Dịch giả: Tiểu Băng Vừa cầm được “Khai Thiên ấn”, Mạnh Kỳ lập tức hấp thu chân ý truyền thừa. Không có tiếng nổ hư ảo, cũng không có cảm giác não bộ bị oanh tạc, tầm mắt Mạnh Kỳ tối sầm hẳn đi, không có màu sắc, không có âm thanh, không có trên dưới trước sau trái phải, cũng không có quá khứ hiện tại tương lai, chỉ có một điểm, nhìn vô cùng xa mà cũng vô cùng gần, một điểm ẩn chứa tất cả, một điểm không thể nào miêu tả được bằng lời, một điểm không thể dùng tư duy logic mà suy đoán được. Mạnh Kỳ tu luyện “Nguyên Thủy Kim Chương”, biết cái điểm này chính là kì điểm, là đa nguyên vũ trụ kì điểm, là chân thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn! Một làn ánh sáng không biết từ đâu phát ra, kì điểm theo đó to dần lên, từ trạng thái hoàn toàn không hợp logic, không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được đột ngột thay đổi, trở thành thể kết hợp nhiều mặt mâu thuẫn với nhau, quá khứ hiện tại tương lai cùng tồn tại, trên dưới trước sau trái phải không phân. Ánh sáng biến đổi, như trở thành một cái rìu hoặc một lá cờ, nó chém một nhát về phía trước, kì điểm vỡ ra, ánh sáng vô tận bừng lên, năng lượng ầm ầm trút xuống, tạo nên một vụ nổ khủng bố không thể nào tưởng tượng nổi, khái niệm trên dưới trước sau trái phải bắt đầu xuất hiện, tồn tại hư không, “Tâm niệm” xuất hiện, nhưng vô cùng mơ hồ, khi có khi không, quá khứ hiện tại tương lai bắt đầu chia giới, diễn hóa thành một con sông thời gian sóng gợn lấp lánh, xuất phát từ ban sơ, nhưng không biết là chảy đi đâu. Vụ nổ như con sóng lớn, bên trong xuất hiện bọt sóng, và bọt khí, mỗi một bọt sóng và bọt khí đều là một hệ thống vũ trụ, một phương đất trời, chúng không ngừng sinh rồi diệt, diệt rồi lại sinh. Không biết qua bao lâu, đại bạo tạc dần bình ổn xuống. Âm Dương phân hoá, thanh khí nổi lên, ngưng tụ thành Cửu Trọng Thiên, trọc khí trầm xuống, suy diễn ra Cửu U, địa hỏa phong thủy xuất hiện, không đâu không có. Địa hỏa phong thủy, hủy diệt bao phủ hư không, sau đó dần dần bình ổn, từng tầng vũ trụ theo đó sinh ra, khái niệm trên dưới trước sau trái phải cũng hoàn toàn xuất hiện. Trong mỗi một vũ trụ lại suy diễn địa hỏa phong thủy riêng của mình, mãi đến khi tứ tượng ngưng tụ ra các hằng tinh, các mặt đất, hằng tinh nối thành tinh hệ, tinh hệ diễn biến thành Ngân Hà, mặt đất lan rộng ra, thiên không hóa thành thương khung. Trong quá trình cảm ngộ những hình ảnh ấy, nguyên thần và nhục thân của Mạnh Kỳ cảm ứng, biến hóa theo. Ở ngực hắn, bốn màu đỏ xanh đen trắng suy diễn thành tứ tượng, mặt đất dưới chân hình thành địa hỏa phong thủy tứ lược, sau đó quy về Âm Dương. Âm Dương hướng lên trên, muốn trở lại Vô Cực, trong tay phải là Khai Thiên ấn lực lượng diễn hóa, thiên hành kiện, không ngừng vươn lên, chân phải Mậu Kỷ là tượng trưng cho Khai Thiên ấn chịu tải vạn vật. Địa thế khôn, hậu đức tái vật. Hai thứ tràn rộng lên trên, giao hội ở Nê Hoàn, ngưng tụ ra một cái hư ảnh Khai Thiên ấn, giống cờ mà không phải