Dịch giả: Tiểu Băng Ba quang tiêu tán, cảnh tượng như biển sâu rút đi, Thiên Đình di tích lại trở về như thường, nhưng quanh người Mạnh Kỳ, dòng sông thời gian như ẩn như hiện, tiếng nước róc rách, cảm nhận được tốc độ thời gian trôi qua không còn giống như trước nữa. Hắn nghiêm mặt, khẽ đẩy phiến vân quan trên đầu, trong Nê Hoàn cung bắn ra một cái khánh vân, tỏa xuống hỗn độn chi quang, bao phủ lấy cơ thể. Mạnh Kỳ đi tới lối ra di tích, càng tới gần, càng cảm thấy cơ thể mình nặng trịch, vướng víu như bị kẹt trong đầm lầy, hỗn độn u quang quanh người không ngừng lại động, bị cô đọng lại. Đây là bình chướng do thời gian tạo ra, tuy là ở trong cùng một giới, nhưng Mạnh Kỳ và Hàn Quảng, Bích Cảnh Tuyền lại “Cách nhau một bức tường”, ở vào trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt, dù có đứng cùng một chỗ với nhau, cũng không thể cảm nhận được nhau. Hỗn Độn u quang thôn phệ hóa giải sự đậm đặc cô đọng xung quanh, song bản thân là càng ngày càng cô đọng, Mạnh Kỳ phải dựa vào đặc thù Bỉ Ngạn đối với vận mệnh và dòng sông thời gian để cảm giác, mới đi tới được. Một bước, hai bước, càng đi càng khó. Bỗng xung quanh như dừng lại, trước mặt chỉ còn một màu u ám. Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân đã đến cực hạn! Đáng tiếc Vô Cực ấn chưa đại thành, không thể mô phỏng hỗn độn thật sự ‘hư không không còn, thời gian không tồn’, Khai Thiên ấn cũng vậy, chưa thành tựu, nên chưa chém ra được ước thúc thời gian. Mạnh Kỳ thò tay sang hông, trong lòng nghĩ tới ‘Tuyệt Đao’, sau đó không có gì bất ngờ mò thấy chuôi đao cứng cáp. Nhưng Tuyệt Đao vẫn còn đang giành quyền chủ đạo Ma Phật ấn ký, không biết có phải vì “Trở lại” Trung Cổ hay không, Ma Phật ấn ký lại bị thiên địa áp chế, để khỏi bị Bá Vương phát hiện, nên Tuyệt Đao khôi phục được tới cấp độ Thiên tiên, nhưng cũng chỉ là Thiên tiên, đối với tình hình này không có bao nhiêu tác dụng. Mạnh Kỳ vỗ vỗ chuôi đao, ý bảo Tuyệt Đao núp đi, đừng để Bá Vương nhận ra, hắn quay trở lại khu trung tâm di tích, khoanh chân ngồi xuống dưới cánh cổng đỏ thắm. Bản thân Hàn Quảng hẳn là vẫn chưa đạt được tới mức độ khủng bố như thế này, hẳn là nhờ sự thần dị của Thiên Đình di tích, chung quy Thiên Đế đạp quang âm là chưởng khống vận mệnh và thời gian, hẳn là còn được Quang Âm đao giúp. Nhưng không cảm nhận được lực kềm chế và tu chỉnh của trời đất, cho thấy Hàn Quảng vẫn chưa được Quang Âm đao tán thành, không thể lấy nó đi, khiến Huyền Thiên tông biến mất - không chỉ những vật chất tồn tại biến mất, mà những kí ức và ghi chép có liên quan cũng sẽ biến mất. Quang Âm đao rốt cuộc là đang nghĩ gì? Nếu không xông ra được, thì năm năm này cũng không thể để lãng phí, dù sao cũng phải làm cái gì đó, phải khiến nội cảnh trong khiếu huyệt quanh thân sáng lập một vùng trời đất thật sự, tấn chức Địa tiên, lấy mau chóng thoát khốn mới là chính đạo. Mạnh Kỳ không phải người cổ hủ, cho dù không muốn nhận Hàn Quảng giúp đỡ, nhưng đã lỡ rồi thì cũng không quá mức bài xích, cứ ngoan cố chỉ tổ lãng phí thời gian, đợi đến đi ra ngoài, sẽ xử lý Hàn Quảng sau. Một đêm là năm năm? Xem xem ta có thể xông ra trước bao lâu! ............ Ánh nắng chiếu khắp nơi, gió mát thổi hây hây, “Ma Sư” Hàn Quảng và “Hỗn Nguyên tiên tử” Bích Cảnh Tuyền cùng xuất hiện ở đỉnh núi. “Hắn thật sự là Ngọc Hư đích truyền, đã thu thập đủ Nguyên Thủy Cửu Ấn?” Bích Cảnh Tuyền hỏi. Hàn Quảng mỉm cười: “Nếu ngươi không tin, chờ hắn đi ra, ngươi hỏi thẳng hắn là biết, hắn sẽ không nói dối đâu, có điều bổn tọa có một lời xin khuyên.” “Ân oán của Tam Tiêu nương nương nhất mạch với Ngọc Hư cung, Đâu Suất cung đã cách ngươi cả gần hai mươi vạn năm, một phương tọa hóa một phương ẩn độn, chuyện cũ đã sớm theo gió tiêu tán, ngươi là truyền nhân không biết đã bao nhiêu đời, nếu tương lai có thành, thì nên đi tìm thẳng Nguyên Thủy Thiên Tôn với Đạo Đức Thiên Tôn mà báo thù, cần gì phải làm khó xử một người cũng bị thân bất do kỉ như Tô Mạnh?” Nói xong, Hàn Quảng không chờ cô trả lời, tiêu sái rời đi, biến mất trong mây. “Hắn là ai?” Bên tai Bích Cảnh Tuyền bỗng vang lên một giọng nam. Cô hồi thần, cảm nhận được “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương từ một bên đi ra, ánh mắt đầy tình yêu với cảnh đẹp và người đẹp. “Ngươi tới đây làm gì?” Bích Cảnh Tuyền hỏi thẳng. Dạ Đế cười tươi tắn: “Sau khi về gia hương, cả thể xác và tinh thần của ta đều vô cùng sung sướng, cuối cùng cũng không cần ‘hoài Ly Thương’ nữa. Lão Mẫu cũng đã hứa với ta, đợi tới thời cơ đến, sẽ giúp ta trở về tương lai. Lần này ta tới đây là lĩnh ý chỉ của Lão Mẫu, tới để can thiệp Ngọc Hoàng sơn chi biến, nhưng việc này có chút quỷ dị, ta còn chưa kịp can thiệp, mọi việc đã kết thúc rồi. Cái người vừa rồi kia có vẻ chính là kẻ thu được lợi nhiều nhất, y tên gọi là gì?” “Ta nghe Tô Mạnh gọi y là Ma Sư.” Bích Cảnh Tuyền đáp. “Ma Sư?” Dạ Đế gật gù, ghi nhớ vào lòng. Bích Cảnh Tuyền nói thêm: “Lúc trước ta gặp phải Tô Ðát Kỷ, ả dụ ta liên thủ với ả, nói cùng phe với ả còn có ‘Trường Sinh thiên’ Cổ Nhĩ Đa, ‘Ma Sư’ Hàn Quảng gì đó, hẳn kẻ vừa rồi chính là Hàn Quảng.” “Hàn Quảng!” Dạ Đế giật mình, trong lòng như có tiếng sấm nổ vang. Tên kia chính là Hàn Quảng? Quả nhiên am hiểu biến hóa, thực lực cũng đủ mạnh mẽ! Khó trách lúc chạm mặt ở Kim Ngao đảo lại như cười như không nhìn ta! Mặc dù có cực nhỏ khả năng là Tô Mạnh mạo danh thế thân, nhưng dù sao cũng phải thử y một chút! Nhớ tới sự thê thảm hồi trước gặp phải, Dạ Đế cười càng thêm tươi, tay siết chặt vật Vô Sinh lão mẫu đưa cho y, không chút hình tượng ngáp một cái: “Nếu chuyện ở đây đã xong, vậy ta về Chân Không gia hương bẩm báo, tiên tử, sau này gặp lại.” Y độn ra khỏi Ngọc Hoàng sơn, theo dấu vết, lén lút bám theo Hàn Quảng. Bích Cảnh Tuyền đứng trên đỉnh núi, nhìn mặt trời mọc lên khỏi biển mây, khẽ than: “Ma Sư nói không