Dịch giả: Tiểu Băng Thanh Đế? Lục Áp muốn tìm Thanh Đế! Trong Thượng Cổ Ngũ Đế, Thiên Đế là người áp đảo tất cả, địa vị và thực lực là mạnh nhất. Hỏa Hoàng là từ Thái Cổ kỷ nguyên mà đến, ngũ đức gia thân, nội tình dày nhất, Hắc Đế là Đạo Tôn đồng tử, chân đạp hai chiếc thuyền Thiên Đình và Đạo Môn, xưng là Chân Võ đại đế, Đãng Ma Thiên Tôn, bối cảnh lớn nhất, nhân mạch rộng nhất, Kim Hoàng là nữ tiên đứng đầu, sau khi Thiên Đình rơi xuống liền chém đứt quá khứ, để lại Truyền Thuyết và sự tích thưa thớt nhất, còn Thanh Đế là thần bí nhất. Người này không chỉ hư hư thực thực chém ra Đạo Môn chi thân “Thái Ất Thiên Tôn” và Phật môn chi thân “Dược Sư Như Lai”, mà hai thân phận đó còn trở thành một trong Đạo Môn Cửu Tôn và Hoành Tam Thế phật, Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ trở thành một trong mấy đại tịnh thổ của phật gia, về phần bản tôn, là thần linh trời sinh, một trong ngũ đế, không cần nói gì nhiều, tóm lại, là một vị đại nhân vật tràn ngập bí ẩn. Thanh Đế nghe đồn ở những năm cuối Thượng Cổ đã tọa hóa, Dược Sư Như Lai thì nhập diệt ở thời Trung Cổ, chỉ có Thái Ất Thiên Tôn là hình như mai danh ẩn tích, nên những người nào biết mối quan hệ của ba thân phận này đều ngờ là Thanh Đế chưa chân chính vẫn lạc, giống như Lục Áp hiện giờ, sau khi nói cái tên Thanh Đế còn bổ sung thêm cái thân phận Thái Ất Thiên Tôn chứ không phải là Dược Sư Như Lai. Mạnh Kỳ cố ý nhíu mày: “Thanh Đế là một trong Thượng Cổ Ngũ Đế, Thái Ất Thiên Tôn là một trong Đạo môn Cửu Tôn, đều là đại nhân vật hàng đầu, đâu phải loại người mỗ muốn tìm là tìm được!?” “Hơn nữa nói không chừng Thanh Đế, Thái Ất Thiên Tôn và cả Dược Sư Như Lai đều đã chết rồi thì sao?” Lục Áp cười mỉm: “Chính là vì lờ mờ có tung tích của Thanh Đế hoặc Thái Ất Thiên Tôn, nên mới nhờ tiểu hữu hỗ trợ truy tìm, nếu không có tí manh mối, bần đạo cần gì phải tốn thời gian công sức?” “Có manh mối?” Lục Áp là con trai của Thái Cổ Hạo Thiên Thượng Đế, hẳn là giữa hai người cũng có tí liên hệ gì đó. Lục Áp nhìn quanh, xung quanh như mọc ra một vách ngăn ngăn cách trời đất: “Trong Chân Thật giới có người từng nhìn thấy một nam tử điên điên khùng khùng, khi thì mặc đồ đạo sĩ, mặt mày bình thường, cao cao gầy gầy, mắt thích híp lại với nhau, ẩn chứa tiêu sái ý nhị, lúc lại mặc quái bào màu xanh, tóc tai bù xù, tuấn tú xuất trần.” “Đấy phải là hai người chứ?” Mạnh Kỳ như nhớ tới cái gì đó. Lục Áp nói: “Không, cái trước là hình tượng Thái Ất Thiên Tôn thường làm ra, cái sau trừ tóc tai bù xù, thì chính là hình ảnh của Thanh Đế, hai người đó còn có một điểm giống nhau, chính là đều nói cái câu ‘Ta là ai, ai là ta’.” Mạnh Kỳ cả kinh, là quái đạo sĩ mà hắn từng nhìn thấy! Là quái đạo sĩ bắt người giữ cửa ở ngoài Vĩnh Sinh cốc, chơi thuyền Đông Hải, đi lướt qua thuyền của hắn! Người mà người giữa cửa của Vĩnh Sinh cốc miêu tả cho hắn là mặc đồ đạo sĩ, mặt mày bình thường, mắt thích nheo thành một đường, còn người mà hắn gặp là mặc quái bào xanh, tóc tai bù xù, tuấn tú xuất trần, hôm nay được Lục Áp nhắc tới, Mạnh Kỳ mới giật mình. Nếu không có cái câu “Ta là