Dịch giả: Tiểu Băng Chỗ chưa hết của “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” là ở chỗ nào? “Là chỉ một đao cuối cùng ‘Bước vào trường hà, mệnh không chú định’ của ‘Bá Vương Lục Trảm’?” Mạnh Kỳ đứng im suy nghĩ, “Nhưng một đao này hình như là chỉ có truyền thuyết mới chém ra được, dùng để triệu hồi tất cả các ấn kí ‘ta khác’ ở các vũ trụ các nơi đất trời khác ra, cùng lúc công kích kẻ địch. Đối với mình, chiêu này vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng bá đạo, chính là một kích không để lại đường lui, rất có phong cách Bá Vương.” “Nhưng một đao này đối với một người thoát khỏi đại năng nhân quả và Lục Đạo ràng buộc như mình thì không có ý nghĩa thực tế.” “Úy......” Đang nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ đột nhiên khẽ di một tiếng, lúc cảm ngộ “Bá Vương Tuyệt Đao”, nhìn hình ảnh một đao cuối cùng hình như có chút vấn đề, dùng kiến thức hiện giờ nghĩ lại, hình như không còn giống trước! Khi đó thứ hắn nhìn thấy là: một con sông hư ảo, sóng gợn lấp lánh, không thấy chỗ đến, chẳng biết đi đâu, dù chưa hề nhiễm tang thương, nhưng lại tích đầy trần ai, mang tới cảm giác bao năm không thay đổi, tuế nguyệt trôi qua, khắp nơi trong dòng sông bay ra nhiều thân ảnh, có bá vương mặc giáp đen, có nam tử cầm kích ôm một nữ nhân áo trắng, có thiếu niên hai tay nâng đỉnh, rất nhiều hình ảnh khác nhau, lẳng lặng lơ lửng. Một đao này rõ ràng đã bước vào dòng sông thời gian, triệu hồi ra hình ảnh của quá khứ, có cái là hình ảnh của thế giới này, cũng có cái là hình ảnh ‘ta khác’ của những thế giới khác được gọi về, và đều là hình ảnh trong quá khứ của Bá Vương! Mẹ nó...... Bá Vương đây chính là đã có dấu hiệu của Bỉ Ngạn? Hơn nữa theo mô tả của Tô Vô Danh, “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” không chỉ là chém đứt sự liên hệ giữ người thả câu và bản thân, mà còn chém đứt cả những mối dây liên hệ của kiếp trước, kiếp sau với kiếp này, với tiền đề đại năng sau lưng chính là Bỉ Ngạn giả. Một đao “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” này của Bá Vương có đặc thù của Bỉ Ngạn, vậy có phải chăng chứng minh rằng đại năng sau lưng ông là Bỉ Ngạn giả? Nhưng chẳng phải đó là Lôi Thần sao? Chẳng lẽ Lôi Thần đã đăng lâm Bỉ Ngạn? Nhưng mà trong những năm Thượng Cổ, trước khi Lôi Thần mất tích, tuy y đã vượt qua truyền thuyết, nhưng khoảng cách đến bờ vẫn còn rất xa, sau đó thì không còn lời đồn hay sự tích nào nữa, chỉ để lại thi thể, có vẻ là tọa hóa đã lâu, không có đạo lý nào đột nhiên trở thành Bỉ Ngạn giả! Hô, Mạnh Kỳ thở hắt ra, chợt nghe thấy người gác cổng kêu mình: “Tô công tử! Tô công tử!” Mạnh Kỳ quay đầu qua: “Chuyện gì?” Người gác cổng cười: “Công tử thứ lỗi, tiểu vừa rồi quên một việc.” “Chuyện gì?” Vương đại thần