Dịch giả: Tiểu Băng “Ma Sư” Hàn Quảng đã thành Địa tiên, còn dùng tinh túy Ma Phật A Nan nghịch luyện Như Lai thần chưởng kết hợp với Thiên Đế ngọc sách và Lục Diệt Diêm Ma truyền thừa, tạo ra một thứ cực kì mạnh mẽ, phát huy tới vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù không có đặc thù Truyền Thuyết, cũng có thần dị khác, tuyệt không phải Địa tiên bình thường so sánh được. Cổ Nhĩ Đa hình như cũng đã khôi phục đỉnh phong, Thiên Tru phủ thức tỉnh tới cấp độ Thiên tiên, lại thêm Độ Thế Pháp Vương cấp Địa tiên, sở trường về hư không chi đạo và Huyết Hải La Sát thủ đoạn thần bí quỷ dị, tàn nhẫn, trong thiên hạ này, đơn đả độc đấu mà có thể thoát được bốn người vây sát, e là chỉ có một mình Tô Vô Danh vì ông có ‘không đâu không ở’, nhưng mà, bây giờ, ở trong Băng Tuyết tiên cung lại có một kẻ bị bốn người vây công mà vẫn làm Cổ Nhĩ Đa bị thương, khiến bốn người phải vừa đánh vừa lùi, rời khỏi đại điện này, trong khi người đó lại không hề để lại một dấu vết gì, quả thực là khủng khiếp! “Nơi này không thể ở lâu.” Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh gần như cùng lúc truyền âm cho nhau. Chuyện không rõ ràng, ở lại đây không phải là sáng suốt. Hai người đi theo dấu máu, chạy về phía lối đi thông tới Dao Trì. Bởi vì đám người Hàn Quảng đại chiến, đã phá hủy rất nhiều khu vực bên trong Thập Phương Đống Tuyệt Băng Phách tiên trận, khiến nó phải khôi phục, không thể tiếp tục công kích, nên hiện giờ khu vực trước mắt Mạnh Kỳ đều không gió không tuyết, nhìn thấy được những cung điện bằng băng, một quảng trường băng tuyết, những hành lang bằng băng chằng chịt, và sâu trong bão tuyết tít xa kia hình như có một cái tháp trong suốt, toàn thân có vô số phù ấn lưu chuyển, tràn ngập khí tức huyền ảo, nếu Lục Áp nói không sai, tầng trên cùng ở đỉnh tháp chính là lối vào Dao Trì! Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh vọt về phía tháp. “Trong máu của Cổ Nhĩ Đa có khí tức thần linh, xem ra hồi trước đã nhờ Thần Tủy châu mới giữ lại được một ít chân linh.” Lục đại tiên sinh nhắc Mạnh Kỳ, “Nếu gặp lại, không được đối xử với y như Pháp Thân bình thường, nếu không sẽ bị đặc dị của thần linh làm cho bị thiệt.” Mạnh Kỳ lúc này mới biết Cổ Nhĩ Đa đã thành thần linh, nói: “Có thể giúp y khôi phục tới cấp độ Địa tiên, e là chỉ có Trường Sinh thiên Thần Tủy châu......” Hôm nay Cổ Nhĩ Đa chính là Trường Sinh thiên, Trường Sinh thiên chính là Cổ Nhĩ Đa! Chưa nói Cổ Nhĩ Đa có Thiên Tru phủ, Trường Sinh thiên cũng không giống Cổ Thần đang còn phải dừng huyết tế để lấy lòng dân chúng, nên Cổ Nhĩ Đa khó đối phó hơn Cổ Thần rất nhiều! Mạnh Kỳ thở dài, sớm biết như thế, mình đã đưa Tiểu Bạch sư thúc vào trong Chân Thật chi giới, Đả Thần tiên đối phó thần linh rất tuyệt, không thua gì tuyệt thế thần binh! Tâm huyết hắn dâng trào, không nhịn được giơ Bá Vương Tuyệt Đao, tinh thần lan sang góc bên phải. Cùng lúc, Lục đại tiên sinh cũng phóng ánh mắt đến chỗ đó. Hai người đều nhận ra có khác thường! “Có người đang xem xét chúng ta......” Mạnh Kỳ ngưng thần nhìn cái góc kia, trịnh trọng nói. Hắn vừa mới có cảm giác bị