Nhất Thế Tôn Sư
Chương 1144 : Trở về
Dịch giả: Tiểu Băng
Từng Phật Đà Kim Thân yên diệt, giống như ảo mộng, vừa vặn hợp với hai chữ “Vô Thường”, mọi vật trên thế gian, làm gì có cái gì vĩnh hằng, tình là như thế, người là như thế, tiên là như thế, phật cũng như thế.
Không thành Đạo Quả không được siêu thoát.
Đủ màu lưu ly tỏa ra, đạm kim ám kim rơi rắc, tầm mắt Mạnh Kỳ dần trở nên trống trải mà rõ ràng, nơi phong ấn như một cái đài sen bằng đá cực to, di thể vạn phật chính là chất đống vây quanh chỗ trung tâm.
Mạnh Kỳ mở kim thân cẩn thận đi tới, đến hạch tâm nơi phong ấn.
“Nếu ta được chứng Bồ Đề......”
“Vô thượng chân phật......”
Giọng nói trầm thấp chứa đầy mị lực kỳ dị vang vọng, như vẫn làm thế trăm ngàn năm, ngày qua ngày.
Mạnh Kỳ dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, nối những thanh âm vang vọng kia thành câu nói hoàn chỉnh:
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, thì toàn bộ chúng Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, Kim Cương và Minh Vương đều là hóa thân của ta.”
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, tam giới thập phương, chư thiên vạn giới, chỉ có một mình ta là vô thượng chân phật.”
Tâm linh Mạnh Kỳ rung chuyển. Hắn tự nhiên sinh ra lo lắng và tàn nhẫn, muốn giết hết những hình chiếu Nguyên Thủy Thiên Tôn, hấp thu bọn nó, nhanh chóng đề cao thực lực bản thân.
Đông đông đông, hắn lắc mạnh đầu, phật tâm nhảy lên, áp chế ý niệm không tốt, nơi đây nhìn như tịnh thổ, không ngờ lại có năng lực mê hoặc người ta cực đoan và đọa lạc!
Ngưng mắt nhìn lại, ở chỗ hạch tâm đó, nơi lưu lại những điểm phật quang lưu ly thuần túy nhất tinh thuần nhất, không gì tinh thuần bằng.
“Đến cực điểm thì gần ma.” Không biết vì sao, trong đầu Mạnh Kỳ đột nhiên nảy ra mấy chữ này.
Ngoài “ta” thì chính là tà giáo là dị đoan, nhất định phải đồng hóa, không có giảng giải được đạo lý nào hết. Nhưng cái gì là ma?
Lại gần thêm một bước, tâm linh Mạnh Kỳ rung lên, bởi vì bên trong lưu ly phật quang thuần túy nhất tinh thuần nhất lại có chút cảm ứng nhân quả quen thuộc.
Ma Phật A Nan!
Y từng tiếp xúc với quái vật phong ấn ở sau núi Linh sơn?
Mạnh Kỳ nheo mắt, hóa thân “Chân Định Như Lai” tuy không thể vận chuyển chư quả chi nhân, nhưng vẫn có thể dùng mối quan hệ vi diệu giữa hắn và Ma Phật để cảm nhận được nếu có gì quen thuộc. Hắn nhận ra được cái này đến từ chính Ma Phật A Nan.
“A Nan thân là nhị đệ tử Phật Tổ, chủ nhân Sa Bà tịnh thổ tương lai, hẳn là biết nơi phong ấn sau Linh sơn, biết bên trong phong ấn cái gì......” Mạnh Kỳ trầm tư.
Rốt cuộc là cái gì khiến A Nan đắc đạo cao tăng, Đại A La Hán đoạn đi rất nhiều chấp niệm mà vẫn còn có một điểm chấp niệm chưa xong, cuối cùng đọa lạc thành ma?
Có phải hắn ngày qua ngày bị quái vật ở sau núi Linh sơn này ảnh hưởng, nên mới trở nên ngày càng cực đoan, khiến chút xíu chấp niệm kia càng ngày càng mạnh?
Khi A Nan nghịch luyện Như Lai thần chưởng trở thành Ma Phật, không có trực tiếp đăng lâm Bỉ Ngạn, mà là rời khỏi tịnh thổ của mình, chẳng biết đi đâu, khi lại xuất hiện, thì đã chứng Bỉ Ngạn, trong khoảng thời gian đó hành tung của y không rõ. Lúc ấy có phải y đã đi tới nơi đây, dùng quái vật để đột phá?
Điều quan trọng là, làm sao A Nan biết thử nghịch luyện Như Lai thần chưởng?
Mạnh Kỳ một tay chỉ trời, một tay chạm đất, Kim Thân lóng lánh, lướt qua phật quang tinh thuần nhất lưu ly bước vào nơi hạch tâm của phong ấn.
............
Hào quang chấn động như đang hít thở, thu rồi phát, phát rồi thu, quấn quanh Thanh Khâu, Phi tưởng và Lạc Già. Ba người không ngừng niệm chú, để thu Kim Cô bổng.
