Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 871
Dịch giả: Tiểu Băng
Rắc rắc, U Minh Đế Quân nghe được tiếng xương cốt của mình ma sát, kêu lên, cảm giác được chúng đang bị kéo dãn ra bốn phương tám hướng, gã không còn kiểm soát, khống chế được chúng, mỗi bộ phận trong thân thể đều tự mình vận động, không còn là một chỉnh thể, cái gì Mạnh bà pháp, cái gì Hoàng Tuyền chân thủy, cái gì Tà Thần quyền lực, cái gì Sinh Tử Vô Thường Chân Nguyên, đều không thể nào sử dụng ra được, một đời tu vi không ngờ bây giờ lại bị người thao túng!
Cái xương tay này quả nhiên là cái đặc thù nhất, là cái khống chế cả bộ hài cốt Hoàng Tuyền, hèn gì bị người lấy đi...... Thân thể U Minh Đế Quân lúc thì hai sườn lồi ra, lúc thì xương quai xanh lõm vào, lúc lại hắc cốt xuyên qua làn da thòi ra ngoài, huyết hoàng lâm ly, như trong cơ thể có một con quái vật đang không ngừng quậy phá trong người.
Gã và Mạnh Kỳ vốn là đối thủ cùng đẳng cấp, gã vốn có thể dùng tích lũy nhiều năm và hài cốt Hoàng Tuyền để chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ cơ thể của gã đã mất đi khống chế, lấy cái gì để chống lại địch nhân?
Cao thủ tranh đấu, chỉ cần chênh lệch một chút xíu thôi, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có khả năng là nhân tố quyết định thắng lợi, U Minh Đế Quân lộ ra sơ hở lớn tới như thế, sao Mạnh Kỳ lại không tóm lấy cho được?
Hư không đột nhiên đung đưa, Mạnh Kỳ biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt U Minh Đế Quân cứ như là xuyên thấu hư không mà đến, tay trái cầm cái xương tay nhẹ nhàng điểm vào mi tâm U Minh Đế Quân.
Sương mù huyết hoàng đang lượn lờ quanh người U Minh Đế Quân bỗng nhiên tiêu tán, làm lộ ra gương mặt thật của gã. Một gương mặt tái nhợt không huyết sắc, hai mắt đỏ rực, đồng tử xanh lục, mũi cao thẳng, môi tương đối mỏng, hít thở âm khí màu đen, tay chân mọc đầy lông đen dày đặc như dã thú, trông rất đáng sợ.
Là người sống, nhưng giống cổ thi hơn!
Phốc, cái xương tay điểm vào mi tâm U Minh Đế Quân, gã muốn đưa tay lên cản, nhưng xương tay của gã không chịu nghe lời gã quay ngược ra ngoài, gã muốn dùng Sinh Tử bút nhưng xương bàn tay lại đẩy thần binh ra, tinh thần của gã bị dòng sông huyết hoàng đông cứng, trơ mắt nhìn cái xương kia điểm vào trán mình mà không có sức phản kháng, ngay cả muốn đồng quy vu tận cũng làm không được.
Cái xương tay này hoàn toàn khắc chế thân hình Hoàng Tuyền của gã, và hình như “Cuồng Đao” Tô Mạnh đã biết điều ấy, luôn biết điều ấy, bố trí lần này không phải là để đấu thử, mà là để chứng minh, quá trình rõ ràng, kết quả chú định!
Xoẹt, U Minh Đế Quân nghe được tiếng cơ thể mình bị đập vỡ, thịt đen, lông đen, máu huyết hoàng vỡ ra, dính vào những căn xương tối đen của Hoàng Tuyền, bị chúng hút sạch, khiến chúng càng thêm trơn bóng, càng thêm thần thánh.
Chỉ trong nháy mắt, U Minh Đế Quân hóa thành một bộ xương đen to tướng, không còn máu thịt.
Sinh Tử bút tự động hộ chủ, lại bị Mạnh Kỳ đã chờ sẵn, Linh Bảo hỏa đao bổ cho một nhát, làm nó bị đẩy ra.
