Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1124 : Ma Phật hình chiếu

Dịch: Tiểu Băng Thế giới Vạn Giới Thông Thức, trong “Giang hồ trà lâu” tranh luận về xếp hạng thế lực đứng đầu vẫn còn đang tiếp tục. Một kẻ gọi là “Công tử Vũ” gia hỏa lên tiếng: “Bản công tử cảm thấy không thể chỉ xếp hạng trong Chân Thật giới a, ở chỗ của chúng ta vừa xảy ra chuyện Thái Thượng hóa thân truyền Đạo Đức năm ngàn chữ không lâu, hiện giờ cường giả khắp nơi, thế lực không thiếu, hẳn cũng nên được đưa vào suy tính......” “Tây Ngưu Hạ Châu ‘Bất Tử Yêu Thần’ mạnh mẽ quỷ bí, khống chế được rất nhiều Yêu Vương Yêu Thần, theo lý phải tính làm thế lực đứng đầu. Bắc Câu Lô Châu có được gốc gác Thiên Đế rất mạnh, còn cách Truyền Thuyết rất gần, tập hợp được rất nhiều cường giả hung man, có quy mô của một thế lực đứng đầu. Rồi còn Phúc Hải và Phiên Hải hai vương, là dòng dõi Thượng Cổ Đại Thánh, không chỉ bản thân có hi vọng trùng kích Truyền Thuyết, mà còn được Thuỷ tộc nhất hô bá ứng, vầy có được tính hay không?” Một kẻ có tên là “Đông Hải Long Vương” phát biểu ý kiến, cố ý viết rõ Phúc Hải vương và Phiên Hải vương không đủ tư cách Yêu Thần, với hi vọng muốn làm cho những thế lực đứng đầu bất mãn hủy diệt hai vương này. Sau nhiều ngày nghiên cứu Vạn Giới Thông Thức phù, lão Long Vương rốt cuộc cũng học được cách “Lên mạng”...... Đáng tiếc là tranh luận vừa nổi lên, chiến hỏa đã nổi bùng lên hung liệt, phát ngôn của lão với công tử Vũ nhanh chóng bị đánh chìm, không tạo nên được tí bọt sóng nào. ............ Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, khi Mạnh Kỳ bước vào phòng gác cổng, đại thanh căn đang nhìn ra cửa sổ mà ngơ ngẩn, dáng vẻ ‘ta đây không còn gì hứng thú trên đời’, trong phòng để đủ thứ đồ thiên kì bách quát, cơ hồ không còn có chỗ đặt chân. “Ngươi nói xem ngươi chỉ là một cái cây xanh, mua mấy thứ này để làm gì hả?” Mạnh Kỳ miệng run run. Đại thanh căn giọng mơ hồ: “Ta cũng đang tự hỏi vấn đề thâm ảo này......” Đột nhiên, nó hô lên: “Vạn Giới thương thành có độc!” “Có độc!” Giọng rất là kích động. Đại thanh căn rõ ràng là bị thiếu mất rất nhiều cành để múa lên hỗ trợ cho ý kiến của mình, lên án Vạn Giới thương thành giở trò dụ hoặc không khác gì Thiên Ma. Giây lát sau nó tỉnh lại, thấy trước mặt là lão gia nhà mình thì tức khắc luống cuống tay chân: “Lão gia. Ngài, ngài nhanh như vậy đã quay về rồi? Để tiểu… tiểu dọn dẹp chỗ liền.” Mạnh Kỳ trầm ngâm một lúc: “Nếu ngươi thống hận Vạn Giới thương thành như thế, hay là đóng cái công dụng đó trong Vạn Giới Thông Thức phù của ngươi đi nhé?” Đại thanh căn biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!” “Cảm ơn lão gia thành toàn!” Mạnh Kỳ vung tay, phong ấn công năng mua sắm trong Vạn Giới Thông Thức phù của nó, sau đó moi ra đồ lấy được từ trong bảo khố của Linh Cảm đại vương phân một phần cho đại thanh căn: “Sắp tới nhiệm vụ chủ trì công việc Ngọc Hư chuyển phát nhanh của ngươi coi như đã hoàn thành. Ngươi không lạm dụng Vạn Giới Thông Thức cầu để vượt qua quyền hạn, đây là