Nhất Thế Tôn Sư

Chương 1004 : Điệu hổ ly sơn

Dịch giả: Tiểu Băng Mạnh Kỳ đã từng bình luận kiếm pháp, nói “Thái Thủy Thiên Ma kiếm” biến hóa ngàn vạn, hư thực trộn lẫn, vô cùng khủng bố, xứng đáng là một trong bảy môn kiếm pháp mạnh nhất. “Ma Kiếm Thiên Vương” chính là người luyện “Thái Thủy Thiên Ma kiếm” tới đại thành ở thời đại này! Y là Thiên tiên nhiều năm, tay cầm ma kiếm, càng dính nhiều máu thì càng mạnh mẽ, từng đánh nhau tay đôi với Khí Thánh ngoài tinh hải, hai bên chỉ dùng một chiêu phân thắng bại, thực lực ra sao chỉ nghe là biết, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi một đao của nhân vật chính của thời đại này là Bá Vương! Trong đầu Mạnh Kỳ nhanh chóng hiện lên thông tin về người này. Hắn hiểu biết về Ma Kiếm Thiên Vương sâu hơn Nhậm Thu Thủy rất nhiều, trong mắt hắn, Ma Kiếm Thiên Vương không còn bí mật gì đáng nói. Đây chính là ưu thế của việc xuyên không về thời cổ đại! Tranh! Một vệt sáng sáng lên, Nhậm Thu Thủy đã rút ra Bích Nguyệt kiếm. Cô vẻ mặt ngưng trọng, tư thái đề phòng, song sâu trong mắt lại là sự hưng phấn háo hức. Kẻ địch cấp độ cỡ Ma Kiếm Thiên Vương là vô cùng hiếm gặp, cô tuy có [Tuyệt Tiên kiếm kinh], nhưng cũng chỉ mới sơ nhập Địa tiên, cảnh giới chênh lệch quá lớn, thường không dám thử quyết đấu, mà chọn cách tránh đi, hôm nay có muốn tránh cũng không được nữa, vừa lúc thoả mãn tâm nguyện, kiến thức một chút “Thái Thủy Thiên Ma kiếm”. Bích Nguyệt kiếm của cô là do sư trưởng ban tặng, do Linh Bảo Thiên Tôn tiện tay luyện ra. Là thần binh cấp Thiên tiên, nếu thi triển hết uy lực thần kiếm và Tuyệt Tiên kiếm ý, hẳn cũng sẽ chống đỡ được một thời gian ngắn. Nhậm Thu Thủy rút kiếm, thì Ma Kiếm Thiên Vương cũng xuất kiếm. Là người trong ma môn, đương nhiên y không có cái khái niệm gọi là lễ phép nhường người ta đánh trước. Kiếm quang đen ngòm như con rắn độc lướt tới, hoa tuyết xung quanh nó chuyển thành màu đen, mang theo sát khí vô hình lướt theo, khiến kiếm quang như hư như thật. Nhậm Thu Thủy biến sắc, cánh tay run rẩy, không xuất kiếm ra nổi. Ma kiếm chưa đến, cô đã bị chìm vào đấu tranh nội tâm, không sao cản được, trơ mắt nhìn kiếm quang đâm vào mi tâm mình. Trong thế giới tâm linh của Nhậm Thu Thủy, một người mặc giáp đen, có chân long ngũ trảo quay quanh, quanh thân tràn ngập ma vụ, tỏa ra uy áp khủng bố, đang chiến đấu kịch liệt với chân linh của cô. “Thái Thủy Thiên Ma kiếm”, kiếm ý trảm tâm, kiếm quang trảm thân, hư thực cùng công kích, vô cùng huyền diệu khó tả, chỉ cần không cản được một mặt nào, là sẽ rơi vào kết quả thất bại, mất mạng! Con rắn đen tới sát mặt, Nhậm Thu Thủy mới gắng gượng phân ra được chút tinh thần, khiến Bích Nguyệt kiếm hóa thành một vầng trăng chắn ở trước mặt. Đúng lúc này, cô “nhìn thấy” thanh kiếm năm màu trong tay Mạnh Kỳ vẽ một vòng tròn. Kiếm quang tròn trịa, năm màu ngưng tụ, như một cái vòng, bắn về phía Ma Kiếm Thiên Vương. Vầng tròn sáng năm màu trói buộc âm dương biến hóa, ở giữa là hỗn độn, vừa tự diễn một giới, lại phảng phất muốn bao dung thôn phệ vạn vật, là bắt đầu, cũng là cuối cùng. Hoa tuyết đen đang tung bay co lại, hướng về phía trung tâm của vòng sáng năm màu