Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1104 : Đoán được mở đầu, lại không đoán trúng kết cục

Dịch: Tiểu Băng Mai phục! Không nhìn thấy Huyền Nữ, Mạnh Kỳ nghĩ ngay tới hai chữ này. Thần thức lan ra, hắn và Cao Lãm cùng ‘ý’ một tiếng. Nơi này nhìn như trống trơn, không có cái gì, nhưng kì thật lại có rất nhiều vật hư ảo, như kí ức như tình cảm, như quá khứ như lạc ấn. Mạnh Kỳ thoáng động ý niệm, Đạo Nhất đăng sáng ngời, chư quả chi nhân hiện ra, đôi mắt Cao Lãm lại nhuốm một tầng ám kim, ba quang lãng đãng, thánh đức như nước, công đức như gương. Cảnh tượng lại thay đổi. Mạnh Kỳ thấy mình đứng trước một phật đường, Như Lai cao tọa, khuôn mặt từ bi, quanh Kim Thân là hương khói màu trắng lượn lờ, bị thanh đăng chiếu vào, một tăng nhân áo xám mắt rũ thấp, ngày qua ngày gõ mõ, tụng kinh văn, trông như thầy tu khổ hạnh, nhưng gương mặt lại trẻ trung đầy khí phách, vô cùng mâu thuẫn. Đốc đốc đốc, A Di Đà Phật, như là ta nghe. Tiếng gõ mõ đơn điệu vang vọng, ẩn chứa một năng lực làm cho người ta an tâm tĩnh khí. Bỗng ngoài cửa phật đường, một nữ tử mặc áo cưới đỏ rực đi vào, vô cùng xinh đẹp, cô đi tới đứng sau lưng tăng nhân áo xám. “Sao ngươi lại tới nữa?” Tăng nhân không hề ngẩng lên, tay gõ mõ cũng không dừng, ngữ khí bình thản nhưng cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm. Nữ tử nhếch môi, cười rạng rỡ, giọng nói đều đều như đang nói chuyện của một người nào khác chẳng có quan hệ gì tới mình: “Đại sư, ta muốn gả cho người.” Ba! Chùy gỗ trong tay tăng nhân gãy đôi, tiếng gõ mõ ngưng bặt. Y sững ra. Nụ cười của nữ tử nhạt đi, mang theo chút thê lương: “Ta không muốn nhận, nên hãy để cho ta kết thúc hết mọi chuyện.” Tăng nhân bỗng nhảy vọt lên, khiến bàn hương lắc lư muốn đổ. Kết thúc hết mọi chuyện? Tăng nhân mở mắt, trong mắt đầy nôn nóng và lo lắng, y vươn tay ra vẻ định ngăn lại. Nhưng y nhìn thấy máu ở cổ nữ tử đã ngừng chảy, màu đỏ trên áo không biết là màu vải hay là do máu. Hai tay xuyên qua, không chạm được vào vật thể thật nào, cứ thế xuyên thấu qua. Tăng nhân sững người, thân ảnh nữ tử nhạt dần đi. Trước Phật có quỷ, chỉ để tới nói lời từ biệt. Cạch, hương án đổ xuống đất, bụi nhang tung tóe, che lấp Như Lai, cảnh tượng dần dần tiêu tán. Cái gì đây? Mạnh Kỳ nhíu mày. Một bức tranh khác lại hiện ra trước mắt hắn và Cao Lãm. Một cái giường bệnh. Một cô gái xinh đẹp ngây thơ nữ tử nằm nghiêng trên giường, người gầy gò tiều tụy, mặt hõm vào, hít vào thì nhiều thở ra thì ít, đôi mắt đục dần đi. Bên cạnh cô có một nam nhân trung niên nắm chặt lấy bàn tay cô, trong mắt đầy bi ai và đau thương. Nam nhân này dáng vẻ đầy nam tính, kiên cường, để râu ngang dài. Vừa nhìn thấy y, Mạnh Kỳ nhận ra ngay: “Lục Dương cuồng khách” Ngô Quý Chân! Y từng có một đoạn tình cảm khắc cốt minh tâm với một ứng thân Huyền Nữ nào đó! Có nghĩa những hình ảnh hắn đang nhìn thấy là kí ức của những ứng thân Huyền Nữ khác nhau? Có ta phụ người, cũng có người phụ ta! Trên giường bệnh, nữ tử xinh đẹp ngây thơ kia lay lay cánh tay Ngô Quý Chân, chân tình nói: “Từ ngày hôm nay, hãy quên, quên ta......” Giọng nói yếu dần, sinh cơ đã tuyệt. Dù