Nhất Thế Tôn Sư
Chương 1098 : Độ thế bảo phiệt
Dịch giả: Tiểu Băng
Trong bóng tối, đèn xe như dòng sông, Mạnh Kỳ tay đút túi quần thong thả bước, hưởng thụ khung cảnh quen thuộc mà xa lạ. không lâu trước đây, hắn cô đơn tịch mịch rong chơi ở trong cái thành phố này, bao nhiêu là ánh đèn đủ màu, nhưng không có một mái nhà chân chính thuộc về mình, còn bây giờ, hắn vẫn cô đơn, nhưng tâm linh đã trở nên cường đại, không còn những cảm xúc tiêu cực, tất cả chỉ còn lại thổn thức và bồi hồi.
Ong ong ong, Vạn Giới Thông Thức phù rung rung, hắn moi ra, nhìn thấy Vương đại công tử đang yêu cầu liên lạc.
Thần côn là kẻ vô sự không đăng Tam Bảo điện, lại có thiên cơ gì thay đổi chăng? Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nhận liên kết, cười hắc hắc: “chia tay từ hôm đó, đại công tử vẫn luôn biệt tăm tích, sao giờ lại thòi ra vậy?”
Vương Tư Viễn không thèm vòng vèo, tay trái vuốt ve con mèo ngoan bên cạnh, hỏi thẳng: “Vạn Giới Thông Thức phù của ngươi quăng vào những vũ trụ nào?”
Chuyện liên quan tới chư quả chi nhân, y không thôi diễn được cụ thể chi tiết.
“Làm sao?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi lại.
Vương đại công tử ho khan hai tiếng, gãi gãi cằm con mèo, cười: “Ta mới nhận đoán mệnh cho người, phát hiện người nhờ đoán có dấu vết Hồng Hoang di mạch.”
“Hồng Hoang di mạch?” Mạnh Kỳ lập lại, lập tức vận chuyển chư quả chi nhân, nối kết vào Vạn Giới Thông Thức cầu, để tìm lịch sử sử dụng của Vương đại công tử được Vạn Giới Thông Thức ghi lại.
Không nhìn thì không sao, vừa thấy suýt nữa thì dọa nhảy dựng, cái kẻ nhờ Vương đại thần côn nhận đoán mệnh không ngờ lại chính là đệ đệ Mạnh Tiểu Kỳ nhà mình.
Địa cầu có người có dấu vết Hồng Hoang di mạch?
Vương Tư Viễn cười nhạt: “Thái Cổ có bao nhiêu kỷ nguyên, Hồng Hoang chính là một trong số đó, cuộc chiến giữa Hạo Thiên Thượng Đế và Đông Hoàng Thái Nhất chính là xảy ra ở trong thời kỳ Hồng Hoang, lúc đó nhục thân của họ đã diễn hóa trọn vẹn, hậu duệ của họ và nhân tộc ở Chân Thật giới có hình dạng giống hệt nhau, chỉ là sẽ có thêm một ít Hoang Mãng chi khí, dấu vết sẽ hiện ra ở trên tướng mạo và tướng tay.”
“Nó có gì đặc biệt?”
Vương Tư Viễn như cười như không nói: “Bản thân Hồng Hoang di mạch không có gì đặc biệt. không có cái kiểu trời sinh cường đại, cũng vẫn phải vất vả tu luyện, nhưng Hồng Hoang đã tan biến không biết bao nhiêu kỷ nguyên, nên chính bản thân của việc còn có di mạch tàn lưu chính là có giá trị chú ý.”
Nói một vòng cũng vẫn không hề đi vào trọng điểm...... Mạnh Kỳ thầm mắng, bắn thẳng: “Ta đã tìm ra được là ở đâu, ngươi muốn biết thì nói cho ta hay vì sao nó lại đáng phải chú ý.”
Vương đại công tử đáp: “Kỷ nguyên tan biến. Thời không không còn, dù có Bỉ Ngạn thì cũng vẫn có khả năng thân tử đạo tiêu, kẻ dưới Bỉ Ngạn trừ phi có gì đó, nếu không hi vọng để thoát khỏi tan biến, sống đến kỷ nguyên kế tiếp là vô cùng bé nhỏ.”
“Các Bỉ Ngạn giả là sao bảo vệ được đệ tử bằng hữu, vượt qua được kỷ nguyên tan biến, vẫn luôn là bí mật với đời sau. Chính ta cũng không biết rõ, chỉ biết họ sẽ lấy ra một phần Chân Thật giới lúc đó để bố trí, tự phong ấn mình vào trong đó, sau đó cho những người muốn che chở đi vào.”
“Nơi có Hồng Hoang di mạch tồn tại rất có khả năng là mảnh vỡ hồng hoang trải qua mấy kỷ nguyên tan biến mà chưa hủy diễn hóa mà thành, không biết là của Bỉ Ngạn nào độ thế. Những năm đầu thượng cổ, có lẽ có một Bỉ Ngạn nào đó hay tạo hóa, Truyền Thuyết nào đó thức tỉnh ở đó, sau đó rời khỏi, giá lâm tới Chân Thật giới.”
