Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 906
Dịch giả: Tiểu Băng
Nghe Nguyên Ương lẩm bẩm, Mục Vân Nhạc ngẩn người, chớp mắt hỏi: “Đó là ai? Tình lang của Nguyên nữ hiệp?”
Nguyên Ương xuất từ Nam Hoang bộ lạc, lời lẽ lúc nào cũng thẳng tưng lớn mật, thời còn nhỏ, Mục Vân Nhạc gặp cô mấy lần, đương nhiên biết nói chuyện với cô thì nên dùng từ ngữ gì.
“Tình lang?? Nguyên Ương hai mắt lấp lánh, sau đó ảm đạm, cười tự giễu, “Ở trong mắt hắn, ta chắc chỉ là một cô bé con giống như ngươi thôi, thuận miệng sẽ chỉ điểm một chút, chứ bình thường ngay cả nhớ cũng không nhớ tới.”
Mục Vân Nhạc kinh ngạc, bật thốt: “Nguyên nữ hiệp, vậy mà ngươi còn tìm hắn?”
Nguyên Ương nhìn đôi mắt long lanh của thiếu nữ, chợt nhận ra bé con hay khóc hay cười năm xưa giờ lại còn đẹp hơn cả mình. Cô thở dài, thò tay ra, xoa đầu Mục Vân Nhạc như ngày cũ, cười cảm khái:
“Ngươi đó, tính tình vẫn còn con nít quá, chờ tới khi ngươi lớn lên thật sự, gặp được một người như vậy, sẽ không còn hỏi vì sao ta đi tìm người ta đâu.”
Tuổi trẻ thật tốt, tâm cảnh thanh xuân, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, như mặt trời mới mọc.
Mục Vân Nhạc bĩu môi, vuốt lại mái tóc, Nguyên nữ hiệp thật đáng ghét, người ta đã gần hai mươi, là hiệp khách ngay cả cường giả Ngoại Cảnh còn biết tiếng, thế mà cứ đối xử với người ta như con nít!
Cô đang định nói chuyện, thì thấy Nguyên Ương đã lắc lắc đầu, đi vào trong đám đông, chỉ để lại một bóng lưng.
“Gặp một người như vậy cuối cùng sẽ cảm thấy như thế nào...... lời thoại trong hí kịch dạng này nhiều lắm, đọc lúc nào thấy đau cả lòng, nhưng lại chẳng mang tới được cảm giác gì rõ ràng, không mô tả ra được cảm xúc của Nguyên nữ hiệp......” Mục Vân Nhạc sờ sờ môi, đăm chiêu nghĩ.
Vương Đồng bên cạnh xuất thần, nếu có một ngày Vân Nhạc cô nương mất tích, ai nấy đều bảo cô đã chết, mình có đi khắp thiên sơn vạn thủy để tìm cô không?
Ai, Chu quận Vương thị nổi danh nhân nghĩa lễ nhạc, quy củ rất nặng, sợ là không cho phép đệ tử được làm như vậy.
Mục Vân Nhạc không còn cảm hứng đi chơi, cả người trầm tĩnh lại, khôi phục phong thái “Sấu Ngọc kiếm” ngàn dặm độc hành, nghiêng đầu nói với Vương Đồng: “Chúng ta đi tìm Lương tiền bối đi, xem có cần chúng ta hỗ trợ gì không.”
Thực lực đương nhiên không thể so với Lương Cửu Châu, nhưng Lương Cửu Châu chỉ có một mình, không có người giúp đỡ.
Vương Đồng đang chìm trong suy nghĩ mà đau lòng, giật mình cuống quít: “Được!”
Hai người đi tới Họa Mi sơn trang, gần tới nơi, Vương Đồng nhìn thấy một người quen, một người đã biết từ khi tóc còn để chỏm.
“Hắn không phải đi với Hà Mộ Hà đại hiệp du lịch thiên hạ sao?” Thân ảnh kia đã lướt qua, Vương Đồng không ngừng nhìn quanh.
“Vương công tử?” Mục Vân Nhạc gọi gã.
Vương Đồng hít sâu: “Vân Nhạc cô nương. Ngươi đi tìm Lương đại hiệp trước, ta đi ôn chuyện với bạn cũ rồi sẽ tới.”
“Được.” Mục Vân Nhạc gật đầu.