mà sụp đổ, biến mất vô tung, kiếm quang rắn độc mặc dù triển khai vô số biến hóa, thật thật giả giả, nhưng lại cứ như đã bị số mệnh định sẵn, không sao thoát ra được vầng sáng bao phủ. Giống như hai bên ở trong hai thời không khác nhau, vầng sáng năm màu thì nhanh mà ma kiếm biến hóa thì chậm, vì thế bị nhìn thấu một cái không sót gì, không còn bí mật gì đáng nói. Một kiếm này, Mạnh Kỳ chính là kết hợp “Vô Cực ấn” dùng “Tru Tiên kiếm pháp” và Ly Tiên kiếm Động Thiên chém ra! Ma Kiếm Thiên Vương khẽ di một tiếng, trong mắt chỉ toàn là vầng sáng năm màu. Y không nhìn ra được ảo diệu trong đó. Cánh tay y rung lên, ma kiếm đột nhiên biến lên, hóa thành một cái cột to, ở trong mông lung suy diễn ra thế giới Cửu U Ma Giới, va chạm với vòng sáng. Lấy lực phá xảo! Phốc! Ma kiếm đâm trúng vầng sáng, u ám điên cuồng tràn ra thôn phệ sức mạnh bàng bạc. Cánh tay Mạnh Kỳ run rẩy, tiên kiếm khẽ reo lên, như không chịu nổi sức mạnh đang ép lên mình, vầng sáng gần như không còn giữ được, nhưng vào lúc này, hỗn độn ở giữa vòng sáng không những không biến mất mà còn lan rộng ra, bắt đầu lẫn lộn với chung quanh. Âm Dương lưu chuyển, vị trí thay đổi, trong u ám xoẹt ra một đường kiếm quang sáng ngời! Một kiếm vừa rồi, mục đích chính của Mạnh Kỳ chính là mượn lực, mượn sức mạnh của Ma Kiếm Thiên Vương! Kiếm quang sáng rực chém qua hư không, chém vào lớp màn bình chướng trong thế giới băng tuyết, dùng Khai Thiên Tịch Địa để chém ra vết rách. Ầm! Thế giới gió tuyết sụp đổ, kiếm quang lao ra khỏi nhà tranh, xông lên trời, chiếu sáng rực cả một vùng, chiếu sáng cả tòa La thành, vô cùng bắt mắt. Ánh sáng chiếu rõ gương mặt của Ma Kiếm Thiên Vương, khiến vẻ thoải mái thong dong của y biến đổi, trở nên còn ngưng trọng hơn cả Nhậm Thu Thủy. Hư không trước mặt y trở nên mộng ảo, một bàn tay đột ngột xuất hiện, bổ vào mặt y. Không hề có cảm giác xuyên thấu hư không, không có cảm giác súc địa thành thốn, chủ nhân của bàn tay coi khoảng cách giữa mình và Ma Kiếm Thiên Vương là hoàn toàn không có, vì thế liền thật sự không có khoảng cách. Tâm ngoại vô vật, Tâm Thánh ra tay! Mạnh Kỳ lựa chọn không phải là bỏ chạy, mà là phá vỡ thế giới băng tuyết, để động tĩnh giao chiến lan truyền ra ngoài. La thành vì tra bắt Thái Thượng Thiên Ma, tụ tập rất nhiều Pháp Thân chính đạo, đương nhiên có cả Tâm Thánh. Ma môn làm việc chỉ có thể lén lút, nếu bại lộ ở trước mắt bao người, bỏ chạy sẽ chỉ là bọn họ, không phải mình! Lúc này, lại có một bàn tay tối đen xuất hiện, bàn tay này có sáu ngón, tràn đầy hủy diệt chi ý, nó bấm tay bắn ra, búng vào ngay giữa bàn tay của Tâm Thánh, tạo nên lực phá hoại mạnh mẽ, Tâm Thánh không thể không lật bàn tay, ép lực phá hoại kia xuống. Bắt lấy cơ hội này, Ma Kiếm Thiên Vương lùi ra sau, biến mất trong bóng tối, trước khi đi, còn chăm chú nhìn Mạnh Kỳ. Cùng lúc đó, một bức tranh từ trong hư không bay ra, hai bóng người mỗi người cầm một đầu, nháy mắt bỏ chạy, chí chính chí cương chí đại hạo nhiên chi khí lập tức dâng lên, làm tiêu tán ma ý còn sót lại. Một người mặc cổ bào xuất hiện, phát ra giọng nói già nua mà cương trực: “Các vị cẩn thận, đừng để trúng kế điệu hổ ly sơn.” Thanh