ai, ai là ta” mà cả hai đều có, thì cơ bản hắn không hề nghĩ hai người đó là một người! Chẳng lẽ quái đạo sĩ kia thật sự là Thanh Đế Đông Vương công, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, và cũng có thể chính là Đông Dương Thần Quân? Nếu là thật, vậy thì ít nhất y cũng phải đại nhân vật Tạo Hóa viên mãn! “Bần đạo biết ngươi đã từng nghe nói qua chuyện này, cũng có được mặc bảo của Đông Dương Thần Quân, từ manh mối đó mà đi tìm đi.” Lục Áp thấy Mạnh Kỳ đã có vẻ nhớ ra, tiếp tục nói, “Tóm lại, sau khi tìm được Thanh Đế hoặc là Thái Ất Thiên Tôn, ngươi chỉ cần nói với y một câu ‘Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng’ là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, xóa được tên thêm một người bạn nữa trên bảng Phong Thần.” Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng? Sáu chữ này cất giấu bí ẩn gì? Nghĩ tới Cửu Trọng Thiên, lại nhớ tới trái đào máu yêu dị mình đang giữ, nó rốt cuộc là cái gì? Lục Áp khẽ gạt tay một cái, ba chữ vàng “Giang Chỉ Vi” trên bảng Phong Thần vỡ tan, có cái gì đó như thoát khỏi trói buộc, chui vào hư không. Chính là lúc này! Mạnh Kỳ lập tức chộp lấy cái thứ khí tức kia, thắp “Đạo Nhất Lưu Ly đăng”, kích phát Bá Vương Tuyệt Đao, độn đi theo. Xông qua nhiều tầng bình chướng, trước mắt hắn bỗng sáng lên, thì ra đã về tới Chân Thật giới, độn vào Tẩy Kiếm các, đi tới tĩnh thất nơi Giang Chỉ Vi đang ở. Lúc này thế thái bình tĩnh, Tẩy Kiếm các đại trận không mở hết hoàn toàn, đương nhiên không cản được Mạnh Kỳ. Tô Vô Danh lập tức nắm lấy kiếm, nhưng sau khi phát hiện đó là Mạnh Kỳ, thì thả lỏng tay ra. Bùm bùm, quanh người Mạnh Kỳ xuất hiện tử điện, hai mắt cổ đăng hiện ra, chiếu ra ánh sáng đen trắng mênh mông, chiếu vào cửa tĩnh thất. “Chân Linh” kia chui vào mi tâm Giang Chỉ Vi, khiến cô mở mắt, nhìn thấy Mạnh Kỳ. Không chút do dự, cô mở trận pháp của tĩnh thất ra. Mạnh Kỳ vung Tuyệt Đao, đất trời chìm vào tăm tối, mọi thứ đều như biến mất, tử điện trong vắt bắn ra, chém đứt những sợi dây nhân quả hư ảo, khiến Giang Chỉ Vi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như trút xuống bao sợi gông xiềng, cả người như muốn đột phá lên Pháp Thân, nhưng cô cố kiềm nén lại, bởi vì biết mình tích lũy chưa đủ, tu hành chưa đủ, cái gọi là cơ hội này bất quá chỉ là ngoại ma dụ hoặc, nếu cô thử, nhất định sẽ bị thất bại, thân tử đạo tiêu. Tranh một tiếng, Mạnh Kỳ thu hồi Bá Vương Tuyệt Đao, mỉm cười nhìn Giang Chỉ Vi, trang nghiêm tuyên bố: “Từ giờ trở đi, ngươi không còn là Luân Hồi giả.” Giang Chỉ Vi nhắm chặt mắt, cố kềm chế cảm xúc, hơn nửa ngày sau mới mở mắt ra, đôi mắt sáng rực: “May mà có Luân Hồi, cũng may mà thoát ra khỏi được Luân Hồi.” Nếu không có Luân Hồi, mình với mấy người Mạnh Kỳ làm sao quen biết được nhau, nếu không có Luân Hồi, mình làm sao biết được bao nhiêu là kiếm pháp tinh diệu thần kì như vậy, nếu không có Luân Hồi, làm sao mình có được bao nhiêu là kinh nghiệm quý báu, cho nên may mắn mà có Luân Hồi, nhưng nếu không thể thoát khỏi được Luân Hồi, với tầng tầng gông xiềng trong người, nhất định sẽ phải đi làm những chuyện