sai, nhưng ta cũng không thể đi lại quá gần với hắn. Ngọc Hư một mạch với Tam Tiêu nhất mạch cũng phải nên tách biệt rõ ràng.” Nói xong, cô dựng tường vân, định rời đi, nhưng dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh đều là cảnh xa lạ, không biết mình phải đi đâu. Cô là tới đây để tìm cách trở về tương lai, chẳng lẽ chưa tìm được đã rời đi? Nghĩ nghĩ, Bích Cảnh Tuyền độn tới tòa thành gần đó, định ngày lại vào Ngọc Hoàng sơn, tránh Mạnh Kỳ. ............ Nơi nào đó trong Ma môn bí địa. Ma Kiếm Thiên Vương vội vàng trở về, định bẩm lại việc cọng lông trắng giả làm Tô Mạnh cho “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh, Ngô Đạo Minh là truyền nhân Ma Hoàng trảo, biết rất nhiều bí ẩn, chắc sẽ nhìn ra lai lịch Tô Mạnh. Xuyên qua nhiều tầng cấm pháp, Ma Kiếm Thiên Vương đi tới một cánh cửa đá màu xám: “Môn chủ, thuộc hạ có chuyện hồi báo.” Một giọng nói truyền ra: “Vào đi.” Cửa đá không gió tự lùi vào trong, cấm pháp mở ra, Ma Kiếm Thiên Vương nghi hoặc: “Môn chủ, ngươi?” Thái Thượng Thiên Ma ngồi trên giường đá, từ eo trở xuống, máu thịt không ngừng mấp máy, máu thịt này như có sinh mạng, đang không ngừng kéo dài hướng lên trên, như muốn bao phủ cả thân hình Ngô Đạo Minh, kết ra Ma Thai. Ngô Đạo Minh cười nhạt: “Ma Thai đã thành, thêm một ngày nữa là bổn tọa sẽ hoàn thành lột xác, bước vào Thiên tiên.” “Ma Thai đã thành, không phải cần tới bảy bảy bốn mươi chín ngày sao?” Ma Kiếm Thiên Vương nghi hoặc. Thái Thượng Thiên Ma như cười như không: “Lột xác hồi trước là như vậy, không có nghĩa là lần này cũng thế. Lần lột xác này chỉ cần tứ cửu chi số, chỉ cần thêm một ngày nữa là đủ rồi.” Thì ra y còn giấu diếm điều này, lừa gạt cả thiên hạ. Mấy hôm trước ở La thành, thực lực của y chỉ khôi phục tới Địa tiên đỉnh phong, nhưng trước sau y không hề ra tay. Đương nhiên, nếu không phải có Bá Vương ra tay, hẳn y không thể nào giấu giếm được. Ma Kiếm đã hiểu, thì ra Thái Thượng Thiên Ma là đề phòng với tất cả mọi người! “Ngươi có chuyện gì bẩm báo?” Ma Kiếm Thiên Vương vội đem chuyện Tô Mạnh giả là do một sợi lông trắng biến thành kể lại vô cùng chi tiết. Nghe xong, Ngô Đạo Minh khẽ gật đầu: “Việc này đợi bổn tọa xuất quan nói tiếp.” “Chúc mừng môn chủ tấn chức Thiên tiên, sắp quét ngang thiên hạ.” Ma Kiếm Thiên Vương chắp tay. Mắt Thái Thượng Thiên Ma chuyển sang lạnh băng, đầy dữ tợn: “Lần này xuất quan, nhất định sẽ giết Thiên tiên để tế hai vị Thiên Vương!” Lời lẽ tin tưởng mười phần. ............ Mây khói lượn lờ, vùng đất hình chiếu của Tố Nữ Tiên Giới, ở trên sông có một cái lâu thuyền được ngăn cách với thế gian. Trong sảnh lớn của lâu thuyền, Bá Vương ngồi ở chủ vị, một tay ôm Huyền Nữ, tay kia khẽ vuốt vỏ Tuyệt Đao, dù không vận huyền công, khí phách cũng ngập tràn bốn phía. Ngồi bên dưới có hai người khách. Một người mị cốt ẩn thân, sắc đẹp bắn tung bốn phía, hồ ly tinh Tô Ðát Kỷ, một người màu da cổ đồng, có những