Dịch giả: Tiểu Băng Khí tím bay xa ba vạn dặm, đạo đức năm ngàn chữ vọng trời cao, như âm thanh của trời đất chấn điếc cả tai, giáo hóa thế nhân, lan truyền đại đạo, chỗ xa đến mấy, đều nghe nhìn thấy. Trong Kim Quang động, Sở Trang vương cau mày, đang nghĩ xem phải làm sao để hóa giải sách lược liên hoàn của Tề Hoàn công thì hư không bỗng xuất hiện khí tím, những đốm sáng đen trắng và huyền hoàng thi nhau rơi xuống. Sở Trang vương ngạc nhiên ngẩng đầu, bên tai bỗng lên giọng đọc âm “Đạo khả đạo, phi hằng đạo”. “Đạo khả đạo, phi hằng đạo......” Y nhướng mày, lầm bầm đọc theo, cảm thấy những lời này tràn ngập huyền diệu ý nhị, càng ngẫm nghĩ càng thấy chúng ý cảnh sâu xa, không có gì cụ thể, nhưng lại thống lĩnh vạn pháp. “Giải này phân, và này quang, đồng này trần......” Những câu đạo đức không ngừng tuôn tới làm y bối rối, vò đầu bứt tai, ảo não không thôi. Y lập tức vận chuyển vạn giới na di, trong mắt chiếu ra đại đạo luân âm chi nguyên, để tìm xem chuyện gì đang xảy ra. Trong đôi mắt đầy phù ảnh, nhìn thấy một người cưỡi trâu xanh. Người này ngồi ngay ngắn lưng trâu, nhàn nhã đương nhiên, cảm giác vô cùng quen thuộc. Sở Trang vương bật thốt: “Tô Mặc!” Là Mặc gia cự tử Tô Mặc, kẻ lấy được Khai Thiên các ấn, có liên hệ với Ngọc Hư cung! Hắn có thể giảng ra đạo đức chi ngôn! Thánh Nhân ra, bách gia hưng! Vương cung đất Tề, Tề Hoàn công nghe tới say mê, thi thoảng lại gõ nhịp hòa cùng, cho đến khi đạo đức năm ngàn chữ chỉ còn lại dư âm lượn lờ, lão mới than thở: “Có pháp có thuật chung có đạo!” Trâu xanh từng bước bước lên cao, Mạnh Kỳ bình thản để mặc cho nó đi, không khống chế hướng đi của nó, vì hắn biết có việc hắn sắp phải đối mặt. Hôm nay mình tránh thoát trói buộc, chém đứt quá khứ tương lai, đánh nát phong ấn của Ma Phật A Nan, e là cái vị ở sau màn kia sẽ bắt đầu xuất hiện! Bốn vó tung bay, dưới chân trâu xanh là những đóa mây lành, càng chạy càng cao, phía trước là cả một biển mây trắng như tuyết. Thời gian đang là sau giờ ngọ, mặt trời đang rực rỡ trên cao, biển mây một mảnh vàng lóng lánh, huy hoàng tráng lệ. Sâu trong biển mây bỗng xuất hiện một cung điện. Huyền hoàng lót đáy, mái hiên thả xuống những dòng khí lành, cánh cửa đỏ thắm đóng chặt, phủ đầy đinh màu vàng, tôn quý cao thượng, bốn phía đều có lan can bằng ngọc thạch, và giếng cổ, chính là Ngọc Hư cung! Trâu xanh vó đạp hư không, xuyên qua biển mây, đi tới cửa Ngọc Hư cung. Két một tiếng, cánh cửa đỏ thắm không gió tự mở! Mạnh Kỳ rời khỏi lưng trâu, khẽ hất tay. Con trâu phân giải thành những đốm sáng huyền hoàng, đen trắng và tím, chui vào trong pháp thân của Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ đi tới cửa. Nhân Hoàng kiếm trong tay đã sớm bay trở về tay Cao Lãm. Bá Vương Tuyệt Đao lại trở về màu đen, thi thoảng lại lóe tử điện. Lúc này, ngoài Bá Vương Tuyệt Đao, trên người Mạnh Kỳ chỉ còn vài món vật phẩm, các chân ý truyền thừa, Đại Đạo chi thụ, và huyết đào yêu dị, những thứ còn lại khi cơ thể của bản tôn hôi phi yên diệt, chúng cũng nát thành bột mịn, còn không thì cũng hóa thành đạo đức năm ngàn chữ, truyền khắp hoàn vũ. Quả thật là tay không mà tới, tay không mà đi, gần như không mang theo cái gì, thực là tiêu sái. Xuyên qua cánh cửa đỏ thắm, trước mắt Mạnh Kỳ là một dãy hành lang sáng sủa, tất cả cấm pháp đều đã tắt, như đang đón khách quý. Xuyên qua hành lang, kết cấu nơi này so với trước đây hoàn toàn không giống nhau, trước mặt xuất hiện một cái đại điện cao quý tôn