốm sáng bay ra như mưa, rơi vào trong lòng bàn tay Mạnh Kỳ. Mỗi một đốm sáng là một vũ trụ khác nhau có đặc thù của các hình chiếu A Nan sau những lần chuyển thế, để giúp Mạnh Kỳ tiện phỏng theo.
Thứ cần đã tới tay, Mạnh Kỳ không còn lưu luyến gì, chỉ tiếc chưa được giáp mặt nói chuyện với Tề Thiên Đại Thánh.
Nhìn lướt qua các Đại Thánh, phát hiện cái lỗ Kim Cô bổng để lại ùn ra yêu khí mạnh mẽ, biết lại có một Đại Thánh nào đó sắp thoát khốn, Mạnh Kỳ thở dài một tiếng, nhìn Bồ Đề diệu thụ trấn áp Ngũ Chỉ sơn lần cuối cùng, thu hồi Hoàng Tuyền hài cốt, lùi lại một bước, rời khỏi đỉnh núi vọt đi.
Nơi này phong ấn không chỉ có các Đại Thánh mà còn có cả Ma Phật, kẻ có khả năng quét ngang tất cả bọn họ, tiếc thay y quá im ắng, khiến không ai chú ý, mà thật ra cũng không dám chú ý.
Về phần di thể Già Diệp, hắn rất lý trí buông tay, nếu “Vô Thượng chân phật” thoát khỏi Tề Thiên Đại Thánh truy kích, hắn mang theo vật ấy chả phải là tự đi tìm đường chết hay sao?
Mạnh Kỳ không chút chậm trễ, vạch hư không, nhanh chóng chạy về Chân Thật giới Ngọc Hư cung.
Đi vào tĩnh thất, hắn lập tức ngồi xuống, xòe bàn tay ra, những đốm sáng bay ra, vòng quanh thân hình, hiển hóa ra những hình chiếu A Nan khác nhau.
Hắn khép hờ mắt lại.
Căn phòng lại chìm vào u tĩnh, tu hành luôn luôn là tịch mịch.
............
Hơn ba năm sau, bên trong Chân Không gia hương, gương mặt của Dạ Đế Hoắc Ly Thương không ngừng biến ảo, như đã thông được với các thân phận ở những địa vực khác nhau, trải qua những cuộc đời khác nhau, thể nghiệm những lạc thú khác nhau.
Cuối cùng, các gương mặt hòa vào nhau, trở về thành gương mặt Hoắc Ly Thương vốn có.
Y mở mắt, thở dài một tiếng: “Thiên Diện Vạn Thế Lịch Kiếp pháp quả nhiên có thể giúp người ta có được đặc thù Truyền Thuyết trước khi trở thành Truyền Thuyết, nhưng cũng nguy hiểm dị thường, không cẩn thận là sẽ bị mê man lạc đường mà điên loạn, quên đi bản thân mình.”
Có “Chân Không gia hương” bảo vệ, y mới miễn cưỡng vượt qua được cửa ải này, qua mười năm cuối cùng cũng tiến lên được thêm một bước, trở thành Thiên tiên mà trước đây nghĩ rằng phải hơn mười năm mới đạt được.
Bỗng y có cảm ứng, quay sang nhìn sâu trong Chân Không gia hương, nơi ấy, khí tức bàng bạc vô ngần như vũ trụ có hơi giãn ra!
Hoắc Ly Thương mỉm cười vui sướng, không nhịn được đứng dậy nhìn ra xa:
“Các thần sứ bắt đầu thức tỉnh!”
............
Tây Vực, Tử Vong Hãn Hải, mặt đất đầy cát đen.
Bỗng nhiên, non xanh nước biếc hiện lên giữa một vùng cát đen, như cùng trong một thế giới, mà cũng giống như hai thế giới khác biệt, các yêu tộc từ trong “Thế ngoại đào nguyên” lao ra, dưới yêu vân tràn ngập, lao về hướng Đại Chu Tây Cảnh.
Các Đại Thánh đã trở về, Nhân tộc còn gì phải ngại!?
Các Đại Thánh đã khôi phục bảy tám thành thực lực, đủ để quét ngang giới này!
Yêu tộc đánh tới, nhân loại trong các tòa thành run cầm cập, các diễn đàn trong Vạn Giới Thông Thức lặng đi, như không thể tin được thời đại cường thịnh nhất trong mắt mình lại yếu ớt như vậy.
Đúng lúc này, cửa thành mở ra, một bóng dáng cao lớn mặc áo xám, đôi mắt đạm mạc, khí tức dù không phóng ra vẫn khiến người ta sợ hãi.
Y cao giọng quát: “Ta là La giáo Quyển Liêm thần sứ, Yêu tộc lập tức lui ngay!”
Khi nói chuyện, khí tức bùng ra, như vô số Tinh Hà cuốn ngược, ép quét tất cả yêu tộc đẩy ngược trở về thế ngoại đào nguyên.
“Là Truyền Thuyết của Nhân tộc!” Yêu thần đầu lĩnh ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, cuối cùng phất tay thu binh, để trở về bàn bạc kỹ hơn.
Sau lưng Sa Ngộ Tịnh, rất nhiều người cùng tụng niệm:
“Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không gia hương!”
Giây lát sau, trong thế giới Vạn Giới Thông Thức xuất hiện một topic, đề mục là:
“Truyền Thuyết đã xuất, thứ tự trên Thiên bảng không còn ý nghĩa nữa, có phải chúng ta nên sửa lại thành tin vào La giáo hay không?”
Truyện khác cùng thể loại
542 chương
211 chương
2426 chương
104 chương
104 chương
356 chương
224 chương
15 chương