Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 860
Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ ngẩn ra, quay đầu nhìn qua, trên boong lâu thuyền kia có một người mặc áo trắng, khuôn mặt trắng nõn, như tiên như thần, là Huyền Nữ truyền nhân Lưu La, hay từng gọi là Liễu Sấu Ngọc.
Dưới chân hơi hơi dùng lực, lâu thuyền đột nhiên trầm xuống, đứng lại giữa dòng sông, Mạnh Kỳ thu liễm tâm thần, vẻ không thèm để ý hỏi lại: “Mỗ thật ra muốn biết vì sao Lưu La cô nương biết hành tung của mỗ hơn!”
Lưu La mỉm cười, thanh nhã thoát tục: “Ta vừa vặn có chút thủ đoạn nhỏ.”
Ngay cả Huyền Nữ còn không tập trung vào ta được, chút thủ đoạn nhỏ của ngươi thì có thể à? Nét mặt Mạnh Kỳ không thay đổi, thấy Lưu La không muốn nói kĩ, thì hỏi: “Ngươi biết lai lịch của Vô Sinh lão mẫu?”
Nếu cô đã dám tới tìm hắn, hẳn là có chỗ để dựa vào, không sợ bị hắn bắt.
“Tô công tử quên ta từng rơi vào tay Cố Tiểu Tang một đoạn thời gian, từ chỗ nào đó đã nhìn ra vấn đề.” Lưu La tư thái thong dong.
“Ngươi muốn trao đổi cái gì?” Mạnh Kỳ cẩn thận hỏi.
Lưu La cười cười: “Ta bị biết bao nhục nhã trong tay Cố Tiểu Tang, nay có cơ hội trả thù, há lại bỏ qua? Cần gì phải trao đổi cái gì!”
Còn có người tốt tới cỡ này cơ à...... Mạnh Kỳ thay đổi ý niệm thật nhanh, chắp tay: “Xin được nghe cho rõ.”
Lưu La cười nhẹ nói: “Vô Sinh lão mẫu lai lịch bất phàm, là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của thời Thượng Cổ, sau này không biết vì sao hóa thành Vô Sinh lão mẫu.”
“Là?”
Lưu La nhìn Mạnh Kỳ, phun ra bốn chữ: “Dao Trì Kim Mẫu!”
Dao Trì Kim Mẫu? Một trong Thượng Cổ Ngũ Đế “Kim Hoàng” Tây Vương Mẫu! Mạnh Kỳ tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tới vẫn không kềm được chấn động.
Thời Nguyên Thủy, khi các bậc đại nhân vật thái cổ như Đạo Đức ít khi xuất hiện, Thượng Cổ luôn luôn lấy Ngũ Đế vi tôn, trong đó Thiên Đế cường đại nhất, lực đàn áp tứ đế còn lại. Ngoài ông ta ra, bốn người còn lại là Thanh Đế Hắc Đế Hỏa Hoàng Kim Hoàng, về mặt thanh danh, họ hơi nhỉnh hơn Cửu U Ma Giới Ma Chủ, Thiên Sát đạo nhân, cao hơn những người sau lục tôn trong Hoàng Đình Đạo Môn, vạn tộc hàng phục.
Trong đó, Thanh Đế Đông Vương công có một thân phận trong đạo môn cửu tôn là “Thái Ất Thiên Tôn”, còn có thân phận một trong tam thế phật là “Dược Sư Như Lai”, rất là thần bí, vô cùng mạnh mẽ, ở dưới Bỉ Ngạn là xếp trong số mấy người hàng đầu; Hắc Đế là Chân Võ đại đế, cũng là “Đãng Ma Thiên Tôn” trong Đạo Môn Cửu Tôn, xuất thân cổ xưa, là đồng tử của Đạo Tôn, chiến lực mạnh mẽ, dù Ma Chủ có cầm tuyệt thế thần binh “Ma Hoàng trảo” trong tay cũng vẫn không bằng, chỉ còn cách bỉ ngạn một quãng ngắn, là người nổi bật trong lớp người cùng cảnh giới; Hỏa Hoàng Phượng Hề thì là con phượng hoàng duy nhất từ khi khai thiên tịch địa tới nay, thân có ngũ đức, chưởng khống phần thế chi hỏa, vượt qua rất nhiều kỷ nguyên tới thời Thượng Cổ, sau này còn đăng lâm bỉ ngạn, trở thành vị thánh đầu tiên của yêu tộc, không thua gì Thiên Đế năm xưa.
“Kim Hoàng” Tây Vương Mẫu ngang hàng với những người này, đủ biết bà ta cường đại tới mức nào!