Bắt lấy cơ hội, Mạnh Kỳ hai mắt trở nên sâu thẳm, khí chất trở nên phiêu miểu đạm mạc, như Thần Phật Tiên Thánh hàng lâm, thi triển “Biến Thiên Kích Địa đại pháp”!
Đem duy ngã độc tôn, A Nan Phá Giới đao pháp lấy tâm ấn tâm, Nguyên Tâm ấn, Âm Dương ấn cùng kết hợp vào cùng một lúc, thi triển “Biến Thiên Kích Địa đại pháp”, sáng tạo ra một chiêu thức công kích tinh thần do Mạnh Kỳ tự sáng tạo, cấp Ngoại Cảnh đỉnh phong, túc thế luân hồi, sáng nay lại diễn, mảnh vỡ nhảy ra, lại lịch kiếp này!
Mất đi nhục thể để dựa vào, không có Pháp Tướng tương trợ, lại bị Nguyên Tâm ấn dẫn bạo cảm xúc tiêu cực, U Minh Đế Quân chỉ hơi giãy dụa đã bị nguyên thần thất thủ, biển tâm linh gió nổi mây phun, từng khối mảnh vỡ ký ức màu vàng từ trong hải dương hiện lên.
Mạnh Kỳ không gọi tới những kí ức luân hồi không trọn vẹn của gã, hắn chỉ nhìn kiếp này.
Mang thai mười tháng, ngay lúc đang sinh thì mất, U Minh Đế Quân sinh ra ở trong quan tài, ngay trong xác của mẫu thân, gã khóc nỉ non, bị trưởng lão Sinh Tử Vô Thường tông đi qua phát hiện, nếu không đã chết ngạt ở trong quan tài......
Xuất thân đặc dị, thiên phú dị bẩm, gã tu luyện Hoàng Tuyền chân pháp và Sinh Tử Vô Thường Chân Nguyên cực nhanh, nhanh chóng trở thành nhân tài nổi bật, trở thành nhân tuyển trở thành tông chủ......
Gã đã không làm Sinh Tử Vô Thường tông thất vọng, tạo được tiến triển khi thăm dò chân thân Hoàng Tuyền, chỉ cần lấy được một cái thi thể sống Pháp Thân để làm môi giới, liền có thể hóa âm thành dương, chuyển tử thành sinh, ngưng thành Hoàng Tuyền chân thân thật sự, có được đặc thù truyền thuyết, tiếp cận thân thể truyền thuyết, chấp chưởng một phần quyền định đoạt sinh tử, nửa người nửa tiên, còn lợi hại hơn cả Tô Vô Danh hiện giờ, gần như ngang bằng Lục đại tiên sinh, ngày sau tiến giai truyền thuyết không còn gặp trở ngại......
Đáng tiếc, người tính không bằng “Thần tính”, Hoàng Tuyền Tà Thần khi để lại thi thể đã sử dụng ‘tráo môn’, bị cái xương tay kia ảnh hưởng, gã không thể phát huy ra được thực lực Đại Tông Sư, phát huy một thân sở học của mình, bí thuật cả đời của mình......
Đôi khi, vận mệnh thật không thể không làm người ta phải thở dài! Ý niệm cuối cùng của U Minh Đế Quân đối với Mạnh Kỳ quả thực là vô cùng quen thuộc:
“Không cam tâm a!”
Trong những mảnh vỡ kí ức, Mạnh Kỳ đã tìm được thứ muốn tìm, cái hài cốt Hoàng Tuyền này, Sinh Tử Vô Thường tông hơn ba ngàn năm trước khi trùng kiến tông môn, tổ sư của tông đã tìm được trong Cửu U “Hoàng Tuyền bí giới”, còn lấy được bí pháp luyện chế hoạt tử nhân, nhưng họ lại không phát hiện được tí dấu vết nào có liên quan tới Chân Võ đại đế.
