Dịch giả: Tiểu Băng Độn quang khởi, xuyên qua biển mây trắng muốt. Giang Chỉ Vi chẳng hề thắc mắc vì sao Mạnh Kỳ mặc tăng bào, vì sao hắn mất tích mười năm, hắn đã đi đâu, cứ như vậy cùng hắn bay đi Giang Đông. Giọng cô dịu dàng, trong veo, không nhanh không chậm: “Ngọc Thư muội muội nhất tâm cầm đạo, càng ngày càng thanh lãnh thoát tục như tiên, ha ha, đương nhiên, tới lúc ăn thì khác.” “Cô ấy trong nhiệm vụ luân hồi kiếm được kì ngộ, lấy được [Long Quy Bối Thọ phổ] tàn thiên, sau khi trở về, cuối cùng cũng được Độ Nhân cầm thừa nhận, trở thành người chấp chưởng mới. Tuy không thể dùng vào luân hồi, nhưng được lợi không phải là ít, năm ngoái đã bước vào Cửu Trọng Thiên, trở thành Ngoại Cảnh đỉnh phong, là cầm tiên đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ, được khen ngợi rất nhiều.” “Ai cũng nói Nguyễn lão gia tử sẽ chết trước Thủ Tĩnh tiền bối và Hạ Hầu gia tổ nãi nãi, nhưng nhờ Đông Cực Trường Sinh đan, ông ấy vẫn sống nhăn răng, tuổi thọ còn lại dư sức cho ông ấy tiếp tục không ngừng theo đuổi con đường Pháp Thân, không cần vội vã, tiếc rằng Thủ Tĩnh tiền bối vẫn thất bại, Pháp Thân không hổ là tiên nhân, con đường lên trời, quả thực quá gian nan.” Mạnh Kỳ lẳng lặng nghe, không nói một lời. Giang Chỉ Vi tiếp tục kể: “Ngọc Thư muội muội mấy năm gần đây hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ Tiên Tích, sưu tập được rất nhiều thiện công, cuối cùng tích cóp đủ, hoàn chỉnh [Long Quy Bối Thọ phổ], kết hợp với [Liệt Thiên Biến Địa khúc], sinh tử hợp nhất, có thể nhìn thấy được Phục Hoàng chi đạo ngày xưa......” “Cô ấy còn sưu tập được rất nhiều cầm phổ và thực đơn trong thế giới luân hồi, tự học nấu ăn, nấu ra ngon hơn ta rất nhiều, nhưng trước đó thì luôn thất bại, nướng cánh gà ngoài khét trong sống, kho cá thì cháy thành than, nấu canh thì mặn như nước biển......” Giọng kể đầy ý cười, vẽ ra rất nhiều hình ảnh cho Mạnh Kỳ. “...... Triệu Hằng đăng cơ hơn mười năm, hiện giờ chấp chưởng thần binh Thiên Tử kiếm, so với hồi trước, trầm ổn uy nghiêm hơn rất nhiều, nhưng Đại Tấn bị Bắc Chu không ngừng ngầm chiếm, lại không có Pháp Thân, không sớm thì muộn cũng sẽ phải đối mặt với Cao Lãm, cho nên hắn càng ngày càng trầm mặc. Bề ngoài không hiện, nhưng trong lòng rất lo lắng.” “Sau khi hắn trở thành tông sư, việc tăng trưởng chúng sinh chi lực cũng chậm lại, tới giờ vẫn còn đang ở Cửu Trọng Thiên, chưa thấy hy vọng bước lên được nấc thang trời thứ ba.” “Hắn gặp được rất nhiều kì ngộ trong thế giới luân hồi, đều có liên quan tới thiên tử, công pháp [Kinh Thế thư] và chúng sinh chi lực ngưng luyện hơn rất nhiều, ảnh hưởng tới số mệnh.” “Bốn năm trước, Tề sư huynh cũng thoát khỏi cửu u, nhờ công pháp của bản thân, khống chế được Ma Hoàng trảo, không bị mất đi bản tính, không trở nên tàn nhẫn điên cuồng. Nhưng quan điểm của huynh ấy không được người ta hoan nghênh, bị các đại môn phái thế gia coi là kẻ thù, gọi cái tổ chức huynh ấy sáng lập ra là ‘Xích Sắc ma môn’, liệt vào một trong tà ma chín đạo.” “Ta chuyên tâm Kiếm đạo, đối với ý muốn của Tề sư huynh không phản đối nhưng