mà mình không muốn làm, phải lựa chọn điều không thể lựa chọn, khuất nhục sống hay là chết, nên được Mạnh Kỳ hỗ trợ, thoát ly Luân Hồi là điều vô cùng may mắn. Mạnh Kỳ ngồi xuống, truyền âm kể cho cô nghe chuyện giao dịch của hắn với Lục Áp. “Lục Áp không hẳn sẽ thật lòng làm theo lời hứa, sau hai lần sẽ càng thêm chú ý.” Giang Chỉ Vi nghe chuyện mấy người Nguyễn Ngọc Thư có hi vọng thoát khốn, vừa thấy mừng vừa lo, “Ừ, ta sẽ hỗ trợ ngươi tìm Thanh Đế hoặc Thái Ất Thiên Tôn, mảnh vỡ Hạo Thiên kính sẽ giúp ta thần du vạn giới và mảnh vỡ Trụ Quang, có lẽ sẽ tìm được thêm nhiều manh mối.” Mạnh Kỳ ngăn cách trong ngoài, truyền âm nói: “Ta từng thấy một người có lẽ là Thanh Đế ở một hải nhãn ở Đông Hải, đợi tới khi có dược thần binh kiếm sẽ đi tìm, quãng thời gian tới ngươi có thần du chư giới thì xem thử có tin tức gì không.” Giang Chỉ Vi gật đầu: “Tiểu hòa thượng, vừa rồi lúc ta thần du mảnh vỡ Trụ Quang, tìm kiếm “ta khác”, có cảm giác hình như lại vừa có thêm một “ta khác”.” “có thêm một “ta khác”? Mảnh vỡ Trụ Quang? Chẳng lẽ có mảnh vỡ Trụ Quang mới sinh ra… có muốn chúng ta đi tìm thử không?” “Đi.” Giang Chỉ Vi cầm lấy mảnh vỡ Hạo Thiên kính, tay kia cầm lấy tay Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ xuất thần thức, cùng cô đi ngao du trời đất. Cảnh tượng xung quanh thay đổi, tĩnh thất và môn phái trở nên mơ mơ hồ hồ, mọi thứ trở nên hư ảo, phiêu phù trong sắc trời tối tăm, pháp tắc ẩn hiển, hoàn toàn khác với khung cảnh nhìn thấy lúc thường ngày, cứ như đang đi ở trong biển, thấy toàn là cá và san hô đủ loại. Hai người thần du hướng ra ngoài, càng ngày càng cao, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn thấy một vùng trời đất sáng ngời, bên trong có núi xanh, có đường mòn xanh xanh, dẫn tới một cái chùa màu xám xanh, trông rất cổ xưa, trong chùa có cây bồ đề, khắp trời đất đầy là pháp tắc, không đâu không có. “Lan Kha tự tịnh thổ.” Mạnh Kỳ cảm khái, hôm nay mới thật sự là được ‘nhìn’ thấy Lan Kha tự. Giang Chỉ Vi nói: “Gần đây dùng mảnh vỡ Hạo Thiên kính thần du, ta còn vào trong tự, làm phiền một ly trà xanh.” Lướt qua Lan Kha tự tịnh thổ, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi tiếp tục lướt đi tìm. Trong u ám, thi thoảng lại nhìn thấy những vùng trời đất riêng biệt, có to có nhỏ, có cái đầy sinh cơ, cũng có cái chỉ còn là tàn tích, có cái là mảnh vỡ trụ quang, cũng có cái là tịnh thổ hay động thiên, trên suốt đường đi, trong số các tịnh thổ nhìn thấy, chỉ còn một mình Lan Kha tự là hoàn hảo. Mạnh Kỳ dâng trào tâm huyết, lần theo mối liên hệ trên người Giang Chỉ Vi, mò tới mảnh vỡ trụ quang kia. “Trái!” Hai người độn qua bên trái, tiếp tục tiến vào, một hồi lâu sau, đến khi đã sắp gần như mất đi phương hướng, thì nhìn thấy một vùng trời đất rất rộng lớn, gấp cả trăm ngàn lần những mảnh vỡ trụ quang trước giờ nhìn thấy! Từ trên cao nhìn xuống, Mạnh Kỳ nhìn thấy được biển nước bao phủ khắp lục địa, dưới lớp cương phong, như ẩn như hiện. Mạnh Kỳ đánh dấu thần thức, sau đó quay trở về, lôi thân thể của hắn và Giang Chỉ Vi tới đây, để cả cơ thể được hàng lâm thật sự.