người ta nhìn chăm chú! Nhưng mà cái góc kia trống trơn, ngoài tường băng, thì chẳng có gì hết! “Ta cũng cảm nhận được.” Lục đại tiên sinh trả lời. Hai người không ngừng quét thần thức qua khu vực kia, chiếu rọi từng li từng tấc, nhưng không phát hiện được cái gì. Mạnh Kỳ vận chuyển huyền công, mi tâm mở ta, hư ảnh Đạo Nhất Lưu Ly đăng hiện ra, tỏa ánh sáng trắng đen, chư quả chi nhân, không chỗ nào không tới. Tuy nhiên, cái góc kia không chiếu ra được một sợi dây liên hệ nhân quả nào, giống như không hề có ai cả! Mạnh Kỳ thu hồi Đạo Nhất Lưu Ly đăng, truyền âm cho Lục đại tiên sinh: “Có lẽ chính là kẻ địch không tồn tại mà đám người Cổ Nhĩ Đa gặp phải.” Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Chúng ta giả bộ tiếp tục đi tới, ngay lúc y ra tay, chúng ta sẽ túm được ngay.” Vạn vật trên đời đều là tương đối, muốn chạm tới hai người họ, nhất định sẽ phải làm bại lộ bản thân, thứ không tồn tại thì không thể nào gây ra thương tổn được. Mạnh Kỳ đang định trả lời, thì cả người căng lên, vung Bá Vương Tuyệt Đao hoành ngang trước người, Tuyệt Đao phát ra tiếng sấm sét vang lừng. Đương! Bá Vương Tuyệt Đao như bị một vật vô hình đánh trúng, lung lại, Mạnh Kỳ đang bay giữa không trung cả người trở nên nặng trịch, rơi xuống đất. Điện quang quét khắp xung quanh, nhưng đều chém vào chỗ trống. Cùng lúc đó, Lục đại tiên sinh cũng chém một nhát ngược ra sau, kiếm quang quay quanh giống như Chân Long, vang lên tiếng va chạm với một vật nào đó, hoa lửa bắn ra tung tóe. Sau hai âm thanh va chạm, mọi thứ lại trở lại yên tĩnh, không gió không tuyết. Mạnh Kỳ nhìn Lục đại tiên sinh, hai người cùng lắc đầu, ý bảo mình không tìm được dấu vết kẻ địch. Qua công kích vừa rồi cho thấy, kẻ địch này không mạnh lắm, nhưng mà quỷ dị khó phòng! Muốn đùa với nhau? Ta sẽ dùng Tuyệt Đao ngăn cản làm giả, dùng Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân đỡ mới là thật, để bắt lấy tung tích kẻ địch...... Mạnh Kỳ nghĩ, thầm báo cho Lục đại tiên sinh. Lục đại tiên sinh không nói gì, chỉ nhắc hắn phải cẩn thận. Hai người lại đi tới. Đi qua băng tuyết bình nguyên, phía trước là một khu điện các san sát, bão tuyết tràn ngập. Mạnh Kỳ lại cảm thấy không yên, quét mắt sang bên, đằng sau cột vẫn không có ai cả. Nhưng hắn trong nháy mắt đã quay người lại, phát động công kích. Mạnh Kỳ Bá Vương Tuyệt Đao chém một nhát, nhưng cố ý chậm nửa nhịp, đồng thời, hỗn độn u quang trên đầu tỏa xuống cũng mất đi sự vững chãi, bị đánh trúng lắc lư, có mấy tia lực âm nhu suýt tí nữa là xuyên qua được hỗn độn, đánh trúng vào người hắn. Cơ hội! Bá Vương Tuyệt Đao đột ngột tăng tốc, như tia chớp chém qua chỗ Hỗn Độn u quang bị đánh trúng. Phốc! Ánh đao tử điện vẫn bổ vào chỗ trống, không có người. Bên kia, Lục đại tiên sinh cũng vừa chặn xong một kích. “Y quỷ dị hơn ta nghĩ, ngay khi công kích là lập tức liền tiến vào trạng thái không tồn tại.” Mạnh Kỳ cau mày. Đây là kẻ địch cổ quái nhất hắn gặp phải, còn hơn cả Lang vương khi xưa. Lục đại tiên sinh trầm ngâm: “Có lẽ ‘không tồn tại’ là bản chất của y, công kích kẻ địch tồn tại mới là trạng thái đặc thù, bản chất y