phần thưởng cho ngươi.” Đại thanh căn hai mắt sáng rỡ, quỳ phụp xuống ôm lấy đùi Mạnh Kỳ: “Lão gia, tiểu thụ sủng nhược kinh a! Sau này lên núi đao xuống chảo dầu, vượt lửa qua sông không nhăn mày một cái!” Mạnh Kỳ mặt không chút thay đổi rút chân mình ra, phân phó mấy câu thản nhiên đi vào Ngọc Hư cung. Đại thanh căn tinh thần toả sáng, miệng hát hò, cành lá vung vẩy, lôi Vạn Giới Thông Thức phù ra. Đột nhiên, cành của nó khựng lại. Đại thanh căn biến sắc, cành lá vẫy loạn vả liên tục vào miệng mình: “Cho ngươi nói bậy! Cho ngươi nói bậy này! Này thì đáng đời dám đòi phong chức năng Vạn Giới thương thành!” Nó nôn nóng đi qua đi lại, chợt nghĩ ra một ý liền mở sổ liên hệ: “Đồ đệ, mau! Giúp vi sư mua ít đồ!” ............ Hoa sen vừa nở, đầy ao hương thơm, những đóa hoa sen tươi mát, Mạnh Kỳ dừng ở bên ao tĩnh xem hồi lâu mới thở dài đi trở về tĩnh thất, ngồi ngay ngắn lên giường mây. Trước khi trở về Ngọc Hư cung hắn đã quay lại Tây Du, định đi tìm tung tích viên Định Hải châu cuối cùng. Nhưng cuối cùng không có thu hoạch, bởi vì manh mối đã bị dừng lại ở khe hở Cửu U. Viên Định Hải châu kia có lẽ đã trốn trong nơi nào đó của Cửu U. Hai tay kết ấn, nắm một mảnh vỡ Hạo Thiên kính, Mạnh Kỳ khép mắt. Xung quanh lập tức u ám, cất giấu tầng tầng vũ trụ. Thần thức hạ xuống mảnh vỡ Hạo Thiên kính, du đãng trong hư vô vô biên. Đây là con đường Truyền Thuyết duy nhất. Từ Thiên Tiên đến Truyền Thuyết là một cửa ải nâng cao về mặt bản chất, khó hơn hẳn từ Ngoại Cảnh lên Pháp Thân, có thể từ trên cao nhìn xuống xem khắp Chân Thật giới, muốn đột phá phải có đủ hai điều kiện. Một là tăng cường thực lực bản thân, khiến tâm linh viên mãn, cảm ứng được “Ta khác”, câu thông bao dung họ, thành lập lên liên hệ, đợi tới khi cấu kết “Ta khác” số lượng đạt tới cực hạn chất biến là xem như đã xong. Hai là nhận rõ bản thân, sáng tỏ “Ta này chính là ta”, bằng không khi các ta khác về thân sẽ bị hỗn loạn, hoang mang mà lạc đường. Hai điều này phải nói là vô cùng gian nan, cứ nhìn số lượng người trước nay thành công được là biết. Đa phần Thiên Tiên là không có cả năng tăng cường cảnh giới. Họ không có bảo vật như Hạo Thiên kính, mãi mà không cảm ứng được ‘ta khác’, thế nên đi mãi mà không thấy được cánh cửa Truyền Thuyết. Phần còn lại thì không chiếu thấy được bản tính, không hiểu được “Ta này mới chính là ta”, không dám tích lũy nhiều ‘ta khác’, vì sợ mình bị phản phệ. Chỉ có rất ít Thiên Tiên trọn vẹn được hai điều kiện này, mở được ra cánh cửa Truyền Thuyết, hoàn thành lột xác trở thành chư giới duy nhất đại năng. Trải qua chuyện Mạnh Tiểu Kỳ địa cầu [ngụy Mạnh Kỳ], Mạnh Kỳ mơ hồ chạm đến cảnh giới ‘chiếu thấy bản tính chân như’, sáng tỏ “Ta này mới chính là ta” cửa, mà về số lượng “Ta khác”, vì hắn chém đứt trước kia nên không có ‘ta khác’, chỉ còn cách dựa vào ấn kí mình tự chế tạo ra hoặc thu nạp hình chiếu Nguyên Thủy để hoàn thành. “Tạm thời không cần vội thu lấy các hình chiếu Nguyên Thủy, trước mắt nên chế tạo thêm một mớ ấn kí ta khác, để lấy cân bằng cái đã.” Mạnh Kỳ không dám biến mình thành Nguyên Thủy Thiên Tôn khác, “Bất quá, ấn kí ta khác của ta đều gần sát với hình chiếu của Ma Phật ở cái vũ trụ kia mới minh khắc được ở trong trời đất, nhưng Ma Phật ở những hình chiếu vũ trụ khác thì ta lại không biết, phải thử từng cái một, thật là phiền toái.” Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ ra, hắn còn biết một cái hình chiếu Ma Phật nữa! Chính là Viên Mông thiền sư đã giúp hắn lấy được Tiểu Ngọc phật thứ hai, Viên Mông thiền sư trong thế giới mười hai tướng thần! “Biến cái ấn kí ta khác này thành hình chiếu trước mới là chính đạo.” Mạnh Kỳ mở to mắt, trong tay xuất hiện một cái Vạn Giới Thông Thức phù. Cái thế giới kia đối với hắn bây giờ là quá yếu ớt, không thể trực tiếp hàng lâm, may mà “Huyễn Hình đại pháp” từng giúp mình rất nhiều lần, có không ít nhân quả. Hắn khẽ búng tay, Vạn Giới Thông Thức phù bắn ra, như chui vào nước, biến mất vào trong hư không trước người Mạnh Kỳ. ............ Nhà tranh u tĩnh. Nhàn ẩn nhân gia, Đoàn Hướng Phi gầy guộc nho nhã, song râu tóc đều đã bạc trắng, tuổi già sức yếu. Nhìn Đoàn Minh Thành bộ dáng trung niên ở trước mặt, y thở dài: “Tuy từ miệng Chân Định đại sư biết được huyền bí trời sinh cửu khiếu, nhưng vi phụ lúc đó nhục thân đã suy, vừa không có pháp môn, vừa không có bảo tàng để lấy, xem ra là vô lực mở huyền quan, bạch nhật phi thăng. Hôm nay thọ nguyên sắp hết, trời không cho sống, chỉ có thể đem hi vọng ký thác lại cho con và mấy đứa cháu mà thôi.” Đoàn Minh Thành nghe mà bi thương. Phụ thân hắn là tông sư cả thiên hạ đều biết, là trí giả thông thái, đã chiến thắng không biết bao nhiêu cường địch, hoàn thành không biết bao nhiêu mưu đồ, một người như vậy mà cuối cùng vẫn bị thời gian đánh bại. Đây là lời trăn trối của người sao? Đoàn Minh Thành đang định nói chuyện, trước mắt quang hoa chợt lóe, một bóng màu bạc cắt từ trên trời giáng xuống, nện thẳng vào đầu Đoàn Hướng Phi. “Có ám khí!” Đoàn Minh Thành bật thốt. Đoàn Hướng Phi mắt nổ những sao, thò tay bắt lấy tấm màu bạc kia, sau đó cảm thấy trước mắt ảo ảnh tầng tầng, không ngờ lại nhìn thấy một ngọn núi linh tú, trên đỉnh núi có đạo quan tên là “Ngọc Hư cung”. Trong Ngọc Hư cung, một nam tử mặc đạo bào ngồi trên giường mây, ngũ quan tuấn mỹ, tóc mai hoa râm, xung quanh hạo hãn tinh không lượn lờ, như là chúa tể của trời đất. Dung mạo quen thuộc, cảm giác quen thuộc tràn vào trong lòng, Đoàn Hướng Phi vĩnh viễn cũng không quên được người đó: “Là hắn!” Ý niệm vừa khởi, y liền nhìn thấy nam tử kia mở mắt. Đôi mắt thâm thúy, u quang hỗn độn nhìn thẳng vào mắt y, cách qua vô số thời không, vô số tinh hà nhìn thẳng vào mắt y! Đoàn Minh Thành cảnh giác đề phòng, dòm quanh tìm hung thủ, hơn nửa ngày mới phát hiện lão phụ suy nghĩ xuất thần, lập tức hạ giọng kêu cha. Đoàn Hướng Phi phục hồi tinh thần, vuốt vuốt chòm râu trắng, cười tủm tỉm đứng dậy nói: “Minh Thành, bồi vi phụ đi một chuyến đến Trường Hoa tự.” Tinh thần y toả sáng, ánh mắt sáng ngời. Thấy phụ thân tự nhiên lại dồi dào sức