Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1008 : Chó nuốt mặt trời

Dịch giả: Tiểu Băng “Sao vậy?” Thấy Mạnh Kỳ quay đầu, Hà Thất truyền âm cho hỏi. Vụn thịt đỏ thẫm gần như đen...... Mạnh Kỳ như không có việc gì lắc đầu: “Không có gì.” Những thịt vụn này vừa chân thật vừa hư ảo, nếu chỉ dựa vào thần thức cảm ứng, dựa vào tuệ nhãn Thiên Nhãn, căn bản không phát hiện được, nói thực lòng, chính hắn cũng không nhìn thấy chúng, mà là những khách ăn đậu hũ, dẫn tới có nhân quả, theo nhân quả lần tìm, mới nhìn thấy được vật ấy ở trong đậu hũ. Đây là cách “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh ẩn núp? Lấy ma khu ra băm nhỏ thành thịt vụn, kí sinh vào nhiều cơ thể khác nhau, như trồng ma chủng, để qua mắt sự truy tìm của các thánh, đến khi mọi việc qua khi, thời gian lột xác kết thúc, các ma chủng sẽ nở hoa kết quả, cũng tới thời điểm thu hoạch, “Lương thực” đầy bồ? Sau khi Mạnh Kỳ chứng Pháp Thân, “Huyết Nhục Hữu Linh” đã có tiến bộ, đến cấp độ Thiên tiên, có thể nhỏ máu trùng sinh, cho nên chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra chuyện này tám chín phần chính là cách “Thái Thượng Thiên Ma” Ngô Đạo Minh man thiên quá hải. Song hắn đã nhận định mình chỉ là quần chúng vây xem, không cần thiết phải vạch trần, dẫn tới làm thay đổi lịch sử, cứ tiếp tục im lặng quan sát mà thôi. Nhưng mà, chuyện băm nhỏ ma khu, kí sinh vào nhiều người khác nhau không phải là chuyện chỉ làm một lần là xong được. Theo số lượng khách ăn và lượng thịt trong mỗi chén đậu hũ bán ra mỗi ngày, tính ra “Thái Thượng Thiên Ma” hẳn là vẫn còn một phần ma khu rất lớn chưa phân giải, phần đó y giấu bằng cách nào? Cao nhân Pháp Thân nếu ăn đậu hũ này, muốn không phát hiện ra cũng khó. Vương đại nương không nhận ra Pháp Thân, Huyền Nữ đời thứ năm lại nhận biết, nên cô đột ngột hiển hóa, giành phần ăn mất chén đậu hũ kia, chính là để ngăn cản mình với Hà Thất tiền bối nhìn ra vấn đề? Như vậy xem ra. Huyền Nữ đời thứ năm chính là đang giúp đỡ Thái Thượng Thiên Ma che giấu? Cô làm chuyện này, Bá Vương biết không? Mà thôi, chuyện này không quan trọng, có một chuyện khác quan trọng hơn. Nếu mình là Thái Thượng Thiên Ma, phát hiện có hai Pháp Thân “đánh bậy đánh bạ” đi tới quán đậu hũ Vương đại nương, suýt nữa ăn trúng chén đậu hũ có vấn đề, khiến Huyền Nữ đời thứ năm phải xuất hiện ngăn cản, vậy tiếp theo mình sẽ phải làm gì? Dù hai người này không phát hiện ra, thì cũng không thể tiếp tục làm bừa như vậy. Huyền Nữ đời thứ năm đột ngột hiển hóa, sớm muộn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Cho nên, chỉ còn hai lựa chọn, một là trước tiên phát động bố trí, chiếm trước tiên cơ, hai là mau chóng giết người diệt khẩu. Nhưng nếu một Pháp Thân vẫn lạc hoặc mất tích, tất nhiên sẽ làm đám cường giả Nhân Thánh chú ý, tìm tòi điều tra, sẽ rất có khả năng tìm ra manh mối, cho nên chỉ còn một cách là dù thời cơ vẫn chưa tới, nhưng cũng không thể đợi tiếp được nữa, vì đợi càng lâu, phiêu lưu càng lớn! Mạnh Kỳ hít sâu. Chẳng lẽ mình thật không thể chỉ lo cho thân mình, làm một quần chúng vây xem tốt hay sao? Hi vọng Thái Thượng Thiên Ma còn có cách che giấu khác, không vì chuyện này mà mạnh mẽ phá vây...... Mạnh Kỳ cười khổ, trong lòng bồn chồn, cùng Hà Thất đi ra đầu đường. Một bước, hai bước, ba bước...... Bốn phía gió êm sóng lặng, không có chuyện gì khác thường. Mạnh Kỳ thở phào, quả nhiên “Thái Thượng Thiên Ma” vẫn còn chuẩn bị khác, không phải lo. Song, ở đầu đường một bóng người đột nhiên xuất hiện, là Nhậm Thu Thủy vẫn mặc nam trang, cô đăm chiêu nhìn Mạnh Kỳ, chắc đã được thế lực sau lưng ra lệnh tới thử trao đổi với hắn. Mạnh Kỳ cười đến là chân thành, đang định mở miệng, thì nhìn thấy một bóng đen bao phủ lên người Nhậm Thu Thủy! Trên bầu trời La thành, mặt trời sáng rực bị một bóng đen bay tới che khuất. “Thiên Cẩu thực nhật!” “Thiên Cẩu thực nhật, chư hành lảng tránh!” Ánh