đốm sáng nguyện lực vòng quanh, Cổ Nhĩ Đa, Thiên Tru phủ đặt ngay bên cạnh, chống đỡ khí phách của Bá Vương. “Bá Vương ngài hoành tảo thế gian, có cảm thấy vô địch tịch mịch hay không?” Tô Ðát Kỷ tìm đề tài. Bá Vương cao ngạo nhìn ả, ánh mắt không chứa sắc dục: “Tiên thần chưa diệt, chư phật chưa quét, yêu ma chưa trừ, nói cái gì vô địch?” Dáng vẻ đầy bễ nghễ, nhưng giọng nói lại rất thật lòng. Kẻ địch thật sự của y là những kẻ đại năng mãi mà không chịu chết đi kia! Cổ Nhĩ Đa từ chỗ Hàn Quảng biết được chuyện của Bá Vương, cười sảng khoái: “Không hổ là Bá Vương, chí hướng rộng lớn, nếu kẻ địch đã mạnh như thế, nói vậy ngài sẽ không ngại biết thêm nhiều thần thông công pháp để tăng thực lực lên chứ?” “Bá Vương Lục Trảm của ta không thua kém bất cứ truyền thừa nào cả!” Bá Vương ngạo mạn trả lời. Tô Ðát Kỷ cười quyến rũ: “Bá Vương Lục Trảm của ngài quả thực là vô địch đương thời, nhưng có thêm nhiều môn đại thần thông, thì vẫn có thể dệt hoa trên gấm.” “Đại thần thông?” Huyền Nữ xen vào, Bá Vương cũng không nổi giận. “Đúng, đại thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh.” Cổ Nhĩ Đa nghiêm nghị trả lời. “Nhất Khí Hóa Tam Thanh?” Bá Vương trầm ngâm, sau đó khẽ gật đầu, “Cái đại thần thông đó đang ở đâu? Nếu ta lấy được, các ngươi sẽ được trả công xứng đáng.” Cổ Nhĩ Đa mỉm cười: “Chỉ cần Bá Vương ngài giúp ta tiêu diệt mấy kẻ địch, chúng ta sẽ báo cho ngài biết chỗ đang để đại thần thông này.” Bá Vương lạnh mặt, một tiếng đao reo lên, Cổ Nhĩ Đa vội vàng cầm Thiên Tru phủ lên chắn ở trước người. Ánh đao tím lịm như chân long thoát khốn, bao phủ cả Cổ Nhĩ Đa lẫn Tô Ðát Kỷ, Bá Vương cao ngạo vang vang: “Bằng các ngươi cũng dám đặt điều kiện với ta?” ............ Thiên Địa Kiếm Tông. Trác Triều Sinh vừa trở lại môn phái, đã nhận được tin tức từ La thành. “Một kiếm áp đảo ngũ phái...... Khống chế nhập vi, một kiếm thành trận......” Tờ giấy trong tay Trác Triều Sinh được ghi chép vô cùng chi tiết. “Một kiếm thành trận, một kiếm thành trận......” Y đứng dậy, chắp tay sau lưng thong thả bước, miệng thì thào, trong lòng đầy kích động. Mình mới chỉ mò tới con đường một kiếm thành trận, còn cách tới khả năng có thể thực chiến rất xa xôi, mà người kia đã thành công! Sớm biết kiếm pháp Tô Mạnh mạnh mẽ như vậy, lúc đó đã nhờ hắn luận bàn một chút! Hôm nay cũng chưa chậm! Trác Triều Sinh gọi đệ tử, bảo họ đi tìm tung tích Mạnh Kỳ. ............ “Đêm dài” đằng đẵng, Mạnh Kỳ tìm kiếm khắp Thiên Đình di tích, không tìm ra được Quang Âm đao hay cái gì có ích. Tới hôm nay, hắn đã khổ tu hơn ba năm, đã tới thời khắc quyết định. Ba! Ánh đao hư ảo sáng lên, huyệt Thiên Trung trước ngực Mạnh Kỳ vọng ra tiếng vỡ hư ảo, trong tiếng nổ mạnh mẽ, làn da bị kích ứng, nổi lên màu ám kim. Hắn đã kết hợp Khai Thiên ấn với đao ý “Khai Thiên Tịch Địa” vào trong khiếu huyệt, muốn kích thích nội cảnh trong khiếu huyệt suy diễn thành một Động Thiên hoặc một vũ trụ!