nghiêm, trên có tấm biển “Viết”: “Ngọc Thanh cung!” Cửa cung mở ra, bên trong trống trải đơn giản, chỉ có một mớ bồ đoàn. Trên một bồ đoàn có một người đang ngồi, đầu đội phiến vân quan, chân đi giày cỏ, eo buộc dải tua rua, dung mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, vô cùng quen thuộc! Y ngồi ở đó, mà như không có, cả quá khứ hiện tại tương lai đều có, không mang theo tang thương, lại có cảm giác tuế nguyệt trôi qua thâm thúy, không lộ uy nghiêm, lại khiến người ta không dám nhìn thẳng. Y nhìn Mạnh Kỳ tiến vào, mỉm cười: “Sư huynh, còn nhớ tiểu sư đệ ở ven hồ Đại Minh không?” “Chân Tuệ......” Mắt Mạnh Kỳ co lại, chợt lại nói, “Dương Tiễn......” Tiểu sư đệ Chân Tuệ là Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn! Bậc đại năng có hi vọng đăng lâm Bỉ Ngạn nhất của thời mình! Là bậc đại năng một lời định thiên địa! Mọi chuyện ngày xưa phát hiện Chân Thường trộm kinh, Hãn Hải lỗ mãng làm việc, vân vân, hiện ra trong đầu Mạnh Kỳ, cuối cùng đưa tới một câu: Thì ra là vậy! Vận mệnh của hắn hình như chính vì vậy mà có độ lệch đi nhất định. Nhưng cái tiểu sư đệ ngu ngơ, lúc nào mắt cũng sáng ngời, dù có nguy hiểm tính mạng cũng vẫn muốn đi tìm mình với sư phụ, đau lòng khi hắn bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm kia thực không sao ghép trùng vào cái vị đại năng tuấn tú phiêu dật, danh tiếng lẫy lừng này! Mạnh Kỳ cảm thấy bi thương và giận dữ, đứng sững ngoài cửa, không đi vào. Dương Tiễn cười khẽ: “Không phải cá, không phải đạo tiêu, cũng không phải chuyển thế thân, Chân Tuệ chính là một luồng ý thức của ta biến thành, lấy tâm cảnh trước khi nhập đạo làm gốc, là một phần ký ức ta đã mất, để tránh bị người khác phát hiện, hắn chính là ta, ta chính là hắn, tuy hai mà một, không phải độc lập.” “Vậy ngươi khôi phục được ký ức lúc nào?” Mạnh Kỳ thu liễm cảm xúc, thở dài. Nhớ lại những chuyện cũ, kết hợp với kiến thức và cảnh giới hôm nay, hắn không thể không thừa nhận Dương Tiễn nói không sai. Dương Tiễn chỉ chỉ bồ đoàn trước mặt, ý bảo Mạnh Kỳ ngồi xuống: “Lúc ngươi tiến vào Ngọc Hư cung, phát hiện địa cầu chi thân, đã làm xúc động cấm chế ta ngầm lưu lại.” “Địa cầu chi thân của ta là ngươi chuyển đến Ngọc Hư cung?” Mạnh Kỳ ngồi xuống, cách Dương Tiễn tương đối xa. Dương Tiễn gật đầu, cười: “Ta đi tìm tung tích sư tổ, nên tìm đến Ngọc Hư cung, bước vào Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng, phát hiện có di lưu nhắc nhở. Lúc đầu ta không hiểu lắm, sau này khi Ma Phật thế đã thành, rồi bị Phật Tổ trấn áp, mới hiểu là nói tới chuyện gì. Ta lần theo manh mối, tìm đến ngươi ở địa cầu, đợi đến khi Ma Phật dời hối phách, cho ngươi phụ thể Tô Tử Viễn, trước khi hắn hủy đi cái thân thể địa cầu của ngươi, ta ra tay trước, thay mận đổi đào, giấu nó vào trong bí điện Ngọc Hư cung.” “Ngươi làm tất cả những chuyện đó là vì ngăn cản Ma Phật thoát khốn?” Dương Tiễn lắc đầu: “Cũng không phải, sau khi A Nan nghịch luyện Như Lai thần chưởng, từ phật nhập ma, không chỉ nhanh chóng quay về đỉnh phong, mà còn có tiến cảnh kinh người, không mất bao lâu đã đăng lâm Bỉ Ngạn, lần tìm được tới quá khứ ban sơ, giữ lấy tương lai, nắm được cả dòng sông thời gian, là một trong những Bỉ Ngạn giả xuất sắc nhất, gần sắp ngưng ra được Đạo Quả sơ hình, chỉ thua sư tổ một chút xíu mà thôi.” “Điều này làm các đại năng kinh ngạc và e ngại, nghi ngờ Ma Phật có bí mật khác. Nhưng Ma Phật thế đã thành, khó mà áp chế, nên lúc ấy thật sự là một tràng tinh