Hai người chia tay, Mục Vân Nhạc đi tới Họa Mi sơn trang.
Cô được dẫn tới một gian phòng khách. Cửa phòng đóng chặt, bên trong khí tức bình thường.
Đông đông đông. Mục Vân Nhạc gõ cửa.
Két một tiếng, cửa phòng không gió tự mở, bên trong, Lương Cửu Châu và chủ sự của Họa Mi sơn trang nằm im như đang ngủ say, trên ghế chủ tọa có một nữ tử mặc lụa mỏng mỉm cười ngồi ngay ngắn, hoa dung nguyệt mạo, cả người không có chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không dụ hoặc người, mặc dù nữ nhân mà Mục Vân Nhạc còn không tránh khỏi miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh hơn, không dám nhìn thẳng đối phương.
Người gác cổng càng không thể rời mắt đi được, cả người run lẩy bẩy, chốc lát đã thoát tinh mà chết, ngã nhào xuống đất.
Phù phù! Tiếng hắn ngã xuống đất làm Mục Vân Nhạc bừng tỉnh, trong đầu lóe qua những hình ảnh sư trưởng trong tông môn chỉ bảo, nháy mắt đã biết được nữ tử trước mặt là ai!
Hoan Hỉ Bồ Tát!
Thứ tám Địa bảng, thứ hai Hắc bảng, Đại Tông Sư!
Ả tới đây để diệt khẩu?
Mục Vân Nhạc muốn rút kiếm, nhưng không biết vì sao cả người mềm nhũn, nhìn Hoan Hỉ Bồ Tát đứng lên, dáng người đung đưa đi tới, tặc lưỡi: “Dung mạo thiên thành, tâm như Xích Tử, âm nguyên dư thừa, thân có nội mị, lại còn kiếm pháp xuất chúng, chiến đấu giỏi, so với con bé Anh Ninh thì mạnh hơn nhiều, nếu ta sớm gặp được ngươi, truyền nhân Hoan Hỉ Bồ Tát đã không còn là nó rồi, nhưng không sao, hôm nay không muộn.”
Một mùi thơm lùa vào mũi, đầu óc Mục Vân Nhạc mê đi như chìm vào giấc mộng, giận tới mức muốn khóc, muốn rút kiếm, nhưng không có sức lực để làm.
“Chuyến đi này thật là đáng giá, gặp được một mầm non tốt, ừ, còn được tiểu bổ.” Cô nghe được Hoan Hỉ Bồ Tát nói như thế.
Vương Đồng không đuổi theo kịp bằng hữu, mà uể oải đi đến Họa Mi sơn trang, nhưng tới nơi thì phát hiện có điều không đúng.
Không nhìn thấy người gác cổng!
Gã giật mình, nhưng nghĩ có Lương đại hiệp ở đây, hẳn là không có vấn đề gì, vì thế rút kiếm ra, cẩn thận đi vào, nhìn thấy cửa phòng khách mở toang, người gác cổng ngã lăn bên ngoài, bên trong không có một bóng người!
Không có một bóng người!
Không có Lương Cửu Châu, không có người của Họa Mi sơn trang, không có Mục Vân Nhạc!
Vương Đồng ngây dại.
............
Anh Ninh và Thiệu Trường Ca về tới thảo nguyên, dừng ở biên giới, hình như chờ cái gì đó.
Hai người đều mặc áo trắng, nhưng một người ngây thơ thuần mỹ, một người không cốc u lan, là dung mạo và phong tình hoàn toàn khác biệt.
“Ngay cả Lương Cửu Châu đã bị trọng thương mà còn không đuổi kịp, trở về e là sẽ bị trừng phạt.” Thiệu Trường Ca đi qua đi lại, váy trắng bay bay.
Anh Ninh cười như hồ ly, không nói gì, chỉ đứng im nhìn Thiệu Trường Ca sốt ruột.
Thiệu Trường Ca không ngu, chỉ sau tích tắc đã nhận ra có điều không đúng, quay đầu nhìn Anh Ninh: “Trước chẳng phải ngươi bực mình vì chuyện Lương Cửu Châu hay sao?”
“Nhưng mà chuyện đã qua rồi, cần gì phải làm nhiễu loạn tâm tình của mình?” Anh Ninh cười duyên.
