Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1050 : Thỉnh cầu của Vương Tư Viễn

Dịch giả: Tiểu Băng Két! Tiếng rít chói tai từ quan tài cổ vọng tới, khiến da đầu Mạnh Kỳ tê dại, cả người khó chịu. Vừa rồi chỉ là để giúp ngươi thích ứng mà thôi...... Mạnh Kỳ chăm chú nhìn cỗ quan tài, cảm nhận được nó đang rung lên nhè nhẹ, nhưng sức mạnh của nó đã bị chín sợi xích tím đen phân tán, truyền xuống đất sâu, khiến cả động thiên đều khẽ rung lên. Ý là bảo loại chuyện này thi thoảng lại xảy ra, suốt từ vạn cổ tới nay? Tổ tiên Vương gia thật sự trước khi chết gặp phải chuyện đáng sợ, biến thành quái vật? Có thể khiến một người ít nhất là Truyền Thuyết bị như vậy, e là kẻ gây ra hẳn phải là Bỉ Ngạn? Linh Đài lại trở nên thanh minh, tâm hồ lại trở về trong vắt, Mạnh Kỳ thuận thế hỏi: “Bên trong rốt cuộc mai táng cái gì?” Vương Tư Viễn ho khan, phun ra một búng máu, búng máu đó không phải màu đỏ tươi, mà là có màu tím đen. “Mỗi một tổ tiên thành tựu Pháp Thân ngoài việc trước khi tọa hóa thi thoảng lại kêu thảm thiết, thì sau khi chết sau bảy ngày sẽ sống lại, trở thành một con quái vật tự xưng là ‘Thiên Đạo’. “ Vương Tư Viễn sau khi phun ra búng máu, nói chuyện có vẻ thông thuận hơn rất nhiều, “May mắn là, nhờ đã có kinh nghiệm từ trước, sơ tổ đã có chuẩn bị sẵn, nếu không chống đỡ nổi, sẽ để Thái Cổ Trấn Hồn quan phong ấn, bị chín sợi hồng hoang địa tỏa nối với sức mạnh của cả động thiên trấn áp.” Quái vật tự xưng là “Thiên Đạo”? Mạnh Kỳ khẽ hít vào một hơi, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện thế này. Cái gì là đại đạo cái gì là Thiên Đạo, ngoài hai người đã chứng được đạo quả, đã siêu thoát ra, còn ai nói ra được rõ ràng? Hơn nữa loại quái vật này rõ ràng không phải là thứ gì tốt, tuy Vương Tư Viễn không nói nó mang tới nguy hiểm hay tổn thất thế nào, nhưng từ chuyện Vương gia sơ tổ đều lựa chọn phong ấn di thể bản thân là đủ hiểu. Đây chính là hậu quả bị “Thiên Đạo” phản phệ? Trở thành quái vật gọi là “Thiên Đạo”? Mạnh Kỳ mới đầu cảm thấy buồn cười, sau đó lại cảm thấy vô cùng không phù hợp, có cái gì đó rất là quái dị. Hắn vô ý quét mắt qua quan tài, trong lòng thở dài, ngay cả Truyền Thuyết mà không chống đỡ nổi, không thể trốn tránh được sao? Cỗ Thái Cổ Trấn Hồn quan và chín sợi Hồng Hoang địa tỏa này có thể khiến đại năng Truyền Thuyết hóa thành quái vật, cho dù nó là mượn sức mạnh của cả động thiên, nhưng bản thân nó e là cũng đã tiếp cận Truyền Thuyết nhỉ? Hẳn nó là vật phẩm từ thời thái cổ còn sót lại. Nghĩ tới thời thái cổ, Mạnh Kỳ lại nhớ ngay tới quả đào yêu dị ở trên người mình. Cái thứ này nghe nói là tà vật từ thời thái cổ lưu lại, rất có mấy phần ‘khí chất’ giống với con quái vật ‘thiên đạo’ bị phong ấn trong quan tài kia, hẳn quả thực đều là vật phẩm của thời thái cổ! Không biết nếu bây giờ lấy Tiểu Đào tử ra, ném vào Thái Cổ Trấn Hồn quan, chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Thôi đi, nếu là chuyện tốt thì không nói làm gì, nếu lỡ giúp cho con quái vật trong quan tài thoát khốn, huyết đào nổi điên, dù mình có lôi “Đại Đạo chi thụ” ra cũng chưa chắc chấn nhiếp được chúng nó. Hơn nữa, từ lúc vào từ đường, huyết đào không hề có phản ứng gì cả...... Vương Tư Viễn ho khan, nói tiếp. “Có kinh nghiệm của sơ tổ, sau này mỗi tổ tiên chứng được Pháp Thân trước khi tọa hóa, đều sẽ tự mình hoặc nhờ người khác phong ấn mình lại. Tất cả họ đều không ai thoát khỏi số phận trở thành quái vật thiên đạo, ngoài Số Thánh lão tổ tông. Lão tổ tông chết dưới tuyệt chiêu Dính Nhân Quả trong A Nan tịnh thổ, mất đi dấu vết tồn tại, hoàn toàn hôi phi yên diệt, khụ, cho nên mới không bị trở thành quái vật.” Vương Tư Viễn lại ho, khóe môi thấp thoáng máu đỏ tươi, khẽ cười, “May mà lúc đó cảnh giới của A Nan vẫn còn đã thành, đắm chìm vào Dính Nhân Quả quá lâu, có thể từ trong mấy cái nhân quả chủ chốt chọn ra được cái dễ gánh vác nhất, nếu không lỡ mà ông ta gánh phải cái nhân quả ‘thiên đạo’ này, thực không biết sẽ như thế nào!” So với gặp mặt lúc ban ngày, Vương Tư Viễn bây giờ nói chuyện thông thuận hơn rất nhiều, không phải bệnh của y khá lên, hay ban ngày y giả vờ giả vịt, mà là bởi vì hiện giờ, trong mắt và trong người y đang hừng hực một ngọn lửa có tên là ‘điên cuồng’, khiến cả thân hình gầy yếu của y khởi sắc, nói chuyện cứ như tận mắt mình nhìn thấy, nhưng thật sự là đã được y thôi diễn ra. Nếu thế thì đã không có ta...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Tới hôm nay, hắn mới giải đáp được một thắc mắc trong lòng. Trước khi chứng Pháp Thân, hắn còn lựa chọn được gánh vác nhân quả nào mà, A Nan làm sao mà làm không được? “Không ngờ Vương gia hiển hách vạn cổ còn ghê gớm hơn xa vẻ bề ngoài.” Mạnh Kỳ cảm thán. Vương Tư Viễn hít một hơi thật sâu, lại chỉ vào “Quỷ Thần Chân Linh đồ”: “Lần này đột nhiên trở về, bản chất đã tiến thăng, nhưng chân linh bên trong lại hoàn toàn không còn, ngươi có hiểu là ý gì không?” Không đợi Mạnh Kỳ trả lời, y đã đáp luôn: “Mạt kiếp tiến đến, Vương gia phải góp một viên gạch cho nó.” Bốn chữ “Góp một viên gạch” này được nói ra rất trầm, rất khẽ. Quả nhiên mạt kiếp tiến đến, tất cả ngưu quỷ xà thần đều xông ra...... Mạnh Kỳ lại càng hiểu thêm cái gì gọi là mạt kiếp: “Ván cờ vừa mới triển khai, những đại nhân vật thật sự đều còn chưa có lên sân, ai nhảy ra trước tiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không cần để ý tới, chuyên tâm chuẩn bị là được, nó còn có thể trực tiếp hàng lâm được hay sao?” Không biết vì sao, Mạnh Kỳ luôn có cảm giác là ám chỉ “Quái vật thiên đạo” và “Quỷ Thần Chân Linh đồ” trong lời của Vương Tư Viễn là hai việc khác nhau. Vương Tư