Ong ong ong, Linh sơn hơi rung lắc, bởi vì Kim Cô bổng vì hào quang chấn động mà lắc lư, bắt đầu thu nhỏ lại một chút, lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ thu nhỏ lại của nó.
“Tốt lắm!” Thanh Khâu kêu lên vui sướng.
Phi tưởng và Lạc Già cũng rất vui vẻ. Uy danh của các Đại Thánh, từ nhỏ đã được nghe và luôn hướng tới. Hôm nay cuối cùng cũng được bái kiến bọn họ.
Mạnh Kỳ thì chuyên chú vào việc những thứ hóa thân “Chân Định Như Lai” đang nghe và nhìn thấy, hắn có một dự cảm, mọi việc không thể nào dễ dàng như vậy, nhất định sẽ có chuyện!
Đúng lúc này, Huy Quang lại ý một tiếng:
“Hình như lại u ám thêm một chút nữa......”
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, mắt sững lại, vì bầu trời đầy lôi đình và thanh liên đã bị một bàn tay ám kim khổng lồ choán hết!
Thiên hoa loạn trụy, lưu ly quang chuyển, phật âm đột nhiên vang vọng:
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, thì tất cả chúng Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, Kim Cương và Minh Vương đều là hóa thân của ta.”
Phật Đà cự chưởng hạ xuống, bao phủ cả Linh sơn trong lòng bàn tay mình, cứ thế ép xuống, ở giữa sườn núi, cũng có một bàn tay ám kim to tướng ép xuống di thể Già Diệp, trong lòng bàn tay há ra một cái miệng, bốn mươi cái răng, trông rất quỷ dị.
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, tam giới thập phương, chư thiên vạn giới, chỉ có một mình ta là vô thượng chân phật.”
Phật âm từng trận, lay động nhân tâm, khiến người ta không dậy nổi ý niệm đối kháng, may mà “Phượng Hoàng Yêu Thần” Huy Quang vẫn dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp bảo vệ ở trên đầu, buông xuống đạo đạo công đức chi quang phù hộ toàn thân, mới không bị trở thành tượng gỗ cứng đờ như Thái Ly.
Cô nghiến răng, tung cánh. Ngũ Đức hoa văn đại lượng, ngưng tụ ra một hình ảnh Âm Dương ngư đen trắng quấn lẫn nhau và một thanh Như Ý màu tím đầy phúc đức, cùng Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp bay lên không, đón lấy bàn tay.
Cô khẽ hé môi, phát ra một tiếng hót thánh thót khiến bách điểu cúi đầu, xuyên ra khắp chung quanh, đánh thức Thái Ly, Phi tưởng.
Đạo Đức đồ quyển, vạn vật sơ định, không sinh gợn sóng, công kích tự tiêu, Phúc Đức Như Ý tránh hung tìm cát, tử kiếp cuồn cuộn, như giẫm trên đất bằng, Công Đức kim tháp, vạn pháp không xâm, khó mà công phá, đều là thần thông phòng ngự hàng đầu tam giới, vốn dĩ phòng thủ kiên cố, nhưng vừa chạm phải bàn tay đạm kim, liền bị Huyền Hoàng lây dính sát niệm, đạo đức sụp đổ, phúc đức không đủ để giữa, nhất tề tan rã, không cản được một tí ti nào.
Phốc! Huy Quang phun ra một búng Phượng Hoàng chân huyết, từ giữa không trung rơi xuống đất, đập ra một hố to, chỉ mỗi lực phản chấn, đã khiến cô bị trọng thương, không còn sức chống đỡ, trơ mắt nhìn cự chưởng hạ xuống.
Đây còn là đối phương đã phân tâm đánh cho di thể Già Diệp một kích, đây còn là đối phương ngay cả chân thân cũng chưa hề hiện ra, chỉ có một bàn tay thôi đó.
Lúc này, quang hoa năm màu sáng lên, quét ngang trời đất, quét cự chưởng kia.
Cự chưởng rơi vào Thần Quang, hơi khựng lại, nhưng sau đó, kéo luôn Ngũ Sắc Thần Quang cùng tiếp tục ấn xuống!
Phanh! Thái Ly mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố đứng thẳng không ngã.
Lạc Già hai mắt bắn ra Đạo Quang, số mệnh gia thân, vận mệnh thùy cố, nhưng dưới một chưởng kia, một tí sóng gió cũng không làm ra được. Bị chưởng phong quét trúng, ngã nhào xuống đất, không đứng dậy nổi. Phi tưởng sắc mặt ngưng trọng, trợn mắt lùi bước, hiện ra Côn Bằng chân thân, vẫy cánh định bỏ chạy.
Nhưng mà cự chưởng kia đã bao phủ cả trời đất, tự thành một giới, ngoài chín vạn dặm vẫn là nằm trong lòng bàn tay đó.
Đông! Côn Bằng khổng lồ rơi xuống đất, chấn đến mức Linh sơn lay động, giống như một bãi bùn nhão, khí tức mỏng manh đi rất nhiều.