Thiệu Trường Ca nheo mắt: “Các ngươi còn có chuẩn bị khác?”
Anh Ninh không thừa nước đục thả câu, cười tủm tỉm: “Chỉ là gia sư vừa vặn không bận gì, nên tự thân xuất mã, đã tới tòa thành phía trước chặn lại.”
“Hoan Hỉ Bồ Tát......” Thiệu Trường Ca lầm bầm. Nếu tiểu thư nhà mình không chết, bây giờ hạng nhất và hạng nhì Hắc bảng chắc chắn không phải là “Ma Đế” Tề Chính Ngôn và Hoan Hỉ Bồ Tát!
“Tính thời gian, gia sư hẳn đã sắp quay trở về.” Anh Ninh nhìn chân trời, chuẩn bị nghênh đón sư phụ.
Đúng lúc này, một làn khói đen hiện ra, có bóng người hiện lên, mặc trường bào đen, khuôn mặt lạnh lùng, mơ hồ nhìn ra nét khôi ngô của thời thiếu niên.
Thiệu Trường Ca biết người mình chờ đã tới, người chủ sự của hành động đuổi giết lần này, “Bách Khuyết Thiên Ma” Đoàn Thụy lừng danh của Diệt Thiên môn.
Mười năm trước còn chưa có tiếng tăm gì, nhưng bây giờ đã nằm trong hàng ngũ Bát Đại Thiên Ma, khiến mình và Anh Ninh không dám nhìn thẳng!
Đoàn Thụy lạnh lùng nhìn các cô, không chút nào sợ hãi thế lực sau lưng các cô: “Các ngươi thất bại?”
Hàn ý thấm vào thân thể, Anh Ninh không nhịn được run run, cố gượng cười: “Gia sư đã tự mình ra tay.”
“Bách Khuyết Thiên Ma” này không đam mê nữ sắc, chính thực là một tà ma hàng thế, ngay cả người trong tả đạo nhắc tới y còn không rét mà run.
“Hoan Hỉ Bồ Tát ra tay?” Đoàn Thụy chắp tay sau lưng, không nói gì nữa, kiên nhẫn đợi.
Thời gian trôi qua, Đoàn Thụy dần dần mất đi kiên nhẫn: “Hoan Hỉ Bồ Tát sao vẫn còn chưa trở về?”
Anh Ninh kỳ quái, bình thường giờ này hẳn là sư phụ đã tới rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Với thực lực của ả, các Địa tiên không ra, gặp phải Pháp Thân thoát được mà!
“Gia sư có lẽ có phát hiện được chuyện gì khác.” Anh Ninh suy nghĩ lý do.
............
Đốc, đốc, đốc, tiếng gõ mõ vang, trong núi hoang, một ngôi miếu đổ nát thanh tịnh.
Một tăng nhân áo xám ngồi cạnh tượng phật, hướng mặt về phía hoa sen, hai mắt nhắm nghiền, khẽ gõ vào mõ gỗ.
Trong điện, Hoan Hỉ Bồ Tát đứng ngay ở giữa, dưới chân có cửu phẩm đài sen.
Không bị Hoan Hỉ Bồ Tát ảnh hưởng, Mục Vân Nhạc khôi phục thanh tỉnh, nhìn chung quanh, mờ mịt nghĩ, sao mình lại về chỗ miếu của đại sư Chân Định?
Đốc, đốc, đốc, Hoan Hỉ Bồ Tát sắc mặt trịnh trọng, ả bỗng động, đài sen tỏa ánh sáng ngời, chạy ào hướng ra ngoài điện.
Độn quang vừa khởi, trước mặt ả đã sáng lên, ả lại nhìn thấy phật tượng đang đau khổ nhìn mình, tăng nhân áo xám gõ mõ, giống hệt với trước khi ả kích phát độn quang.
Hoan Hỉ Bồ Tát càng thêm ngưng trọng, dừng độn quang, Âm Dương lưu chuyển, muốn bỏ chạy đi xa.
Thân ảnh lấp lóe, ả lại nhìn thấy tượng phật, tăng nhân áo xám ngồi gõ mõ.
Đốc, đốc, đốc, đại điện thanh tịnh mà tịch mịch, trong ao nước những đóa hoa sen tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
4707 chương
692 chương
131 chương
1788 chương
1619 chương
580 chương
98 chương