nắng mặt trời biến mất, chung quanh trở nên tối đen như mực, xung quanh ai nấy xôn xao, có người bắt đầu khua chiêng gõ trống, muốn đuổi Thiên Cẩu đi. Điểm khác thường là trong bóng tối này, ngay cả thần thức cũng không thể tản ra quá xa, Pháp Thân chỉ bằng người thường khi trời có nắng bình thường! Mặt trời của Chân Thật giới khác với hằng tinh, cái gọi là Thiên Cẩu thực nhật, không phải là có một hành tinh di chuyển chen vào, che mất nó, mà là do một nguyên nhân khác. Một khi bị “thực”, ánh nắng sẽ hoàn toàn biến mất, âm hàn bốc lên, khí tức cửu u sẽ hàng lâm xuống đại địa, mang đến bóng tối tuyệt đối. Mạnh Kỳ giật thót, có phải “Thái Thượng Thiên Ma” phát động bố trí? Y có thể tạo ra một “Thiên Cẩu thực nhật”! Học cung La thành, Tâm Thánh ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm khái: “Ma môn tam đại Thiên Vương liên thủ thúc dục Cửu U Kham Dư đồ, khiến ‘Thiên Cẩu thực nhật’ tới trước thời hạn?” Ông giơ bàn tay lên, mở ngón tay ra, khẽ than: “Lòng có quang minh, ánh sáng chiếu khắp bát phương.” Trong bóng tối tuyệt đối đột nhiên mọc ra một vầng trăng sáng, chiếu sáng cả La thành. Nhưng Mạnh Kỳ lại không nhìn thấy cảnh đó, bởi vì xung quanh hắn khói đen tràn ngập, u quang lấp lóe như muôn ngàn con mắt, hắn đã bị ngăn cách với Chân Thật giới. Trong khói đen, có một nam tử tướng mạo quái dị đứng đó, mi tâm của y có mắt, hai má cũng có mắt. Đa Mục Thiên Ma, Đa Mục Thiên Vương, một trong Ma môn lục vương, người đã che chở Thái Thượng Thiên Ma đột phá vòng vây, chạy trốn tới La thành...... Giọng Đa Mục Thiên Vương đã có mấy phần suy yếu: “Chuyện nhà tranh vì ngươi mà bại, quán đậu hủ lại bị ngươi đánh bậy đánh bạ xâm nhập, bức bách Huyền Nữ ra tay ngăn cản, ngươi nói bổn tọa nên phải đối xử với ngươi như thế nào?” Đừng nói...... Ta đã cảm nhận được một chút lực tu chỉnh của trời đất...... Mạnh Kỳ thở dài: “Thương thế của ngươi không nhẹ a.” “Dù có bị nặng hơn nữa cũng có thể khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra.” Đa Mục Thiên Vương lạnh lùng, giơ hai tay lên, lòng bàn tay cũng có hai con mắt. Mạnh Kỳ không nói nữa, rút Ly Tiên kiếm. Đúng lúc này, quy tắc bài xích, Mạnh Kỳ phát hiện mình không cầm nổi Ly Tiên kiếm, trơ mắt nhìn nó bị đẩy lùi, bắn văng ra khỏi khu vực khói đen. Đương! Ly Tiên kiếm rơi xuống trước mặt Hà Thất và Nhậm Thu Thủy. Hắn không có kiếm cấp Thiên tiên, còn bị ngăn cách ở ngoài Chân Thật giới? Nhậm Thu Thủy lo lắng, Bích Nguyệt kiếm chém ra, muốn mở con đường. Trong khí đen, Mạnh Kỳ nhìn bàn tay trống rỗng mà ngơ ngác. Đa Mục Thiên Vương cười ha ha: “Ngươi chỉ dựa vào một thanh thần kiếm Thiên tiên, Cửu U Kham Dư đồ này của bổn tọa khi suy diễn ra một giới này chính là bài xích sự tồn tại của thần binh và pháp bảo, để ta xem ngươi còn cái gì để dựa vào?” Trước khi ra tay, y đã điều chỉnh quy tắc của giới này thành như vậy. Đa Mục Thiên Vương lạnh tanh: “Ngươi không phải rất giỏi kiếm pháp sao? Dùng chỉ kiếm của ngươi bày ra cho bổn tọa xem xem!” Y có nhiều mắt, ma khu kiên cố, thần thông quảng đại, hướng đến không dựa vào ngoại vật, cho nên suy diễn một giới này mới lấy việc ức chế thần binh pháp bảo làm trọng, cho nên lúc này với y, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ. Thân hình y trở nên khổng lồ, hai mắt trong lòng bàn tay bắn ra ánh sáng trắng. Nhưng Mạnh Kỳ trước mặt y đã biến mất, chỉ nhìn thấy hai ngọn núi. Không, không phải núi, mà là hai cái chân cực to, mỗi cái to gấp mười lần ma khu của mình. Cảm ứng hướng lên trên, Đa Mục Thiên Vương nhìn thấy một người khổng lồ, màu da ám kim, mọc ra ba đầu, mỗi một đầu đều là bộ dáng trước lúc Pháp Thân, một cái là lãnh tĩnh, một cái phẫn nộ, một cái cười nhạo đang nhìn xuống mình, sức mạnh cơ bắp thuần túy bàng bạc như biển sao. Ở trước mặt hắn, mình nhỏ bé như một con ruồi muỗi! Này...... Mạnh Kỳ đưa bàn tay lên, che trời. Thứ ta am hiểu nhất chưa bao giờ là kiếm pháp!