Sinh Tử Vô Thường tông còn có một cái bí cảnh gọi là “Sinh Tử Vô Thường thiên”, cất giấu truyền thừa hoàn chỉnh, một phần chủ tài thần binh, nhưng ngay cả U Minh Đế Quân cũng không biết nó ở đâu, chỉ chờ hậu nhân cơ duyên xảo hợp tìm được, trùng kiến tông môn.
Đây chính là Vô Thường, Sinh Tử Vô Thường, nếu là có duyên, thì sẽ lại có cơ hội!
“Không có dấu vết Chân Võ đại đế......” Mạnh Kỳ bổ liền tám đao, mỗi một đao đều chém vào chỗ không, giống như muốn đào một khoảng hư không, tạo thành một cái lồng giam hư không, nhốt Sinh Tử bút vào trong đó.
“Chỉ còn có hai con đường hoàn thành Chân Võ nhiệm vụ liên hoàn, một là tiến vào Cửu U ‘Hoàng Tuyền bí giới’, tìm xem trong đó có manh mối gì về Chân Võ đại đế hay không, hai là chờ Đạo Nhất ấn nhập môn, dùng mối liên hệ trong minh minh của nó với ‘Hoàng Tuyền hài cốt’, tìm ra Hoàng Tuyền Tà Thần chuyển thế thân, kêu gọi lại kí ức túc thế của hắn, tìm xem Hoàng Tuyền hồi đó bị Chân Võ đại đế mang đi đâu!” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, xem ra cái thứ hai là thỏa đáng nhất, vì muốn thực hiện nó không cần phải dựa vào ai, không sợ bị người ngoài làm ảnh hưởng.
Bất quá Đạo Nhất ấn không hổ là ba ấn đầu tiên, chư quả chi nhân không phải muốn nắm là nắm được dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, thoa sen kiếm quang đột nhiên tiêu thất, cả cổ mộ giới trở nên mông lung hư vô, khiến Mạnh Kỳ như đang tiến vào Hải Thị Thận Lâu.
Một con đường từ mặt đất dâng lên, xoay quanh hướng lên trên, hình thành một ngọn sơn phong.
Một nam tử trung niên mặc bào dài, ngũ quan trong sáng dọc theo đường, từ từ hướng lên trên, giọng nói mờ mịt hư ảo không ngừng truyền đến:
“Vô thiện vô ác tâm chi thể, có thiện có ác ý chi động, biết thiện biết ác là lương tri, vi thiện đi ác là truy nguyên......”
“Tri hành hợp nhất......”
Mỗi câu nói đều thể hiện cả đời tìm tòi của y, suy nghĩ về trời đất, về đối người với người, về người đối với trời, người đối với tử vong, chúng kết hợp với nhau, tạo thành một con đường riêng đi tới đại đạo, dù Mạnh Kỳ không đồng ý với những quan điểm này cho lắm, nhưng hắn hiểu được chúng có những chỗ khiến người tỉnh ngộ, dẫn nhân suy tư.
Nam tử kia đi tới đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi, khí tức dần dần tiêu tán, những suy tư, sự không cam tâm như trở thành thực chất, khẽ khàng thốt ra câu hỏi cuối cùng:
“Đại đạo là cái gì?”
Hắn nhắm mắt, nước mắt rơi xuống, tọa hóa phía trước, không cầu sinh, không sợ tử, chỉ hỏi đại đạo là vật gì, chỉ tiếc không nghe thấy đại đạo.
Đại đạo là vật gì? Mạnh Kỳ đột nhiên hai mắt ướt át, tâm linh không thấu, tuy rằng mình không có cảnh giới tiên hiền, nhưng lại giống như thoáng cảm nhận được tâm cảnh và cảm xúc của họ.
Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.
Thân ảnh Tâm Thánh tiêu tán, hư phù tiêu tán, cổ mộ giới trở về bình thường, thi thể của ông lại trở về, nằm vào trong quan tài đồng xanh.
Hàn Quảng thở dài, giải quyết được nhanh như vậy, mình chỉ có thể bàng quan.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
4707 chương
692 chương
131 chương
1788 chương
1619 chương
580 chương
98 chương