Bà ta chính là một trong vài người hiếm hoi nhìn thấy bờ bên kia, bỉ ngạn!
“Kim Hoàng” là một trong thần linh cổ xưa đầu tiên được sinh ra vào thời đầu thượng cổ, sau đó mới tới Thiên Đế, Thanh Đế, Hậu Thổ, Thủy Tổ và Hỏa Thần, hai người sau cùng bởi vì có thêm sự tồn tại của Chân Võ đại đế và Hỏa Hoàng Phượng Hề, nên dần dần tụt lại phía sau, không thể nào sánh bằng bốn vị đầu. Hậu Thổ sau khi Thiên Đế thành đạo không lâu thì tự nhiên vẫn lạc, hóa thân thành một thanh tuyệt thế thần binh, bởi vậy, Thiên Đế là chư thiên vạn giới chí tôn, Thanh Đế xưng là đứng đầu nam thần, Kim Hoàng thì được xưng là nữ tiên đệ nhất.
Bắt đầu từ những năm cuối thượng cổ, những lời đồn về Kim Hoàng bắt đầu ít đi, hình như chỉ trong một đêm đã mất tích một cách thành bí, và không có hóa thân hiện thế, nên bị người ta cho là đã thọ tẫn tọa hóa, là tồn tại lặng lẽ nhất trong Thượng Cổ Ngũ Đế, không ngờ bà ta lại bỏ qua cái thân phận một trong Thượng Cổ Ngũ Đế, bỏ qua danh hiệu “Kim Hoàng”, hơn hai mươi vạn năm làm “Vô Sinh lão mẫu”.
Nghĩ một hồi, Mạnh Kỳ nghĩ tới biểu hiện của Cố Tiểu Tang ở trong Cửu Trọng Thiên, lúc ấy cô rất là sành sỏi, các loại bố trí các loại bí ẩn đều thuộc nằm lòng, cái gì Bàn Đào viên, cái gì Thiên Phạt môn, cái gì Tam Sinh điện, cái gì mật đạo trong điện, cái gì Kiến mộc trụ cột, cái gì “Tam Sinh quả”, cái gì hai tầng trên cùng có Dao Trì vân vân.
Thì ra là về tới nhà của mình!
Lúc này, Mạnh Kỳ lại nhớ đến lời nói hắn đã nghe thấy trong Vô Cực điện:
“Hôm qua đủ loại hôm qua chết, hôm nay đủ loại hôm nay sinh.”
“Từ nay về sau, ta chính là Vô Sinh lão mẫu!”
Sau khi bà ta lấy được “Vô Cực ấn” huyền bí nhất thì hoàn toàn đại ngộ, bỏ qua Tiên Thiên Thần Thể, chém đứt ràng buộc và quá khứ, lập địa trùng sinh?
Nay Vô Sinh lão mẫu là một vị thần linh sống nhờ hương khói, nhưng lại khác với những thần linh hương khói bình thường, vì bà ta là võ đạo và Thần đạo kết hợp.
Như thế xem ra sau khi đại ngộ, lập địa trùng sinh sau, ba ta lại làm đột phá?
Có khi nào bà ta đã đăng lâm Bỉ Ngạn, thành tựu nửa bước Đạo Quả, giống như Hỏa Hoàng Phượng Hề?
Nếu thật sự là như thế, Thượng Cổ Ngũ Đế quả thật bất phàm, danh xứng với thực, có tới ba Bỉ Ngạn, cộng với A Di Đà Phật xấp xỉ Bỉ Ngạn, Thanh Đế và Chân Võ hành tung thành câu đố, chưa hẳn đã chết thật, nói không chừng cũng đã chạm đến cảnh giới này.
Thượng Cổ Ngũ Đế thật không đơn giản!
Mạnh Kỳ đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Cố Tiểu Tang, đấu với đại nhân vật cỡ nào, hi vọng thành công là vô cùng xa vời, bản thân hắn cũng vậy, thậm chí hắn còn không biết mình đang phải đấu với ai.
Hắn với Cố Tiểu Tang quả thực là đồng bệnh tương liên.
Theo bản năng, hắn bật hỏi: “Không biết Kim Hoàng đã đột phá hay chưa?”
“Đã lâu rồi bà ta chưa từng hiện thế, làm sao ta biết.” Lưu La mắt lấp lóe, “Nhưng hình như bà ta đang đi theo con đường kết hợp của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn, từ không đến có, từ bắt đầu đến chung kết, ý chí không nhỏ.”