Viễn xoay người, từ đỉnh núi nhìn xuống núi mộ: “Vương gia vì cầu thuật số, nên đều có ghi chép lại đối với từng sự việc đã làm chúng thay đổi, để cầu thôi diễn tinh chuẩn hơn.” “Ngươi có biết sông lớn đã thay đổi dòng chảy bao nhiêu lần không? Bảy mươi chín lần, tuy cường giả có thể thay đổi địa hình, không để nó thay đổi tuyến đường, nhưng từ Thượng Cổ tới nay, qua mấy lần đại kiếp, cao nhân giao thủ với nhau khiến đất trời dị biến, nó đã thay đổi tuyến đường bảy mươi chín lần, trước đây Hoàn Châu vốn là nội hải, hôm nay được gọi là Tây Nam thủ châu. Xung quanh Ninh Bình phủ trước đây chỉ là hà đạo, sau này sông lớn đổi dòng, phù sa bồi đắp, dần dần trở thành đất liền, mới thành nha phủ.” “Ngươi biết Vương thị đã nhìn thấy bao nhiêu thế gia hưng vong hay không? Được trăm năm thì có thể xưng là hào môn, được ngàn năm thì có thể xưng là thế gia, nhưng từ khi Vương gia lập tộc tới nay, đã trải qua chừng hai trăm bảy mươi lăm ngàn năm.” Đôi mắt y sáng bừng, giọng điệu càng thêm lưu loát, ngữ khí đạm mạc bình thản, đầy cảm giác thời gian tuế nguyệt, như đấng trên cao đang bình thản nhìn dòng sông thời gian hồng trần đang chảy. “Ngươi biết bao năm qua tới nay, Vương gia thu thập được bao nhiêu thanh thần binh không? Chúng nó đều được chôn cùng, trấn áp nơi này, nhiều, rất nhiều so với số lượng đang hiện có ở trên thế gian này.” Ngươi biết không? Ngươi biết không? Ngươi biết không? Nếu không phải nhìn ngươi sắp “Nhục thân thành quỷ”, ta đã sớm...... Mạnh Kỳ buồn cười siết chặt nắm đấm cười tự giễu, Vương đại thần côn lại ở trước mặt mình hiển thánh...... Vương Tư Viễn bỗng nhiên thở dài: “Nói ra không phải để khoe khoang, mà là để nói cho ngươi biết, khụ, có tích lũy và nội tình như vậy, Vương gia rất dễ dàng xuất hiện cái tâm tính cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ thế gia môn phái, nhưng mỗi một lần khi có manh mối như vậy, đều bị những tiếng kêu thảm thiết, sự chết yểu ở tuổi năm mươi bi thương và âm thanh cào quan tài quét sạch hết.” “Bên dưới vẻ ngoài ghê gớm, kinh người là cả một sự thống khổ và dày vò.” “Ngươi nói mấy chuyện này là muốn tìm cách thoát khỏi chúng?” Mạnh Kỳ nghiêm túc. Vương Tư Viễn cười nhạt: “Ta là một người điên, nếu không nhìn thấy đường sống, vậy thì sẽ dùng ngay cái chết của mình để đốt lên ngọn lửa, điên cuồng một phen, xem xem sẽ xuất hiện cái biến số gì.” Quả nhiên, đây mới là “Tính Tẫn Thương Sinh” không điên cuồng không nên sự nghiệp! Mạnh Kỳ lặng lẽ nhìn Vương Tư Viễn, chờ y nói tiếp. “Nếu ngươi không đến tìm ta, ta cũng sẽ phái người đến tìm ngươi, mời ngươi giúp đỡ.” Vương Tư Viễn thản nhiên. Mạnh Kỳ gật đầu: “Giúp cái gì?” Ngọn lửa trong mắt Vương Tư Viễn bình tĩnh lại, cả người lung lại sắp đổ: “Bảy ngày sau, giờ tý canh ba, tới từ đường này, chém ta một đao ‘Dính nhân quả’!”