cờ, giống búa mà không phải búa. Tâm ở ngực, hư không ở chân trái không ngừng biến hóa, muốn trở về nguyên sơ, hình thành vô cực, đồng thời chân phải và nội phủ tì tạng nối kết với nhau, Mậu Kỷ ấn và Tứ Tượng ấn hợp tác suy diễn, hư không bao phủ cả âm dương và tứ tượng, do khai thiên mà thành. Bảy ấn cùng được Đạo Nhất cổ đăng hiện ra trong mắt Mạnh Kỳ chiếu rọi, dưới ánh sáng của nó, cùng nhau suy diễn biến hóa. Cửu ấn đã lấy được được tám, đa phần nội dung đã dung hợp vào nhau, Nguyên Thủy Kim Chương đã sắp thành một chỉnh thể! Trong tích tắc, Mạnh Kỳ đã hiểu ra mối liên hệ giữa Nguyên Thủy cửu ấn, cũng hiểu được vật tượng trưng đối ứng cho Vô Cực ấn là cái gì! Khai Thiên ấn đối ứng Bàn Cổ phiên, Vô Cực ấn đương nhiên là đối ứng với kì điểm, không có sự vật nào cụ thể. Vô Cực ấn trực tiếp diễn hóa ra Âm Dương ấn, Tứ Tượng ấn, Nguyên Tâm ấn và Hư Không ấn, dựng dục Đạo Nhất ấn, Khai Thiên ấn, là cái đứng đầu cửu ấn. Khai Thiên ấn thoát thai từ Vô Cực ấn, nhưng lại khắc chế nó, diễn hóa ra Phiên Thiên Ấn và Mậu Kỷ ấn. Đạo Nhất ấn vô song vô đối, là chư quả chi nhân, Vô Cực ngoài thất ấn đều có quan hệ với nó, sáu ấn Mậu Kỷ Tứ Tượng, Hư Không Âm Dương lại có một mối liên thông nhất định với nhau. Nê Hoàn trên đỉnh đầu Mạnh Kỳ mở ra, Hỗn Độn khí bốc lên, một cái Bàn Cổ phiên lơ lửng, khiến Sở Trang Vương vừa mới đi không xa nhận ra không đúng, lập tức quay người trở lại. Khai Thiên ấn của y vẫn chưa nhập môn, nhưng bị bảy ấn kia kích phát liên lụy, khiến nó có hư ảnh hiện ra, tuy nhiên mơ hồ không rõ. Lúc ngưng tụ hư ảnh, Mạnh Kỳ không chút do dự chọn cái hắn quen thuộc là Bàn Cổ phiên, Bàn Cổ cũng là một tên gọi chuyên biệt dành cho Nguyên Thủy Thiên Vương, Nguyên Thủy Thiên Tôn! Sở Trang vương nhìn Mạnh Kỳ, thâm trầm thống hận, không ngờ mình lại bị thằng nhóc này dọa phải chạy đi, thua kém về dũng khí và khí thế! Tên nhóc kia có ý chí hướng tử cầu sinh, so với hắn, mình quả thực thiếu đi sự cay nghiệt và lãnh khốc với bản thân! Sở Trang vương nhìn Mạnh Kỳ cầm “Khai Thiên ấn”, khí thế kéo lên, tinh thần như điện, chuẩn bị ra tay. ............ Ngoài điện Tứ Tượng, Tề Hoàn công nhờ Nguyên Tâm ấn kết hợp Tụ Lý Càn Khôn vây khốn Tần Mục công, lại dùng Đả Thần tiên và Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ phỏng chế phẩm quấn lấy Minh Liệt công, khiến hai người không thoát đi được. Lúc này, Đường Văn vương cuối cùng cũng đuổi tới, mặc kệ ba người, lướt qua Tứ Tượng điện, vọt thẳng tới Khai Thiên điện. Tề Hoàn công thấy thế, tính tính thời gian, giả bộ không địch lại, Đả Thần tiên nhoáng lên một cái, vọt sang một bên, tụ bào mở ra, ném Tần Mục công ra ngoài. Hai vị Pháp Thân bá chủ cũng tạm gác chuyện trả thù, vội vàng vọt đi, Tề Hoàn công chạy theo sau cùng. Bây giờ qua đó hẳn là ở đó cũng đã kết thúc, nếu Tô Mặc sư điệt thuận lợi lấy được Khai Thiên ấn, mình sẽ giúp hắn đào tẩu. Còn nếu Tô Mặc sư điệt thất thủ, mình sẽ tiến hành công kích, gây nên hỗn chiến! Lần trước thăm dò Ngọc Hư cung rất thuận lợi, rất nhiều kế hoạch chưa hề dùng tới, hôm nay vừa lúc có chỗ dùng! ............ Thấy Sở Trang vương định ném Khốn Tiên thằng, Mạnh Kỳ lập tức lấy một sợi tóc, cuốn lấy Khai Thiên ấn, tay trái xuất hiện Thất Sát bi. Pháp bảo! Tên này từ đâu có được nhiều bảo vật thế! Sở Trang vương hơi giật mình. Mạnh Kỳ tay phải nắm Linh Bảo hỏa đao, tay trái xách Thất Sát bi, dùng nó thay kiếm. Hắn mỉm cười một cái, bỗng nhiên tiêu thất, như dung nhập vào hư không! Thương Thương Mang Mang Toái Càn Khôn! Khốn Tiên thằng trong tay Sở Trang vương bị mất đi mục tiêu, không ném ra được. Sở Trang vương giật mình, quét mắt bốn phía, để tìm Mạnh Kỳ. Dù thằng nhóc có biết na di, thì trong gấp gáp cũng sẽ vẫn để lại dấu vết. Đúng lúc này, Sở Trang vương cảm ứng được đám ‘lão bằng hữu’ Đường Văn vương, Tần Mục công đang chạy tới. Y nhíu mày, cơ thể hóa thành hư vô, lúc ở chỗ này, lúc ở chỗ kia, bao phủ toàn bộ Khai Thiên điện. “Tìm thấy ngươi rồi!” Sở Trang vương trong lòng vui vẻ, không kịp hiện thân, ném Ngọc Như Ý về hướng cạnh cửa, định đánh đám người Tần Mục công để tạo ra hỗn loạn, giành cơ hội thời gian đuổi theo thằng nhóc kia! Ngọc Như Ý tỏa ánh sáng chói lòa, đánh vào hư không. Đương! Một tiếng vang thanh thúy. Mạnh Kỳ dùng Thất Sát bi và Linh Bảo hỏa đao chặn ở trước người, đỡ được Ngọc Như Ý, hoa lửa tung tóe. Một kích này, Sở Trang vương đã sử ra toàn lực, Mạnh Kỳ vì ứng phó vội vàng, bị đánh bay ngược ra ngoài, Tần Mục công thấy thế, lập tức xông về phía Mạnh Kỳ. Thấy có Pháp Thân ngăn trở, Sở Trang vương nhẹ nhàng thở ra, thoát ra khỏi hư vô, túm lại Ngọc Như Ý, vừa chạy về hướng Mạnh Kỳ vừa ném ra Khốn Tiên thằng. Đục nước béo cò, bày kế hại người, y đều là cao thủ! Kim Tiên Thằng sáng rực, biến ra dài ngoằng, bắn thẳng về ph1ia Mạnh Kỳ. Song Mạnh Kỳ cười khẽ, một thần nhân đầu đội khánh vân, tay cầm kim đăng xuất hiện. Ngọc Thanh Nguyên Thủy thân do Tề Hoàn công hóa thành vung tay áo, không phải nhằm vào Sở Trang vương, cũng không phải Tần Mục công, Minh Liệt công hay Đường Văn vương, mà là Mạnh Kỳ! Tụ bào nháy mắt hóa to, đất trời tối sầm, cuồng phong gào thét, hỗn hỗn độn độn, hút Mạnh Kỳ cả người lẫn vật vào trong! Khốn Tiên thằng bắn vào khoảng không! Thu Mạnh Kỳ xong, Tề Hoàn công lập tức xoay người, nhanh chân cất bước. Cây cờ nhỏ trong tay đón gió phồng to, vô số sen vàng bay ra, mỗi sen vàng lại tỏa ra vô số hào quang, bao quanh lấy Tề Hoàn công. Ba ba ba ba! Các loại công kích thi nhau đánh vào lớp màn sen vàng, sen vàng không ngừng vỡ tan, nhưng vỡ rồi lại sinh, diệt rồi lại hiện, Tề Hoàn công không chút do dự, một mạch chạy như điên. Ông nhờ vào Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ và Ngọc Thanh Nguyên Thủy thân, ngạnh kháng công kích, chấp nhận bị trọng thương, bỏ trốn mất dạng. Đám người Sở Trang vương vội vàng đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn là không kịp, đành trơ mắt nhìn Tề Hoàn công độn ra khỏi Ngọc Hư cung!