âm vừa dứt, Mạnh Kỳ liền cảm thấy một làn kiếm quang vì thiên địa lập tâm được rút về, trên trời cao có một mặt gương chợt lóe lên rồi biến mất, khá nhiều khí tức mạnh mẽ cũng thế. Nếu đám Ma Kiếm Thiên Vương không kịp thời quyết đoán đào tẩu, chỉ cần chậm lại chút xíu thôi, là sẽ rơi ngay vào trong vòng vây. Điệu hổ ly sơn? Hắn sau khi lấy lại tinh thần, khẽ nhíu mày, đã hơi hiểu ra kế hoạch của Ma môn, phản ứng của hắn coi như cũng nằm trong tính toán của họ! Nhân Thánh, Tâm Thánh, Khí Thánh trong Trung Cổ chư thánh và các Pháp Thân ở La thành bày ra thiên la địa võng, Thái Thượng Thiên Ma căn bản không thể nào trốn thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tìm mình, chỉ hi vọng kéo dài được thời gian để khôi phục thực lực. Còn các Thiên Vương ma môn giả vờ lộ ra nội chiến, dùng “Cửu U Kham Dư đồ” đột kích bắt lấy Nhân Thánh, nếu bắt được Nhân Thánh, tương đương cắt đứt đầu mối gắn kết các nơi, thiên la địa võng tất nhiên sẽ theo đó mà tan rã, Thái Thượng Thiên Ma tự nhiên có thể thoải mái chạy ra khỏi La thành, nếu không thành công, thì tạo ra động tĩnh, khiến đám Pháp Thân chính đạo xông tới viện trợ, khiến bố trí trở nên có sơ hở, để Thái Thượng Thiên Ma theo lỗ hổng đó mà bỏ chạy. Tính toán thực là giỏi! Mạnh Kỳ không nhịn được thầm khen. Những người này nhất định là còn có bố trí khác, tiếc là bị tên vô danh tiểu tốt là mình xen vào, kích phát động tĩnh sớm hơn dự định, khiến họ chưa kịp hoàn thành, đã phải chật vật chạy trốn. “Tiểu hữu thực lực phi phàm, lão phu khi ở cảnh giới Nhân tiên cũng còn không dám ngạnh kháng Thiên tiên.” Nhân Thánh mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ. Người này tóc râu đều bạc trắng, mỗi sợi trong suốt như ngọc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, tự có một cỗ hạo nhiên chi khí, dù dáng người chỉ bình thường, nhưng lại tạo nên cảm giác to lớn, đỉnh thiên lập địa cao lớn, nhưng lúc này giọng điệu lại khôi hài, hoàn toàn khác với cái tưởng tượng nghiêm túc đoan chính trong lòng Mạnh Kỳ. Nhân Thánh thì ra là một ông già hài hước...... Mạnh Kỳ thu hồi Ly Tiên kiếm, chắp tay: “Nhờ có Nhậm tiên tử thu hút sự chú ý của Ma Kiếm Thiên Vương, bằng không vãn bối không thể nào một kích đắc thủ dễ dàng như vậy.” “Ngươi a, quá khiêm tốn tới mức như giả tạo, chẳng lẽ muốn làm ngụy quân tử hửm?” Nhân Thánh cười tủm tỉm trêu. Ông không hề hỏi lai lịch của Mạnh Kỳ, chỉ sau nói chuyện mấy câu, đã lôi [Giang Đông minh ước] ra bảo Mạnh Kỳ ký vào, cuối cùng nói: “Tiểu hữu thủ đoạn khó lường, nếu nhàn rỗi, có muốn giúp một tay đi tìm Thái Thượng Thiên Ma hay không?” Lấy thần thức Thiên tiên, La thành hiện ra tới từng ngóc ngách, chẳng còn bí mật nào đáng nói, nếu chỉ biến làm phàm nhân, Thái Thượng Thiên Ma đã sớm bị tóm ra, thế mà đến nay còn không có manh mối cho thấy y có thủ đoạn khác. “Vãn bối đang có ý này.” Mạnh Kỳ không chút do dự đáp. Hai người rời khỏi nhà tranh, Nhậm Thu Thủy mới lên tiếng: “Tô đạo hữu, một kiếm kia vừa rồi của ngươi hình như không phải là Tiệt Thiên thất kiếm?” Vì cô cảm thấy có vài phần quen thuộc! Mạnh Kỳ cười cười: “Đương nhiên không phải.” “Đó là Tru Tiên kiếm pháp.”