Dịch giả: Tiểu Băng Được so chiêu với nhân vật thần thoại làm Giang Chỉ Vi vô cùng hưng phấn, nhất là khi đây lại chính là Văn Thù Bồ Tát lừng danh thời đại thần thoại, cùng với “Trí tuệ chi kiếm” tiếng tăm lừng lẫy trong giới chư phật bồ tát! Giang Chỉ Vi không hề quan tâm mình có phần thắng hay không. Cho dù đối phương Chân Linh đã tiêu, chỉ còn lại Kim Thân, kiếm đạo vẫn thuộc hàng cực mạnh, nhưng đây là trò chơi, không phải hiện thực! Bình thường, những di thể cấp Nhân tiên Địa tiên không có linh trí, bị người ngoài thao túng, chỉ xuất ra được chiến lực cỡ chuẩn Pháp Thân mà thôi, nhưng nếu vì một lý do nào đó, họ có được linh trí nhất định, tự chủ được hành động của mình, vậy sẽ giống với thi hài Bắc Cực Chân Long và Tiên Thiên Thần Thi của Sinh Tử Vô Thường tông, xuất ra được thực lực Địa tiên, nếu gặp phải kẻ địch loại này, Giang Chỉ Vi chỉ có một đường bỏ chạy. Lúc này, trước mặt Giang Chỉ Vi là một di thể đại năng Truyền Thuyết hoàn hảo! Hơn nữa, Văn Thù Bồ Tát một trong tứ đại Bồ Tát của chư tịnh thổ, quá khứ là Nhiên Đăng Cổ Phật lão sư, Nhiên Đăng Cổ Phật lại là lão sư của Phật Tổ Như Lai, công đức đều đủ, trí tuệ thù thắng, e là đã giống như Địa Tạng Quan Âm, bước qua Truyền Thuyết, thân chứng Tạo Hóa. Đây là một cái di thể cấp Tạo Hóa! Giang Chỉ Vi thầm than, nhưng không sợ hãi. Sau lưng cô hiện ra Thái Thượng kiếm quân chi tướng, kiếm ý ngưng tụ thành thân thể, hóa thành xiêm y, hai mắt vô tình, không có cảm xúc, với mọi thứ đều đối xử bình đẳng. Cô vẫn còn có một cơ hội! Địch nhân dù có mạnh thì cũng chỉ là một cái xác chết, không có linh trí! Giang Chỉ Vi xuất kiếm, Pháp Tướng, tâm linh, nhục thân, cảm ứng hòa vào Bạch Hồng Quán Nhật kiếm, chém ra một đường kiếm quang thuần túy. Trong thiên địa, chỉ còn nó, không còn Giang Chỉ Vi! Kiếm quang huy hoàng mà trong vắt, như điều tốt đẹp chỉ thấy được ở trong mộng cảnh, chém qua không gian, nhoáng cái đã tới chỗ Văn Thù Bồ Tát, khiến Đại Bồ Tát Kim Thân và sư tử xanh dưới thân rơi vào trạng thái hư hóa trong suốt, với kiếm quang như ở trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt, không can thiệp vào chuyện của nhau. Một kiếm này, trảm đạo gặp ta, không nhìn Kim Thân, chỉ hỏi tâm linh, tại trước Pháp Thân là Nguyên Thần, tại sau Pháp Thân là chân linh! Đây chỉ là một cái di thể chấp niệm, làm gì có chân linh! Giang Chỉ Vi xuất kiếm này chính là muốn chém đứt mối liên hệ giữa người thao túng và Kim Thân, di thể không còn người thao túng, vậy thì không còn gì phải sợ, có thể vòng qua! Kiếm quang đẹp đến mức không giống hiện thực, lọt vào “Chân thật chi giới” trong cơ thể Văn Thù Bồ Tát, ở đó đều là trí tuệ chi quang. Biển quang mang vô biên chiếu sáng kiếm quang, xuyên thấu tất cả mọi bí mật của nó. Văn Thù Bồ Tát Pháp Thân động, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, trí tuệ chi quang bùng nổ, như thủy triều tràn về phía kiếm quang, dây dưa nó, trì hoãn nó! “Duy ngã độc tôn” đấu với “Trảm đạo gặp ta”. Như Lai thần chưởng đấu với Tiệt Thiên thất kiếm! Tuy rằng Văn Thù Bồ Tát không có Chân Linh, nhưng duy ngã độc tôn điều động trí tuệ chi quang còn sót lại, chiếu khắp hoàn vũ, dùng áp chế của thực lực và cảnh giới vượt trội để diệt trừ kiếm quang Giang Chỉ Vi. Đường này không thông. Giang Chỉ Vi nghĩ vậy, kiếm quang thay đổi, thân thể hư hóa, như đang thiêu đốt Nguyên Thần. Một hư ảnh Thái Thượng kiếm quân chi tướng cầm trường kiếm đột ngột hiện ra ở giữa hư không, dưới chân có một dòng sông. Kiếm nhập tam! Pháp Tướng vung kiếm, đầy trời đều là quang mang, đất trời chỉ còn hai màu đen trắng, thời gian và không gian như ngừng lại. Văn Thù Bồ Tát như bị tầng tầng hổ phách vây quanh, đứng ngẩn người ra. Một kiếm chém ra xong, Giang Chỉ Vi lập tức độn đi xa, mặt mày tái nhợt. Độn quang vừa khởi, năm búi tóc trên đầu Văn Thù Bồ Tát thả ra Lưu Ly tịnh quang, xuyên qua thế giới đen trắng, cô đọng ra năm bức tượng Kim Thân Phật Đà, tượng trưng cho ngũ đại trí tuệ, ở giữa là Đại Nhật Như Lai, phía tây là A Di Đà Như Lai, phía bắc là Bất Không Thành Tựu Như Lai, phía nam là Bảo Sinh Như Lai, phía đông là A Súc Như Lai. Năm Kim Thân Phật Đà niệm ra năm loại chân ngôn của mình, giữa không trung xuất hiện một mớ chữ vạn vàng chóe, xung quanh Văn Thù Bồ Tát hiện ra một dòng sông hư ảo, mài dũa thân hình cho y. Thời gian cô đọng tan rã. Văn Thù Bồ Tát giơ tay lên, trí tuệ chi kiếm chém ra. Xung quanh Giang Chỉ Vi xuất hiện vô số Văn Thù Bồ Tát Kim Thân, với vô số hình thái khác nhau, cùng niệm: “A, la, bả, giả, na.” Giang Chỉ Vi bị ảnh hưởng, kiếm không xuất ra được, trơ mắt nhìn trí tuệ chi kiếm chém tới. Vật cô đang nắm trong tay lóe ra ánh sáng, mỗi tia ánh sáng thông tới một phương vũ trụ, ngưng tụ ra những Giang Chỉ Vi! Mảnh vỡ Hạo Thiên kính kết hợp với Đạo Truyền Hoàn Vũ! Vô số Giang Chỉ Vi đón đỡ vô lượng quang hoa trí tuệ chi kiếm chém ra! Đương! Tiếng va chạm vang lên, Giang Chỉ Vi bị đánh bay, miệng phun máu tươi, Nguyên Thần, Pháp Tướng và nhục thể hoàn toàn khô kiệt. Cô tông vào vách núi, Văn Thù Bồ Tát Kim Thân xòe bàn tay, chụp xuống, từng tầng tịnh thổ hiện ra, tất cả Phật Đà biến mất. Bàn tay phủ xuống, Giang Chỉ Vi đã không còn có khả năng chạy trốn, tất cả quang hoa trên người đều bị một chưởng này ấn diệt. Năm ngón tay khép lại, cô bị thu vào tịnh thổ trong tay. Văn Thù Bồ Tát Kim Thân cưỡi sư tử, xoay hướng rời đi. ............ Tiếng đàn dễ nghe, sinh cơ nồng đậm, Nguyễn Ngọc Thư đoán mình không trốn thoát được con thiên long, nên vô cùng tập trung đánh lên bản “Long Quy Bối Thọ phổ”. Nó có thể làm người ta toả sáng sinh cơ, có thể khiến người chết an bình, chính là lựa chọn tốt nhất. Thiên Long lẳng lặng lắng nghe, sự không cam tâm và tĩnh mịch trong mắt bắt đầu giãy dụa. Nó ngẩng đầu, há miệng gầm lên. Rống! Tiếng long ngâm vang xa, tiếng đàn bị lấn át, Nguyễn Ngọc Thư tai mắt mũi miệng đều ứa ra máu tươi, đầu ông lên, nguyên thần bị chấn nhiếp. Thật sự là long ngâm thương mãng. Chân Long cấp Thiên Tiên! Đinh đinh đông đông, Cầm Tâm trong cơ thể cô đương nhiên vận chuyển, chống đỡ Long Ngâm ăn mòn, nhưng hàn khí đã từ thân thể thương long tràn ra, đông kết hư không, đông kết cả thân thể của cô. ............ Triệu Hằng bổ ra tám kiếm, Hỏa Long, Bạch Long, Hắc Long đủ loại giương nanh múa vuốt bay về phía Kim Sí Đại Bằng, muốn dùng Thiên Tử kiếm để chống lại nó. Nhưng đám chân long của Thiên Tử kiếm pháp ngưng ra còn chưa tới gần chim đại bàng đã hoàn toàn tiêu tán, ngay cả rồng hư ảo mà cũng vẫn còn biết sợ hãi. Triệu Hằng cắn chặt răng, quanh người hiện ra những đốm sáng huyền hoàng, mỗi đốm như một ánh đèn, ẩn chứa nhân đạo khí tức ấm áp. Kinh Thế bát kiếm, “Vạn gia đèn đuốc”! Trường kiếm chém ra, ánh đèn huy hoàng, nhân thế hàng lâm nơi này, xua tan âm tà, khiến Kim Sí Đại Bằng thống khổ lắc lư. Thấy thế, Triệu Hằng lập tức bỏ chạy. Chạy một hồi, y tưởng mình đã thoát, nhưng một cái mỏ nhọn dính long huyết đã thò tới, ngoạm lấy cổ y. Chỉ bằng một động tác, Kim Sí Đại Bằng đã đuổi kịp!