cũng không ủng hộ, chỉ khoanh tay đứng nhìn.” “Sau khi ‘Phi Thiên Dạ Xoa’ Ngôn Vô Ngã tiền bối tấn chức nửa bước, mười năm nay, Tiên Tích rất là giữ kẽ, khá nhiều thành viên mất mạng trong luân hồi, như Thuần Dương tử, như Xích Tinh tử, như Ly Sơn lão mẫu, trải qua vài lần bổ sung, hiện giờ chúng ta còn hai mươi chín danh thành viên.” “Đấu Mẫu nguyên quân vẫn như cũ, mười năm chỉ làm hai lần nhiệm vụ luân hồi, cô ấy có thần binh trong tay, đủ để ứng phó, nhưng khoảng cách tới Pháp Thân không rút ngắn lại được tí nào.” “Tới giờ, Ngọc Thư muội muội và Triệu Hằng vượt qua nhiệm vụ tử vong lần thứ ba, chúng ta đã có khả năng cùng nhau trải qua luân hồi.” Những câu chuyện, những thông tin khiến khoảng cách mười năm trống rỗng của Mạnh Kỳ dần dần được lấp đầy, như hắn chưa bao giờ rời đi, ngăn cách vô hình còn chưa hình thành đã hoàn toàn tiêu thất. “Còn ngươi?” Mạnh Kỳ cuối cùng cũng mở miệng, mắt rũ thấp. “Ta a?” Giang Chỉ Vi khẽ cười, “Trong mười năm này, ta có qua hai lần nhiệm vụ, đi Thục Sơn thế giới và Ma Giới tàn phiến, gặp được rất nhiều cách tu luyện khác nhau, đã có được nhận thức mới về đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển, ừ, năm trước có làm nhiệm vụ tử vong, sau đó nghỉ ngơi đến bây giờ.” “Lúc bước qua nấc thang trời thứ ba, ta đã áp chế cảnh giới, dùng ‘Trảm đạo gặp ta’ và ‘Đạo Truyền Hoàn Vũ’ của ‘Tiệt Thiên thất kiếm’ để đột phá, coi như trải qua thêm một nhiệm vụ nữa.” “Mấy năm nay chiến tích cũng có nhiều, nhưng thật sự đáng nhớ thì chỉ có mấy cái. ‘Lục Dương cuồng khách’ ý chí quán thông võ đạo, cơ hồ có đặc thù ngoại tà không xâm, có biến hóa khó nhiễu, ‘Chuyển Luân Phật sống’ tinh thần vô cùng cường đại, không thua gì Pháp Thân, kết hợp công pháp Bí Phật giáo, lấy ảo làm thật, làm người ta trầm luân vào biển khổ, ‘Quỷ Mẫu’ trong mảnh giới Ma Giới, yêu tà khó lường, cực kì nguy hiểm, ý chí chỉ hơi sơ sẩy, sẽ bị kéo vào vạn kiếp không được giải thoát......” ...... Giọng nói bay qua, khắc họa từng chuyện từng chuyện một, khiến mười năm xa cách, như chưa từng chia lìa. Nói xong lời cuối cùng, Giang Chỉ Vi nghiêm mặt lại, khẽ nhăn mày: “Ngươi biết nhiệm vụ lần này không?” “Chưa kiểm.” Mạnh Kỳ thở dài. Độn quang đã vào Giang Đông, Giang Chỉ Vi trầm ngâm một hồi rồi nói: “Hình như là ‘Trở về Linh sơn’.” Trở về Linh sơn? Ngàn vạn Phật Đà Bồ Tát nhập diệt, Đại Thánh hét to vang vọng vạn cổ Linh sơn...... Hồi ở Vĩnh Sinh cốc, hắn đã từng nhìn thấy người thả câu ở Linh sơn...... Quả nhiên...... Mạnh Kỳ không nói gì, nét mặt cũng không hề thay đổi. ............ Độn quang hạ xuống đỉnh núi, một cây xích sắt vắt ngang sông, hai ngọn núi đối mặt với nhau. Vương Tư Viễn đang chờ sẵn trong cổ đình trên đỉnh núi, bày bàn, pha trà, hương vị lượn lờ, thanh u yên tĩnh. Nhìn thấy Mạnh Kỳ, y ngẩn người, ho khan kịch liệt, ho tới oằn người, kéo động cả nguyên thần, ho tới mức máu phun ra như xối. “Ngươi tới mức này...... Hèn gì ta không tính ra được.” Vương Tư Viễn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, nuốt cả máu vào trong, giọng nói vừa cảm khái vừa điên cuồng. Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi ngồi xuống đối diện với y, không nói gì. Cơ thịt ở ngực Mạnh Kỳ vẫn còn đang mấp máy để tự chữa trị. Vương Tư Viễn buông chén trà, tay phải nắm lại thành quyền, gõ nhẹ vào môi: “Nhục thân, Nguyên Thần, Pháp Tướng dung hợp, là Pháp Thân, Tiên Đạo chi thủy, Long Môn sở tại, nếu ta người thả câu, lúc này sẽ thu cần, muộn hơn nữa e đuôi to khó vẫy, đập ngược lại tự làm thương bản thân.” “Đây là kiếp không thể trốn tránh.” “Cũng là cái kiếp mà tự cổ chí kim, chưa từng có ai chống lại được thành công.” Y nói rất đột ngột, rất khó hiểu, nhưng y biết Giang Chỉ Vi hiểu, Tô Mạnh càng hiểu. “Nếu không phải thật sự trường sinh, vạn vật sẽ đều có kết quả tương tự như nhau. Tử vong là sự kết thúc vĩnh hằng, quá lắm chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.” Mạnh Kỳ nói. Vương Tư Viễn ho khan, mím mím môi, nói qua chuyện khác: “Chẳng phải ngươi rất hứng thú với bí mật của A Nan tịnh thổ sau núi Thiếu Lâm hay sao?” “Mười năm nay, ta tìm nhiều tử tù cho nghịch luyện [Dịch Cân kinh], nhưng không có ai thành công. Đoàn Thụy rất thông minh, cứ ở trong bóng tối giở trò, nhưng mấy năm nay, thanh danh của y đã tăng cao, dấu vết để lại rất nhiều, nếu muốn tìm, thì tìm không khó.” Thiên hạ rộng lớn, Vương đại công tử muốn tìm ai, thật đúng là chẳng có mấy ai trốn được! Giang Chỉ Vi bỗng nhiên xen vào: “Vương đại công tử, ngươi cũng thấy hứng thú với A Nan tịnh thổ?” Kiếm Tâm trong vắt, Thái Thượng Thông Thiên, một chút xíu cảm xúc mờ nhạt của Vương Tư Viễn cũng bị cảm ứng được! Vương Tư Viễn sắc mặt tái nhợt, lắc đầu bật cười: “Nó là kết của Vương gia.” Là kết, chứ không phải kiếp. “Đoàn Thụy ở đâu?” Mạnh Kỳ hỏi. Vương Tư Viễn đưa tay chụp một cái, những đốm sáng tụ lại, hiện ra vô số kí hiệu và hình ảnh, dần ngưng tụ thành những cây thẻ tính. ............ Thảo nguyên phương bắc, Đoàn Thụy cắm bàn tay vào ngực người đối diện, móc trái tim ra, bóp nát, nét mặt đầy sung sướng. “Cuồng Đao” tái xuất, làm mình đang lo sợ bất an, tâm tình khó chịu, cái tên mã phỉ ngu ngốc này còn dám chặn đường mình! “Bách Khuyết Thiên Ma, Trường Sinh thiên sắp trở về, còn không mau trở về hội hợp?” “Chức Cẩm tán nhân” Thiệu Trường Ca nhíu mày nhìn cảnh máu me trước mặt giục. Anh Ninh mỉm cười bàng quan, cô không để ý tới mấy chuyện kiểu này, sợ làm bẩn mình. ............ Thẻ tính dừng ở trên bàn, Vương Tư Viễn đang định nhặt lên để tính, thì nhìn thấy một cánh tay thò ra, cầm lấy thẻ tính. Cánh tay của Mạnh Kỳ! Gương mặt Vương Tư Viễn nổi lên một tia ửng hồng, thì thào: “Chư quả chi nhân?” Mạnh Kỳ không đáp lại, một tay cầm thẻ tính lên, bàn tay còn lại đưa vào hư không. ............ Đoàn Thụy thở hắt ra, đang định lên tiếng, thì hư không trước mặt bỗng gợn sóng, một bàn tay thò ra, chộp vào đầu y! Quang cảnh thay đổi, thảo nguyên đầy cỏ xanh cùng với Thiệu Trường Ca và Anh Ninh biến mất, y nhìn thấy một tăng nhân áo xám, gương mặt tang thương, đôi mắt đạm mạc đang nhìn mình! Nước sông cuồn cuộn, một sợi dây xích sắt chặn ngang, sơn phong linh tú, là cảnh đẹp Giang Đông!