Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1122 : Tân lịch hai mươi năm

Dịch: Tiểu Băng Rời khỏi Đông Hải long cung, Mạnh Kỳ đạp sóng tìm một hòn đảo vắng ngồi xuống, khép mắt. Quanh người hắn bỗng nổi lên những đốm sáng rực rỡ như hai mươi bốn hạt châu sáng không ngừng xoay chung quanh. Đây không phải Định Hải châu thật sự, mà chỉ là hư ảnh do Mạnh Kỳ dựa vào đặc thù nhân quả thúc hiện ra mà thôi, để giúp hắn thôi diễn. Từng hạt châu thi nhau vỡ tan hơn một nửa, đây là những hạt mà hắn không kịp ghi nhớ, không truy tìm theo được. Cuối cùng, có gần mười viên Định Hải châu mờ đi, rời khỏi vũ đài lịch sử. Có mấy hạt châu có đặc thù quá rõ, địa điểm rơi xuống cũng rõ ràng, dễ tìm như vậy, làm sao có khả năng tới lượt hắn! Mạnh Kỳ bình thản, tiếp tục sàng lọc. Quả nhiên những hạt châu này càng thôi diễn càng thấy xuất hiện một tầng sương mù, nhất định là đã bị một đại năng nào đó đoạt được. Ồ, có một viên có cảm giác quen thuộc, hình như là Vô Sinh thiên! Mà này trái vừa chứng thực Mạnh Kỳ ý tưởng. Còn lại sáu viên Định Hải châu tiếp tục chuyển động, hào quang càng ngày càng sáng, có hai viên cuối cùng lại hiện ra kết quả sương mù, không xem xét tiếp được nữa, hẳn cũng đã bị đại năng nào đó lấy được, bỏ qua thôi. Bốn viên còn lại, đều có manh mối, có hai viên không có sương mù, nhưng có vết xước. Hai viên nữa tắt ánh sáng, cuối cùng chỉ còn lại hai viên. Mạnh Kỳ chính là quyết định thử tìm hai viên này. Hắn thò tay ra, túm lấy hư ảnh một viên, nhảy một cái độn vào trong tinh không. Bốn phía tối đen như mực, xa xa có những đốm sao lập lòe. Mạnh Kỳ vượt qua Tinh Hải, lần dò theo manh mối đi tìm. Mạnh Kỳ không biết đi ngang qua bao nhiêu tinh cầu hoang vu, cảm giác vô cùng cô độc, cả vũ trụ như chỉ có một mình mình. Cuối cùng, hắn tới một nơi, trước mặt là một quả cầu lửa rất to đang bốc cháy hừng hực, hơi nóng tỏa ra vạn trượng. Ở phía bên kia quả cầu lửa là một vùng tối tăm, đang không ngừng thong thả xoay tròn, tựa hồ muốn thôn phệ vạn vật, vô cùng khủng bố. Theo kết quả thôi diễn, Mạnh Kỳ có năm thành nắm chắc Định Hải châu chính là rơi vào trong cái hỗn động tối đen đó. Chính vì bị nó che lấp nên mới chưa hề bị vị đại năng nào chú ý, mới còn tồn lại tới hôm nay. Từ cách xa rất xa, Mạnh Kỳ đã cảm nhận được lực hút của nó, hắn khẽ mỉm cười. Không ngờ lại có ngày mình xông vào trong hắc động. Hắn đẩy đẩy phiến vân quan, thân hình phình to ra, Pháp Thiên Tượng Địa, khiếu huyệt toàn thân mở ra. Nhất khiếu nhất vũ trụ, tầng tầng Động Thiên chi lực gia trì, khiến quang mang đạm kim trở nên không gì phá nổi, vạn kiếp không diệt. Sau đó, từ trong Nê Hoàn cung xông ra một đóa khánh vân hỗn độn, buông xuống đạo đạo u quang, bao phủ quanh thân hình khổng lồ của hắn. Mạnh Kỳ tiến lên trước một bước, bước vào khu vực hắc động, theo lực hút cuốn vào trong. Xung quanh một màu đen tối, không có lấy một đốm ánh sáng, thi thoảng phía trước lại có dị thải hiện ra, do Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân bị lực ép khủng bố trong hắc động đánh tan. Hắn rơi xuống theo hình xoắn ốc, càng lúc càng sâu, càng ngày càng ‘tối’. Thời không hỗn loạn, không biết qua bao lâu, lực hút càng ngày càng mạnh, Nguyên Thủy khánh vân bắt đầu nghiến lên kin kít, xuất hiện từng đợt gợn sóng. Hẳn đã là tới cuối… Mạnh Kỳ nghĩ, từ trong khánh vân bay ra một lá cờ cổ. Lá cờ vừa ra kết hợp với Tuyệt Đao, sau đó một đao vung ra. Ánh đao tím sáng rực, chém rách tối tăm phía trước. Ầm! Mạnh Kỳ bắt lấy cơ hội, xông vào khe rách. Cảnh tượng biến đổi. Thời không đã bị hỗn loạn, nếu không phải Mạnh Kỳ có Bỉ Ngạn đặc thù, không chừng đã bị hỗn loạn mà chết. Một làn ánh sáng xuất hiện, phía trước xuất hiện một ngọn núi. Nhìn quen quá? Mạnh Kỳ cau mày bay qua, vừa định hạ xuống thì khựng lại. Đây chẳng phải Côn Luân sơn nhà hắn hay sao? Ngọc Hư cung của hắn chả phải ở đó sao? Sao thế này? Sao