Ngô Quý Chân có truyền bao nhiêu chân nguyên vào cũng không làm được gì nữa, y ngẩng phắt đầu lên, thét dài đau đớn. Nếu đây là sự trải qua của các ứng thân khác nhau, vậy thì Huyền Nữ nhất định là đang ở gần đây! Mạnh Kỳ nhìn xuyên xuống đằng sau điện. Cô ta đang bắt đầu đột phá chăng? Cao Lãm nghĩ đến điều này còn nhanh hơn Mạnh Kỳ. đạo bào vừa lóe, bóng áo vàng đã xuất hiện phía trước hắn. Hai người xông qua “Chém đứt nghiệt duyên, từ đây làm bạn với thanh đăng cổ phật”, xông qua “Thanh mai trúc mã, một đời ân ái, bạc đầu đến già, cùng nhau hợp táng”. Họ càng xông tới, thì càng xông sâu vào thế giới tâm linh của Huyền Nữ, nhìn thấy cả ngàn cuộc đời khác nhau. Đột nhiên, Cao Lãm giảm tốc, vì y nhìn thấy một nữ tử mặc tố bào đứng đó, khí chất thanh nhã xuất trần, không dính bụi trần, nét mặt từ bi, phong hoa tuyệt đại, chói lọi rực rỡ. Tóc cô búi cao, trâm gỗ cài ngang, trông như cư sĩ. Cao Lãm dừng ngừng lại, lãnh khốc trong mắt thay bằng kinh hỉ và nóng rực nồng nàn như thằng nhóc con rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. “Yến Nhiên......” Y khẽ gọi. Yến Nhiên? Đây chính là đại tẩu? Mạnh Kỳ cũng dừng lại, nhìn nữ tử. Trên áo của cô có khá nhiều vết thương, như vừa trải qua một hồi huyết chiến, xung quanh còn có mấy cái bóng giống như kẻ địch. “Cao lang.” Yến Nhiên vui vẻ nhìn qua. Cao Lãm vung tay, kiếm quét ngang, đám kẻ địch hư ảo đều bị diệt, kích động nói: “Yến Nhiên, lần này ta nhất định cứu được nàng!” “Nhất định giúp nàng chiếm thế chủ đạo trong Huyền Nữ Đạo Thể!” Một bước bước ra, Cao Lãm xuất hiện ở trước mặt Yến Nhiên, đưa tay ra, Yến Nhiên cũng đưa tay lại. Song hai bàn tay đã xuyên qua nhau. Yến Nhiên tiếc nuối, khẽ gọi: “Cao lang......” Thân ảnh dần tán, lạc ấn tiêu tan. Cái gì đây? Mạnh Kỳ nhìn xuyên qua Yến Nhiên, nhìn về sau điện, thấy Huyền Nữ ngồi bên một cái quan tài, thân hình mơ hồ như mây khói, đã không còn sinh cơ! Huyền Nữ đã tọa hóa? Bị mất khống chế, bị phản phệ mất mạng ngay tại chỗ, nên ứng thân lạc ấn bay ra, lưu ngân điện phủ? Huyền Nữ đã chết? Mạnh Kỳ không tin được vào mắt mình. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp này. Ta đoán đúng mở đầu, lại không đoán trúng kết cục...... Huyền Nữ không cẩn thận tí nào, không hề bố trí cạm bẫy nào, cũng không đoán được có người tới gây khó dễ để bắt cô đi, nhưng cô đã chết. Cô chết, Yến Nhiên làm ứng thân ngay cả khả năng Luân Hồi chuyển thế cũng không có! Đại ca ngu ngốc chuẩn bị bao nhiêu năm, tính toán bao nhiêu, cuối cùng lại gặp phải kết cục thế này, chẳng lẽ thật sự là thiên ý? Thiên ý là gì? Đột phá Pháp Thân vốn là người và tiên có khác, là một trong những quan ải lớn nhất trên con đường tu hành, khả năng thất bại luôn rất cao, song hắn và đại ca đều không ai nghĩ tới khả năng này. Mạnh Kỳ ngạc nhiên quay qua nhìn Cao Lãm, thấy y dại ra nhìn thân ảnh đã tiêu tán, bàn tay vẫn giữ nguyên trạng thái đang nắm cái gì đó, ngơ ngác gọi: “Yến Nhiên......” Tự cổ đa tình không dư hận. Ầm! Tố Nữ điện rúng động, bởi vì Mạnh Kỳ và Cao Lãm phá trận xông vào, dẫn tới biến hóa xuất hiện. “Yến Nhiên!” Cao Lãm ngẩng phắt đầu lên, gào lên đau đớn.