Hào quang tiêu tán hơn phân nửa, Kim Cô bổng đang thu nhỏ thì ngưng bặt.
Thanh Khâu nhìn thấy tứ đại Yêu Thần nháy mắt bại trận, mình cũng bị thương, mặt mày trắng bệch, sau đó hiện ra ngũ đức gia thân chi tướng, nâng Yêu Thánh thương lên.
Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, xuất hiện một bộ hài cốt khủng bố có thể so với Côn Bằng chân thân, trong tối đen là trắng nõn lưu chuyển, sinh tử không ngớt, huyết hoàng quấn quanh.
Trên vai hài cốt, Ngọc Hư chưởng giáo Tô Mạnh mặc đạo bào màu xanh, ngồi xếp bằng ở đó, trên đầu là một đóa khánh vân hỗn độn.
Khánh vân u ám bay ra, huyết hoàng trường hà dâng trào, nối thành một bộ hình ảnh khiến Thanh Khâu, Lạc Già và Huy Quang đám Yêu Thần cả đời khó mà quên được. Chúng hóa thành một cánh tay khổng lồ, hướng lên trên nghênh đón phật chưởng.
Ầm!
Thiên địa chấn động, Linh sơn như muốn sụp, cuồng phong nổi lên bốn phía, cánh tay khổng lồ và phật chưởng khựng lại giữa không trung, hư không xung quanh ken két vỡ tan.
Chặn lại được!
Bàn tay khủng bố đã bị chặn!
Đám Huy Quang và Phi tưởng nhìn thấy hai chân hài cốt lún sâu xuống mặt đất, Ngọc Hư chưởng giáo Tô Mạnh thanh bào tung bay, mảy may bất động.
Hắn thi triển thần thông thu phục Hoàng Tuyền hài cốt lúc nào?
Ở sườn núi, phật chưởng ấn xuống, va chạm với hai bàn tay của Già Diệp, trong tiếng ầm vang, sườn núi sụp đổ, tạo một đáy nhai sâu.
Di thể Già Diệp rơi xuống dưới nhai, phát ra vô lượng chi quang, chiếu khắp Linh sơn.
............
Mạnh Kỳ bước vào chỗ phật quang tinh thuần thuần túy, nhìn thấy dấu vết có người ngồi khoanh chân ở đây, ở một góc, có một viên bảo thạch trong vắt, lấp lóe Bồ Đề thanh quang.
Bảo thạch mang tới cho Mạnh Kỳ một cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn cẩn thận hút tới, chạm vào cảm nhận được các cảm giác thống khổ, giãy dụa và áy náy.
Đầu hắn rung lên, đã hiểu đây là vật gì.
Sau khi Ma Phật A Nan nhập ma, trước khi chứng Bỉ Ngạn, quả thật đã từng đến nơi đây, không biết vì sao, chảy xuống một giọt nước mắt, bên trong chứa đựng tất cả thiện niệm, áy náy và thống khổ của A Nan.
Từ đây sau, thiện giả không tồn, ác niệm hoành sinh!
Áy náy đối với Yêu Thánh, đối với Sa Bà tịnh thổ. Trong lòng Mạnh Kỳ bỗng nhiên vừa động, trong tay xuất hiện một thanh trường đao do Tử Điện quấn quanh mà thành.
Tuyệt Đao lại từ bản tôn đi đến hóa thân, phát ra điện mang rực rỡ, hấp thu giọt nước mắt kia vào.
A Nan thiện niệm vừa vào, lập tức va chạm kịch liệt với lạc ấn của Ma Phật. Bắt lấy cơ hội đây, Tuyệt Đao tung sức mạnh, điện từ bùng nổ, mạnh mẽ xông ra khỏi tầng áp chế!
............
Trên đỉnh Linh sơn, Mạnh Kỳ thò tay vào trong tay áo, rút Tuyệt Đao, một màu tím sáng lạn thâm trầm, rõ ràng có khác so với trước.
Nâng hướng lên trên, nhìn về phía trời cao, Mạnh Kỳ nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, ngoài Tam Thập Tam Thiên, ở Đâu Suất cung, lão giả mặc đạo bào đưa tay ra, mở lò đan, bên trong vọt ra một vầng sáng rực.
Oanh long long!
Bầu trời Linh sơn bỗng nhiên nhuộm lên sắc đỏ, như một biển lửa. Kim Cô bổng cắm trên đỉnh núi vụt bắn ra, hóa thành cự long, bay lên không trung.
Lúc này, một cánh tay lông lá khổng lồ màu vàng từ trong biển lửa thò tay, tóm lấy cự long, chính là Kim Cô bổng, hiện ra khí tức khiến Linh sơn sụp đổ, hét to một tiếng:
“Yêu nghiệt, ăn lão tôn ta một gậy!”
Truyện khác cùng thể loại
542 chương
211 chương
2426 chương
104 chương
104 chương
356 chương
224 chương
15 chương