xuyên qua hắc động lại về nhà? Ảo cảnh? Hắn quay đầu lại nhìn. Tinh không vạn dặm, một màu xanh thắm, làm gì có hắc động nào? Qua thôi diễn, thấy Lục đại tiên sinh, thấy mấy người Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư đều đang ở đây, vô cùng chân thật, không phải là giả. Mạnh Kỳ ngơ ngẩn, hắc động cũng có hiệu quả này nữa hả? Manh mối Định Hải châu vừa có thế là lại đứt rồi! Hắn định hạ xuống thì Vạn Giới Thông Thức phù vang lên, là Giang Chỉ Vi muốn kết nối với hắn. “Ngươi xuất quan rồi?” Giang Chỉ Vi mỉm cười, “Ta thấy ngươi xuất hiện trong điện phủ ‘Nhân gian chính đạo là tang thương’.” Xuất quan? Mạnh Kỳ nhíu mày: “Đúng vậy, dạo này ngươi có tìm thấy ai thích hợp để thử kiếm chưa?” “Chưa. Nhưng sau khi ngươi bế quan, ta đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên.” Giang Chỉ Vi đắc ý nói. Thiên Tiên? Sao nhanh vậy? Mạnh Kỳ hoảng sợ, một năm thành tựu Thiên Tiên, tốc độ của hắn đã rất kinh người, Chỉ Vi chứng được Pháp Thân mới mấy năm? Hắn rất sửng sốt và khó hiểu, có cả lo lắng, bèn hàm hồ trả lời cho xong, chấm dứt nói chuyện định đi sang chỗ khác tìm hiểu. Độn quang rơi xuống, Hà Mộ và Phương Hoa Ngâm đều đi ra nghênh đón. Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu: “Rất tốt, tu vi tiến bộ rất......” Hắn đang nói ngưng bặt, ánh mắt đầy ngạc nhiên, có lầm hay không, cả hai đứa đều là nửa bước Pháp Thân! Mình đã đi ra ngoài bao lâu? Không phải là chỉ mới đi Tây Du một chuyến thôi sao? “Đệ tử có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo.” Phương Hoa Ngâm được sư phụ khen, nhân cơ hội nói. Mạnh Kỳ một bên gật đầu thuận miệng chỉ điểm, một bên mở Vạn Giới Thông Thức phù, xem khắp diễn đàn. Nhìn nhìn, trong lòng hắn sóng lớn cuộn trào. Bởi vì thời gian ở đây đều là năm tân lịch thứ hai mươi! Tân lịch là cái gì? Là khi Nam Bắc nhất thống mới bắt đầu tính! Nói cách khác, chính là hắn đã đi tới tương lai sau đó mười mấy năm! Trong hắc động quả thực có đường hầm thời không? Mạnh Kỳ bối rối, trả lời câu hỏi xong đuổi hai đệ tử đi, đi vào Ngọc Hư cung đến bên hồ sen. Vừa tới gần, hắn rùng mình, bởi vì phía trước có một bóng người mặc bào đen, cao gầy nhưng tràn ngập sức mạnh. Thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay trước mặt mình? “Các hạ là?” Mạnh Kỳ vào thế sẵn sàng chiến đấu. Người kia không hề quay lại, khàn khàn đáp: “Bổn tọa từ trong ngủ say tỉnh lại, nghe nói có chư quả chi nhân hiện thế, đặc biệt đến đòi.” Y tỏa khí tức ra, nó mạnh mẽ mênh mông như vô số tinh hà hội tụ, ép Mạnh Kỳ không nhúc nhích được, động thiên trong người vỡ ra. Đây là Truyền Thuyết chi uy! Một đại năng Truyền Thuyết mơ ước chư quả chi nhân? Mạnh Kỳ hít sâu, tìm con đường sống. Đúng lúc này, thiên không đột nhiên tối sầm, sao hiện ra dày đặc, những vì sao kéo theo đuôi lửa, bay xuống ào ào như mưa, đẹp không sao tả xiết. Khác với mưa sao khi Thiên Đình rơi xuống, mưa sao khi đó là thẳng tắp bay xuống, còn mưa này cái thì bay xéo, cái thì cắt ngang. “Phân thân đại năng xuất thế, thiên tượng biến hóa, đương nhiên Tinh Vẫn như mưa.” Người áo đen quay đầu lại. Đôi mắt sáng rực như mặt trời, nuốt chửng Mạnh Kỳ, hắn chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt màu bạc. Chỉ thuần túy sức mạnh đã hoàn toàn áp chế, Mạnh Kỳ dùng hết tất cả chiêu thức, thần thông mà không chống đỡ nổi, ý thức dần tiêu tán, pháp thân tiêu tan. Tất cả không còn tồn tại, trước mắt là tĩnh mịch vĩnh hằng. Đột nhiên, một tia sáng sáng lên, ánh sáng từ một ngọn Lưu Ly cổ đăng! Đèn này vừa hiện, Mạnh Kỳ mở mắt, hắc ám không còn, trước mắt là một vũ trụ. Vũ trụ ấy bị hỗn động bao quanh. “Đây mới là ở trong hắc động?” Mạnh Kỳ hít sâu, cảnh vừa rồi chỉ nghĩ thôi đã sợ. Đại năng có đôi mắt màu bạc kia, là ai? Mạnh Kỳ chợt cảm thấy gấp gáp. Hắn thu liễm cảm xúc, ngẩng đầu lên nhìn. Vũ trụ kia không phải là một hạt châu tỏa ánh sáng năm màu hay sao!