côn còn có lời nhắn khác nữa? Người gác cổng nhìn quanh một vòng, thấy không có ai, mới truyền âm nhập mật: “Tô công tử, tổng quản ngoại vụ của Tố Nữ đạo Huyền Nữ nhất mạch tìm ngài, muốn thông qua Vương gia chúng ta chuyển tin cho ngài, muốn ngài tới tìm họ.” Huyền Nữ nhất mạch? Bọn họ muốn nói cái gì? Mạnh Kỳ vừa vui vừa sợ: “Tổng quản đó đang ở đâu?” “Sau khi công tử ngài tiêu diệt Sinh Tử Vô Thường tông, ông ta liền tới Vương gia chúng ta xin giúp đỡ, nhưng hiện giờ ông ta không còn ở đây nữa, mời công tử tới khách viện chờ, chúng ta sẽ báo cho ông ta.” Huyền Nữ nhất mạch nửa chính nửa tà, Vương gia cũng không kiêng kị giữ mối liên hệ với họ. Tu luyện ở đâu mà chẳng được, Mạnh Kỳ gật đầu: “Mời dẫn đường.” Ở khách viện Giang Đông Vương thị mấy ngày, Mạnh Kỳ gặp được tổng quản ngoại vụ của Huyền Nữ nhất mạch. Người này họ Túc tên Bắc, mặt trắng nõn, ngũ quan hài hòa, rất có dáng vẻ thư sinh, nhưng khí huyết tràn đầy, cơ bắp đầy sức mạnh, khí tức hừng hực như núi lửa. Thực lực tiếp cận Tông Sư...... Mạnh Kỳ chắp tay: “Túc tổng quản, Huyền Nữ nhất mạch tìm mỗ có chuyện gì?” Túc Bắc nhìn Mạnh Kỳ, cảm giác người này hoàn toàn giống thường nhân, không có gì đặc biệt, nhưng chính điều này mới làm ông ta kiêng kị, với thực lực của ông ta mà không nhìn ra được sâu cạn của Mạnh Kỳ! “Tô công tử liên lạc Pháp Thân cao nhân, tiêu diệt Sinh Tử Vô Thường tông, một trận chiến làm khiếp sợ thiên hạ, Huyền Nữ nhất mạch ta vô cùng bội phục, muốn mượn sức của công tử. Tông chủ quyết định đem Bá Vương Tuyệt Đao giao cho công tử chấp chưởng, chỉ cần sau này nếu Huyền Nữ nhất mạch ta gặp nạn, công tử có thể trượng nghĩa ra tay hoặc ra mặt giúp cho!” Túc Bắc nói. Chấp chưởng Bá Vương Tuyệt Đao? Không cần điều kiện gì nữa? Mạnh Kỳ vui lắm, nhưng cũng thấy khó tin. Sinh Tử Vô Thường tông bị hủy diệt đã làm Huyền Nữ tỉnh ra, nhìn ra bản sự của hắn? Hắn vận chuyển Nguyên Tâm ấn, cảm ứng Túc Bắc cảm xúc biến hóa, ai ngờ Túc Bắc người mang dị bảo, không nhìn rõ được. Chỉ thấy được một tí hồi hộp, và một tí mong chờ...... “Lời này là thật?” Mạnh Kỳ hỏi lại. “Thiên chân vạn xác.” Túc Bắc cười, “Ta làm sao dám mang chuyện như vầy ra nói giỡn? Lỡ công tử một đao chặt ta làm hai thì sao!?” Đây thật là buồn ngủ gặp được chiếu manh! Nếu “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” và “Bước vào trường hà, mệnh không chú định” đều đề cập đến quá khứ, mình sẽ thoải mái hơn rất nhiều, tu luyện nhập môn một môn công pháp và tự sáng một môn công pháp đương nhiên là độ khó khác nhau xa lắc. Chưa kể đây là quyết định của Huyền Nữ, “Bá Vương Tuyệt Đao” tuy vẫn còn chưa tán thành mình, khiến mình có thể cảm ứng được nó, nhưng nếu nó rơi vào trong tay hắn, cảm ngộ được hay không cũng không thành vấn đề. Mạnh Kỳ cười: “Túc tổng quản đảm nhiệm ngoại vụ, ở trong tông địa vị không thấp a.” Túc Bắc lắc đầu cười: “Công tử khích lệ, ta chỉ là vận khí tốt, có chút túc thế nhân duyên với một ứng thân của tông chủ mà thôi.” Mạnh Kỳ nhìn nhìn mũ, ách, khăn vén,… của ông ta: “Ra vậy, Túc tổng quản, nếu quý tông đã có thành ý, sao không mang Bá Vương Tuyệt Đao tới Quảng Lăng?” “Trong tông không có ai cầm nó lên được cả.” Túc Bắc cười khổ, “Bất quá tông chủ biết công tử cẩn thận, sẽ không tùy tiện đi vào Tố Nữ Tiên Giới, nên đã tự mình tới Quảng Lăng, để lập khế ước với công tử.” “Tông chủ quý tông ở đâu?” Mạnh Kỳ hỏi. Túc Bắc chỉ chỉ phía bắc: “Tông chủ đang ở trên lâu thuyền đợi.” Nói xong, ông ta bổ sung thêm: “Quảng Lăng có tuyệt thế thần binh trấn áp, tông chủ không dám vào thành.” Trên sông ngoài thành Quảng Lăng...... Mạnh Kỳ là người to gan, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định đi. Trên thế gian này, người có thể giữ chân được hắn không nhiều, chưa kể đây là ở Quảng Lăng, chỉ cần có chút dao động, Vương gia sẽ nhận ra ngay, Lạc Thư đâu phải là để trang trí cho vui! Báo cho biết Vương gia một tiếng xong, Mạnh Kỳ và Túc Bắc ra khỏi thành, đi tới bờ sông, trên một chiếc lâu thuyền ở bờ bên kia, thắp đèn đuốc sáng trưng. “Tông chủ đang ở trên thuyền.” Túc Bắc cung kính dẫn đường. Hai đạo độn quang vừa tới gần thuyền, ánh đèn trên thuyền thi nhau tắt ngúm, cấm pháp mở ra, tỏa ra sương mù, bên trong có những đốm sáng thần thánh. Mạnh Kỳ nhìn về phía đầu thuyền, trong làn sương mù lấp lánh một người đi ra, áo trắng xuất trần, dung nhan tinh xảo, khí chất không linh, tiếu mĩ tuyệt luân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, đâu phải là Huyền Nữ, rõ ràng là “Đại La yêu nữ” Cố Tiểu Tang! Đôi mắt của Cố Tiểu Tang vô cùng đạm mạc, không hề có chút linh động tinh linh. Quang hoa quanh người Túc Bắc sáng rực, định phá không độn đi, thì ra là một luân hồi giả! Đúng lúc này, giọng nói vô tình của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên: “Xác nhận, Chân Định đã bước qua nấc thang trời thứ ba, đạt yêu cầu tiến hành nhiệm vụ tử vong lần thứ ba.” “Xác nhận, đang gặp ‘Đại La yêu nữ’ Cố Tiểu Tang.” “Xác định, nhiệm vụ tử vong lần thứ ba bắt đầu, trong vòng bảy ngày, phải giết chết ‘Đại La yêu nữ’ Cố Tiểu Tang, người vi phạm gạt bỏ, thành công được thưởng ‘Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói’ của ‘Bá Vương Lục Trảm’ và một tấm Luân Hồi phù.” Đầu Mạnh Kỳ nổ vang, nhiệm vụ đã bắt đầu, mà mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng! Mây đen thổi qua, che khuất một chút ánh sáng cuối cùng. ............ Giang Đông Thiên Mệnh quan, Thiên Mệnh đạo nhân ngồi trên nóc nhà, nhìn bầu trời tối đen, thở dài: “Mệnh trung chú định, chung quy khó thoát.”