Mạnh Kỳ phun ra trọc khí, bình tĩnh nói: “Cho dù chưa đăng lâm Bỉ Ngạn, thì bà ta hẳn cũng đã chạm đến ảo diệu thời gian, có thể trở lại quá khứ, có thể chiếu gặp tương lai, vậy sao lại còn phải đoạt xá?”
Những đại nhân vật bỉ ngạn, theo lời của Đại Tự Tại Thiên Tử, thì quá khứ hiện tại tương lai không đâu là không có, không bị vây trong khốn khổ tuổi thọ!
Lưu La nhìn ra mặt sông phía xa, giọng mờ ảo: “Chỉ cần vẫn bị ngập trong dòng sông thời gian, thì vẫn bị nó ảnh hưởng, không thể áp chế sự suy bại, nhưng nếu nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, thì sẽ rơi vào hỗn độn vô biên, không có suy nghĩ không có biến hóa không có thời gian, sẽ chìm vào ngủ say, chẳng khác gì tử vong, cho tới khi chư thiên vạn giới đến hồi kết thúc cũng không tỉnh lại được, cùng bị diệt vong với trời đất.”
“Cho nên, đa phần những người chạm được tới ảo diệu thời gian để chờ đợi cơ hội, đều lựa chọn trước khi nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, tiến vào hỗn độn, sẽ để lại vật phân thần chuyển thế để làm ‘Đạo tiêu’, để đảm bảo sau này có thể từ trong hỗn độn trở về.”
“Kim Hoàng có lẽ đã đạt tới cảnh giới này, cũng có thể là chưa tới, ta không biết rõ.”
Trong giọng nói của cô có mấy phần tang thương, cũng có mấy phần cực kỳ hâm mộ.
Cứ như đang nghe một đại năng từ cổ xưa nói chuyện vậy...... Mạnh Kỳ rùng mình, nhìn kỹ Lưu La, nhưng cô thanh nhã phiêu nhiên, như tiên xuất trần, chẳng có tí vẻ già cả cổ xưa nào cả.
“Nếu quả thật người ta đã chạm được tới ảo diệu thời gian, vậy chẳng phải là chúng ta không còn khả năng chống lại được hay sao?” Mạnh Kỳ ngoài hiếu kì, còn muốn tìm hiểu bí mật của Lưu La.
Lưu La khẽ cười, thánh thót như tiên nhạc: “Quá khứ không biết rõ, tương lai vô số khả năng, chưa chứng đạo quả, ai dám nói là mình thấy hết?”
“người đã chạm tới Bỉ Ngạn, quá khứ hiện tại tương lai có mặt khắp nơi đó là sự thật, nhưng cũng không phải là miêu tả hoàn chỉnh, chỉ cần nhớ lại một phần quá khứ, chiếu tới tương lai tương quan, tạo thành một sợi dây ở trong con sông thời gian, thì coi như cũng đã bước ra được biển khổ, đến bờ bỉ ngạn.”
“Sau đó, họ vẫn tiếp tục phải tu luyện, dùng ‘quá khứ’ để làm mạnh bản thân, hồi tưởng lại lúc thiên địa mới sáng lập, cố gắng tóm lấy những khả năng xảy ra của tương lai, thống nhất với căn nguyên đại đạo thời gian, đây chính là sự chênh lệch giữa Thiên Đế với những người như Nguyên Thủy Đạo Đức Linh Bảo.”
“Cho nên, trước khi họ đạt tới mục tiêu đó, thì tương lai cũng vẫn là khó dò, các người cũng vẫn còn cơ hội, để xem các người có thể tự mình thoát ra được hay không.”
Mạnh Kỳ nghe mà há hốc cả mồm, đại năng quả thực là khủng bố và thần thông quảng đại, nhưng hắn rất phấn chấn, vì như thế có nghĩa ông trời vẫn còn lưu lại một đường, tuy rằng xa vời, nhưng không đến nỗi tuyệt vọng!
Mặt sông dập dờn bồng bềnh, lâu thuyền của Lưu La lại động, một màn sương mù mỏng đột nhiên tiêu tán, mà Mạnh Kỳ lại không hề để ý thấy!
“Vì sao ngươi lại muốn nói cho ta biết những điều này?” Nhìn Lưu La đi xa, Mạnh Kỳ không nhịn được cao giọng hỏi.
Lưu La quay đầu, vẻ thoát tục biến mất, phồng má lên, oán hận nói:
“Bởi vì ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.”
Lâu thuyền tiếp tục trôi đi, tâm tình của Mạnh Kỳ trở nên cực tốt, nhưng vẫn thấy lo chuyện Vô Sinh lão mẫu.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
908 chương
68 chương
85 chương
109 chương