không cần phải cố gắng duy trì cái gì cả, nên khi y công kích, y trở về trạng thái không tồn tại rất dễ dàng.” “Không tồn tại mới là bản chất......” Mạnh Kỳ lẩm bẩm, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ tới một thứ, “Lục tiền bối, không chừng quái vật này không phải là không tồn, mà là trong mắt chúng ta nó không tồn tại.” “Ý của ngươi là?” Lục đại tiên sinh khó hiểu. Mạnh Kỳ càng nghĩ càng thấy có khả năng: “Cách thức chúng ta phán đoán có tồn tại hay không chủ yếu đều là bằng mắt, bằng thính giác, bằng xúc cảm, bằng tinh thần. Có những vật chất có đặc thù vừa vặn không bị những loại phương thức này ‘nhìn’ thấy được, nên chúng ta mới không ‘nhìn’ thấy nó.” Giống như ám vật chất, nhìn không thấy, điện từ thăm dò không tới, trong mắt người thường là không tồn tại, nhưng bản thân lại có quan hệ tới trọng lực. Loại quái vật không tồn tại này có lẽ còn ghê gớm hơn, nhưng hẳn là cùng một tình trạng. “Có lý, kẻ dựa vào ánh mắt, tất sẽ bị ánh mắt lừa gạt, kẻ dựa vào tinh thần, tất dễ dàng bị tinh thần ‘bán đứng’.” Lục đại tiên sinh gật đầu, có điều hiểu ra. Mạnh Kỳ nói tiếp: “Quái vật này tinh thần không cảm ứng được, mắt nhìn không thấy, nhưng nó nhìn trộm chúng ta lại khiến chúng ta cảm nhận được nguy hiểm, cho thấy nó có tồn tại trong tâm linh của chúng ta, có tồn tại trong liên hệ nhân quả, song chẳng qua là có thể tự cắt đứt liên hệ, dùng tâm linh cảnh giới áp chế chúng ta, cho nên, chúng ta có thể thử tìm nó từ con đường này.” Lục đại tiên sinh hỏi: “Lão phu đã nghe qua trận chiến của ngươi và Cổ Thần, hình như ngươi có khả năng tăng mạnh pháp tắc thiên địa trong Chân Thật giới hả?” “Phải.” Mạnh Kỳ không hề giấu diếm. Lục đại tiên sinh gật đầu: “Bình thường, khi ở trong động phủ của đại năng truyền thuyết, tuy lão phu có thể mượn khí tức của Chân Thật giới, nhưng không có khả năng thay đổi pháp tắc của trời đất này, chỉ tạo được chút ảnh hưởng nho nhỏ mà thôi, nếu có thể phóng đại và tăng mạnh, có lẽ sẽ có điều kì diệu.” Mạnh Kỳ nghe hiểu ngay: “Mời tiền bối thử một lần.” Dùng khí tức Chân Thật giới thay đổi pháp tắc hạ giới, chuyện này bản thân Mạnh Kỳ cũng làm được, nhưng với cảnh giới hiện giờ thì chưa làm được chuyện phóng đại nó. Bóng kiếm xung quanh Lục đại tiên sinh biến mất, một làn kiếm quang cắt qua bầu trời: “Một kiếm này, nơi này tâm linh và chân thật cùng tồn tại.” Lời còn chưa dứt, trong mắt Mạnh Kỳ hiện ra Đạo Nhất Lưu Ly đăng, quanh thân có hư ảo trường hà cọ rửa, Bá Vương Tuyệt Đao trong tay đẩy ra. Trong thiên địa xảy ra biến hóa, trước mắt Mạnh Kỳ trở thành một vùng hỗn độn và quang minh xen lẫn, nhìn thấy rất rõ cách đó không xa có một cái quan tài đồng xanh loang lổ đang lơ lửng! Là nó? Mắt Mạnh Kỳ rụt lại. Quan tài đồng xanh đánh tới, nắp quan tài lộ ra một khe nhỏ. Thông qua khe hở, Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh nhìn thấy trong quan tài trống trơn, chỉ có một cái gì đó màu đen, to bằng nắm tay. Đông đông đông! Vật màu đen đó phồng lên xẹp xuống, giống một cái ma tâm! Đông đông đông! Mạnh Kỳ cảm thấy trái tim trong ngực mình cũng đập nhanh lên theo nhịp của nó!