phong huyết vũ, không biết bao nhiêu đại năng vẫn lạc, cho tới khi Phật Tổ phải ra tay trấn áp.” “Cảnh giới của hắn quá mức siêu phàm, vi phạm lẽ thường, gần như không gì không làm được, kẻ đánh lại hắn chẳng có mấy ai, nếu như hắn thoát khốn, nhất định trời đất sẽ đảo điên. May mà hắn lại đi lập bố cục muốn nuôi cá để giúp mình thoát khốn, mới giúp ta tìm được cơ hội ra tay phá.” “Ngươi là một phần của hắn, nếu ngươi độc lập, hắn sẽ không thể đạt tới cảnh giới viên mãn, bị kéo xuống hàng ngũ Bỉ Ngạn bình thường, cho nên khi thoát khốn, chuyện quan trọng nhất là phải thôn phệ ngươi.” Mạnh Kỳ cuối cùng cũng đã hiểu mưu kế của Dương Tiễn: “Có thể tiếp tục trấn áp Ma Phật hay không?” “Mạt kiếp đã tới, phong ấn đã bị buông lỏng, trừ phi Phật Tổ lại ra tay, nếu không phải có ít nhất ba Bỉ Ngạn giả liên thủ mới phong ấn hắn lại được.” Dương Tiễn bình thản đáp. “Thiên Tôn không phải còn cao hơn hắn hay sao? Tại sao cũng không làm được?” Mạnh Kỳ có phần không biết phải xưng hô Nguyên Thủy Thiên Tôn như thế nào. Dương Tiễn lắc đầu cười khổ: “Ta truy tìm vạn cổ, cũng không tìm thấy sư tổ, không biết người đã đi đâu.” “Còn Phật Tổ đâu? Vì sao ngài ấy không ra tay, để mặc cho phong ấn lơi lỏng?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi. Dương Tiễn nói: “Sau khi ngưng kết Đạo Quả, tất cả suy đoán và hiểu biết của chúng ta về họ đều trở thành sai lầm, ta cũng không biết ngài ấy vì sao lại muốn làm như vậy.” Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi, mới nói: “Cái gì là mạt kiếp?” “Thiên địa có luân hồi, kỷ nguyên có chung kết, một thế này đã sắp đi vào điểm cuối, hơn nữa theo lời sư tổ nhắc nhở, ta nghi đây chính là một kỷ nguyên cuối cùng, sau nó có còn kỷ nguyên nữa hay không rất khó nói, cho nên mới gọi là thần tiên mạt kiếp, ai có thể siêu thoát, ai có thể vĩnh hằng, ai hôi phi yên diệt, thì phải xem kiếp số lần này.” Dương Tiễn giải thích, “Tới lúc đó, không biết bao nhiêu Bỉ Ngạn giả, Tạo Hóa truyền thuyết đại năng sẽ trở về.” “Giống như ngươi? Vì sao lại không trở về trước lúc đó?” Mạnh Kỳ ánh mắt u ám. “Đối với những kẻ đã sống qua vạn cổ như chúng ta, một khi trở lại dòng sông thời gian, thân thể tất sẽ bị ăn mòn rất nhanh, sức mạnh sẽ bị giảm dần, nên chúng ta cần phải luôn giữ trạng thái đỉnh phong nhất, trở về vào lúc thời cơ thích hợp nhất.” Dương Tiễn chỉ chỉ vào mình, “Cái Phân Thần này cũng sẽ được đem trở về bản thể, đợi tới khi đại kiếp chính thức mở màn, cho nên, thời gian không còn nhiều, ngươi còn có cái gì muốn hỏi hay không?” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu ta muốn cứu mấy người Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn, thì phải làm thế nào?” “Bọn họ khác với ngươi. Bọn họ có tên trên Phong Thần bảng, nếu ngươi để lộ ra ý đồ muốn cứu họ, thân thể của họ sẽ bị hủy ngay tức khắc, thu vào trong đó, riêng kẻ cầm Ma Hoàng trảo chỉ cần hơi có không đúng, Ma Quân sẽ trở về ngay tức khắc, nên ngươi phải tính cho thật kĩ, chờ đợi hoặc phải tạo ra được cơ hội......” Dương Tiễn nói một tràng, Mạnh Kỳ dụng tâm ghi nhớ. Vừa nói xong, thân hình Dương Tiễn trở nên trong suốt, một dòng sông thời gian hư ảo hiện ra, y mỉm cười: “Thời gian sắp tới, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Hy vọng tới khi ta quay trở lại, vẫn còn có thể nhìn thấy sư huynh.” Mạnh Kỳ thở dài, đứng lên, đi ra ngoài điện, lầm bầm: “Ở trong lòng ta, tiểu sư đệ đã chết.” Trước mắt hắn, giếng cổ sừng sững, biển mây cuồn cuộn.