Địa cầu là mảnh vỡ hồng hoang được vị nào đó hoặc Bỉ Ngạn giả nào đó từng dùng để vượt qua kỷ nguyên tan biến diễn hóa mà thành? Mạnh Kỳ nhớ đến Kim Ngao đảo cũng có một khối mảnh vỡ Hồng Hoang thì chợt bừng tỉnh. Hèn gì nơi này sùng bái Hạo Thiên Thượng Đế, vẫn còn những câu chuyện về Đông Hoàng Thái Nhất. Hèn gì những câu chuyện cổ nơi này đều cứ y như là thật, mô tả vô cùng đầy đủ chi tiết, có cả tên người đối ứng, nhưng không có Tiên Tích, bởi vì các thần tiên đã sớm rời khỏi nơi này, hèn gì thiên cơ mơ hồ, không nhìn ra rõ được......
Không được hiển thánh xưng thần hẳn là do vị Bỉ Ngạn đó trước khi rời khỏi quy định?
Chuyện Phong Thần và Tây Du bị bóp méo cũng là chính người này làm?
Người đó hoặc những người đó, là ai?
Thế giới Phong Thần còn không có chuyện Lý Đam làm đạo đức năm ngàn chữ nhưng địa cầu lại có, chẳng lẽ nơi này là nơi Đạo Đức Thiên Tôn “Độ Thế bảo phiệt”?
Bởi vì bản thân là một phần của chân thật giới trong thời kỳ Hồng Hoang, nên đại cầu và Chân Thật giới hiện giờ có ảnh hưởng lẫn nhau, nên mới xuất hiện Thương Chu chi chiến, xuất hiện chuyện Tam Tạng pháp sư đi lấy kinh?
Giọng Mạnh Kỳ bất giác trầm hẳn đi: “Ngươi muốn từ mảnh vỡ Hồng Hoang này để tìm bí mật vượt qua kỷ nguyên tan biến của Bỉ Ngạn giả?”
“Mảnh này? Ngươi đang ở trong mảnh vỡ hồng hoang đó hả?” Vương đại công tử thông minh cỡ nào, cười cười, “Đương nhiên, ai mà không muốn làm rõ bí mật này?”
Đặc biệt Vương gia tao ngộ Thiên Đạo quái vật quỷ dị thần bí, rất có khả
Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ta đúng là đang ở đây, đã tiến hành hợp tác với thế lực ở nơi này, để họ đi tìm manh mối giúp ta, tạm thời hiện giờ vẫn chưa thấy gì, khi có thu hoạch, sẽ tìm ngươi cùng đi thăm dò nơi đây.”
“Mảnh vỡ Hồng Hoang trải qua kỷ nguyên tan biến, thiên cơ đã bị hỗn loạn, chỉ dựa vào thôi diễn, thực khó mà tìm ra manh mối.” Vương đại công tử khó có khi tán đồng với ý kiến của Mạnh Kỳ, gãi con mèo, cắt liên lạc.
Không biết có bao nhiêu tiên phật thần thánh từ địa cầu này đi ra nữa...... Mạnh Kỳ im lặng nửa ngày, sau đó thở dài, chuyện này chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Hắn tiếp tục bước đi.
Trong bóng tối, trong một căn phòng đóng kín cửa nào đó, bộ định tuyến lóe ra ánh sáng nhạt, Mạnh Kỳ xuất hiện, nhìn quanh, thấy mình trở về phòng vi tính ngày xưa, khuôn mặt bị ánh sáng mờ nhạt chiếu vào, âm trầm mà tịch liêu;
Xuyên qua sân trường trống vắng, hắn đi lên khu ký túc xá, đứng trước một phòng, khẽ vuốt ve tấm biển ghi số phòng, nghe tiếng ngáy vọng ra từ bên trong, tiếng nói mớ, lúc trước khi còn trẻ trung, hắn chính là ở trong này, cùng với mấy tên súc vật kia để lại biết bao nhiêu chuyện cười, một thời thanh xuân tươi đẹp;
Trong thị trấn, sân trường cấp ba, bóng đêm an bình, những chiếc bàn ghế không người, trên bàn đặt sách, vở, giấy thi, cho thấy chủ nhân rất chịu khó và siêng năng. Hồi đó hắn cũng vất vả như vậy vượt qua lớp 12, nhưng mỗi lần tới kì nghỉ đều là một lần vui vẻ sung sướng, là thời điểm đơn thuần nhất, vui vẻ nhất;
Dạo qua trung học, đi qua tiểu học, Mạnh Kỳ lại trở về chỗ cha mẹ ở, cảnh hồi còn nhỏ lại hiện về, cảnh hắn quậy phá, bi bô tập nói......
Hắn dừng bước ở trước giường cha mẹ, nhìn hai người đang ngủ say, mỉm cười, dém chăn cho họ, sau đó biến mất trong ánh trăng.
“Tiểu Kỳ!” Mẹ hắn đang nằm mơ thì thào, không biết mơ thấy cái gì, khóe mắt tràn ra nước mắt.
............
Một bước lên trời, trở lại Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng trên giường mây, tâm linh bình thản, mượt mà không tì vết, tự nhiên vậy mà lại khiến cho trời đất ở trong cơ thể từ từ vận chuyển.
Cùng lúc đó, bên tai Hà Mộ đang đả tọa vang lên thanh âm của sư phụ:
“Tiểu Mộ, ngươi lại đây một chuyến.”
Hà Mộ tới tĩnh thất của chưởng giáo, khom người: “Sư phụ, có gì phân phó?”
Trong tay Mạnh Kỳ xuất hiện một tấm phù triện màu vàng nhạt, chậm rãi nói:
“Ngươi đi Vô Tận Uyên Hải, chôn tấm Nguyên Hoàng phù này ở địa chỉ cũ của Tu La tự.”
Truyện khác cùng thể loại
542 chương
211 chương
2426 chương
104 chương
104 chương
356 chương
224 chương
15 chương