sống, Đoàn Minh Thành ngạc nhiên bật hỏi: “Cha, sao tự nhiên ngài lại có đấu chí thế?” Đoàn Hướng Phi cười hắc hắc: “Vi phụ bỗng nhiên cảm thấy mình còn có thể tiếp tục tiến triển.” Y bước ra, tay áo phiêu phiêu, thẳng đến Trường Hoa tự. Đoàn Minh Thành không hiểu ra sao, sửng sốt một lát mới cuống quít đuổi theo. ...... Một đường không nói chuyện, khi đến Trường Hoa tự, Đoàn Hướng Phi chắp tay sau lưng thản nhiên nói: “Minh Thành, biết vì sao vi phụ tới đây không?” “Muốn tìm Chân Định đại sư?” Đoàn Minh Thành do dự phỏng đoán. “Không phải.” Đoàn Hướng Phi hắc một tiếng, “Chỉ là đã nghĩ thông suốt một việc.” “Việc gì?” Đoàn Minh Thành mờ mịt hỏi. Họ đứng ở cổng, chung quanh người đến người đi, đa phần đều là khách hành hương. Đoàn Hướng Phi từ từ đi tới: “Đã nghĩ thông suốt vì sao Chân Định đại sư một đao thông thần bạch nhật phi thăng lại quay trở lại, tới Trường Hoa tự.” Chân Định đại sư? Nhiều khách hành hương và hòa thượng khựng chân dừng lại. Đây là một nhân vật nổi danh nhất mấy chục năm nay đó. “Không phải đây là bí mật của Phật môn sao?” Đoàn Minh Thành vẫn khó hiểu. Đoàn Hướng Phi cười tủm tỉm: “Không phải, hắn phải đến, không thể không đến, chỉ có đến một chuyến này mới có thể thật sự minh bạch bản thân, mới chứng được quả vị cao hơn.” Những cái lỗ tai dựng lên. “Cha, người nói rõ thêm một chút được không?” Đoàn Minh Thành nhíu mày. Đoàn Hướng Phi nhấc chân bước qua bậc cửa, ngữ khí cảm khái: “Bởi vì hắn chính là Viên Mông đại sư chuyển thế!” Lời nói kinh người làm đám hòa thượng và khách hành hương kinh hãi, hai mặt nhìn nhau. Không đợi Đoàn Minh Thành hỏi thêm, Đoàn Hướng Phi tiếp tục nói: “Không như vậy không thể giải thích vì sao Chân Định đại sư tuổi còn nhỏ đã võ đạo thông thần, Phật pháp tinh xảo.” “Không như vậy không thể giải thích vì sao Tiểu Ngọc phật Viên Mông đại sư đưa cho vi phụ cuối cùng lại rơi vào trong tay Chân Định đại sư.” “Không như vậy không thể giải thích được di ngôn ‘tìm Linh Sơn nơi nào’ của Viên Mông đại sư.” “Linh sơn tìm nơi nào, đương nhiên là ở trong lòng, ở trong người mình!” Một chuỗi lời nói làm Đoàn Minh Thành run cả người. Nghĩ kĩ lại cũng thấy quả thật có khả năng này, rất có hàm ý nhờ tay phụ thân điểm hóa bản thân chuyển thế, rất có hàm ý Phật môn! Linh sơn “Tìm” được, đương nhiên sẽ nhìn thấy Như Lai! Như Lai là ai? Như Lai chính là “Ta”! Lời ấy như đánh đòn cảnh cáo, khiến các tăng chúng sở ngộ, thầm tán đồng phán đoán của Đoàn Hướng Phi. Đoàn Hướng Phi nhìn quanh, mỉm cười: “Minh Thành, truyền lời nói vừa rồi của vi phụ ra ngoài, sau đó quyên cho Trường Hoa tự một bức tượng vàng của Viên Mông thiền sư.” “Dạ.” Đoàn Minh Thành không dám ngỗ nghịch, nhanh chóng làm theo. Nhìn theo con mình đi xa, Đoàn Hướng Phi cười nhẹ một tiếng, nói với không khí. “Vậy vừa lòng chưa?” Lời còn chưa dứt, y nghe thấy một tiếng đinh giòn vang: “Nguyên Hoàng tệ của ngài đã được chuyển tới!” ............ Trong Ngọc Hư cung, đại thanh căn bỗng nhiên đi đến, bẩm báo Mạnh Kỳ: “Lão gia, Thủy Nguyệt am am chủ cầu kiến.”