Dịch giả: Tiểu Băng Trời sáng khí trong, một màu xanh biếc, điểm xuyết chút mây trắng bềnh bồng, Liên Đài sơn vô cùng đẹp đẽ. Mạnh Kỳ không hề giấu khí tức, bay tới chân núi, để thể hiện tôn trọng, hắn đi bộ theo bậc thang đi lên đình nghỉ chân ở giữa sườn núi. Trong đình có bia đá do Thiếu Lâm tổ sư đời thứ sáu Nguyên Không thần tăng tự viết [Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật Đa kinh], mặt chính hướng vào trong núi mỗi một chữ đều các cầm nhất tướng, chư tướng phi tướng, nhìn là thanh tịnh. Lúc này, trong đình không phải là đệ tử áo xám, mà là hai tăng tiếp khách mặc tăng bào vàng, chấp tay niệm phật: “A Di Đà Phật, Phương Trượng thỉnh Tô thí chủ nhập tự.” “Thỉnh hai vị pháp sư dẫn đường.” Mạnh Kỳ hoàn lễ, so với trước kia, lần này rõ ràng long trọng hơn rất nhiều. Ai, hai tiếp khách tăng đều là hàng chữ Chân, cùng tuổi cùng khởi điểm với nhau, người ta đã là đại nhân vật danh chấn thiên hạ, mà mình vẫn còn quẩn ở bảy tám khối, đi làm cái chuyện đón tiễn khách! Hai bên phong cảnh như cũ, Mạnh Kỳ tiêu sái đi tới, không qua bao lâu, đã nhìn thấy tường vàng ngói đen, cánh cửa màu đỏ sẫm, hệt như ngày đầu tiên nhìn thấy. Nhưng hiện tại, hai cánh cửa lớn đã hoàn toàn mở, lộ ra quảng trường và bảo điện bên trong, ngoài cửa là một nhóm cao tăng cà sa đỏ, người dẫn đầu không còn râu tóc, người như cây khô, cầm Cửu Hoàn tích trượng, chính là Bồ Đề viện thủ tọa Vô Tư năm đó, là Thiếu Lâm Phương Trượng hôm nay, đứng hạng hai mươi bảy Địa bảng. Bên trái Vô Tư là Đạt Ma viện thủ tọa Không Kiến, bên phải là Bồ Đề viện thủ tọa, sư phụ Mạnh Kỳ, Huyền Bi, cao tăng còn lại trừ vài người đang bế quan, thì chỉ có Không Tuệ trấn thủ Tàng Kinh các, Xá Lợi tháp là không tới. Đây là lễ trọng nhất của Thiếu Lâm, cửa to mở hết cỡ, phương trượng tự thân ra đón, thủ tọa theo sau. Lễ này thường chỉ dùng để đón khách tôn quý nhất. Trước khi Không Văn viên tịch, ngoài các vị pháp thân, thì chưa từng có cảnh này xảy ra. Long trọng như thế khiến Mạnh Kỳ sửng sốt, tới lúc này hắn mới nhận thức được địa vị thật sự của mình. Hắn là Đại Tông Sư trở xuống đệ nhất nhân, không phải Đại Tông Sư nhưng hơn hẳn Đại Tông Sư, có tuyệt thế công pháp, chỉ là không có thần binh, đủ để tự thành lập một thế lực lớn, lại có quan hệ tốt với nhiều vị pháp thân, giao tình sâu nặng với nhiều thế lực hàng đầu, hiệp danh lan xa, thanh thế chính thịnh, đủ đứng ngang hàng với Thiếu Lâm phương trượng. “A Di Đà Phật. Lão nạp không có từ xa tiếp đón.” Vô Tư một tay dựng thẳng lên. Mạnh Kỳ chắp tay: “Phương trượng lễ ngộ như thế, vãn bối thụ sủng nhược kinh.” Nói xong, hắn nhìn về phía Huyền Bi, thấy vẻ u buồn của sư phụ đã phai nhạt đi nhiều, thì vui mừng, đại lễ tham bái: “Đệ tử gặp qua sư phụ.” Thấy Mạnh Kỳ tuy đã bị đuổi khỏi Thiếu Lâm nhiều năm, nay lừng danh thiên hạ, đứng trong hàng ba mươi cường giả hàng đầu thiên hạ, mà đối với Huyền Bi lại hay làm lễ đệ tử cung kính như thế, dù các cao tăng chưa từng gặp qua hắn cũng trở nên có thiện cảm với hắn, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt. Người biết nhớ tới tình cũ, tri ân như thế ngày nay đã ít lại càng ít! Huyền Bi miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng cũng mỉm cười: “Tốt, tốt, tốt!” Ba chữ tốt nói thay cảm xúc ngổn ngang trong lòng ông, ông không thể nói thành lời. Đồ đệ tốt! Cháu trai tốt! Thiếu hiệp tốt! Ngày xưa Khóc lão nhân chết đi đã chấm dứt mối thù hận trong lòng, nay đệ tử kiêm cháu trai trở thành nhân vật hàng đầu thiên hạ, giúp ông không còn sầu lo hồng trần thế tục, tâm linh như được gột rửa, đổi mới. Hàn huyên mấy câu, Vô Tư và các cao tăng Thiếu Lâm dẫn Mạnh Kỳ nhập tự, đi ngang qua mấy toà thiền viện và quảng trường, nghe được tiếng võ tăng hô vang tập quyền. Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn mấy lần, mỉm cười: “La Hán quyền chính là võ công nhập môn của ta.” Năm đó vì một bộ La Hán quyền, còn phải vất vả quét tước Tàng Kinh các, để cầu được Chân Vĩnh chỉ điểm, giờ đã có Như Lai thần chưởng, Tiệt Thiên thất kiếm, Nguyên Thủy Kim Chương, Bát Cửu Huyền Công, ngay cả công pháp pháp thân cũng không còn để ý lắm, thật sự là trước kia như mộng, thực là thổn thức. “La Hán quyền dung nạp biến hóa cơ bản nhất, phản phác quy chân, có thể dùng được đến cửu khiếu.” Vô Tư mỉm cười. Võ tăng thiền tâm không vững, dễ bị dao động, thấy bên này cao tăng tập hợp, quý khách giá lâm, thì không tránh được phân tâm, động tác trở nên có chút hỗn loạn, khiến các tăng dạy học quát vang, nhưng ngay cả tăng dạy học cũng còn ghé mắt qua bên này cơ mà!? Cái nam tử áo xanh, đi tay không kia chính là danh chấn thiên hạ “Cuồng Đao”? Kẻ được khen là “Pháp Thân trở xuống, một đao khó thoát khỏi”, khiến bao nhiêu là đệ tử của chùa cũng muốn kiêm tu A Nan Phá Giới đao pháp. Hắn cũng đã từng giống hệt đám người mình, ở đây múa quyền, mồ hôi như mưa, tu luyện công pháp kém cỏi nhất cơ bản nhất, nhưng mới bao nhiêu năm, nay đã trở thành đại nhân vật, ngồi cùng bàn với Phương Trượng! Cái gì gọi là tấm gương? Cái này chính là tấm gương! Ánh mắt của họ, Mạnh Kỳ đều nhận, theo Vô Tư đi tới, ngoài Đại Hùng bảo điện có mấy ngoại cảnh và cao thủ mở khiếu canh cửa, trong đó có một người Mạnh Kỳ vô cùng quen thuộc, “Võ si” Chân Bản và người dạy võ cho mình, Chân Diệu. Chân Bản đã là Thiên Nhân Hợp Nhất, hít thở hòa hợp với tự nhiên, Chân Diệu vẫn còn đang ở Thiên Nhân giao cảm. Hai người không đột phá ngay, mà chọn tích lũy chờ đợi. Ánh mắt giao nhau, Chân Diệu mất tự nhiên dời mắt đi, Chân Bản khẽ gật đầu. Mạnh Kỳ không nói gì, bước vào Đại Hùng bảo điện. Cửa điện khép lại, hai tăng nhìn nhau, đều thở dài, mình tiến bộ quả là không nhỏ, nhưng đối phương đã là đại cao thủ lừng danh thiên hạ, không còn ở cùng cấp độ với mình nữa! Đại Hùng bảo điện, nói chuyện một lúc, Mạnh Kỳ nói: “Vãn bối du lịch phía nam, ngẫu ngộ gặp được một nhánh truyền thừa của Địa Tạng Bồ Tát, bọn họ có [Địa Tạng Độ Hồn kinh] hoàn chỉnh và [Ma Kha Phục Ma quyền] không trọn vẹn.” Các tăng nhân biến sắc, [Địa Tạng Độ Hồn kinh] hoàn chỉnh? Đây chính là vật Thiếu Lâm đau khổ tìm nhiều năm mà không tìm được! Huyền Bi hiểu ngay ý của đệ tử, vui mừng cười: “Con, thực là có tâm.” Thực ra, có tâm này là đã tốt rồi. Vô Tư trầm ngâm một lúc: “Bọn họ muốn dùng [Địa Tạng Độ Hồn kinh] đổi [Ma Kha Phục Ma quyền]?” “Đúng vậy. Bọn họ đã ủy thác vãn bối chép một phần [Địa Tạng Độ Hồn kinh] về đây.” Mạnh Kỳ lời nói kinh người. Chúng tăng đều chấn động, đối phương lại tin tưởng Tô Mạnh tới như thế, dám ủy thác cho hắn một thứ như [Địa Tạng Độ Hồn kinh]! Họ còn tưởng phải qua mấy lần qua lại nữa mới được nhìn thấy kinh này. Mạnh Kỳ thuật lại lời của Ngu Tăng: “Chủ trì của họ nói: ‘Địa Ngục chưa không, thề không thành phật, chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề’, đây là đại hoành nguyện Địa Tạng Bồ Tát phát xuống, người đã đi con đường này, há có thể có ích kỷ chi tâm? Bản tự truyền thừa từ Địa Tạng Bồ Tát, cũng có từ bi chi niệm như thế, nếu truyền bá [Địa Tạng Độ Hồn kinh] có thể khiến càng nhiều oan hồn ác linh siêu thoát, có gì không thể?’” “A Di Đà Phật, thật đại từ đại bi, lão nạp mặc cảm.” Vô Tư nghe mà tán thưởng không thôi, sau đó trao đổi với các cao tăng, chỉ chốc lát đã trả lời kết quả.” Mong thí chủ đưa [Địa Tạng Độ Hồn kinh] cho Huyền Bi sư điệt đánh giá, nếu là thật, bản tự cũng sẽ không keo kiệt [Ma Kha Phục Ma quyền].” Quả nhiên giống hệt với mình đã đoán...... Mạnh Kỳ hai tay đưa kinh văn cho sư phụ, ông khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển nội cảnh, hiện ra Địa Tạng Bồ Tát Pháp Tướng. Huyền Bi niệm lên [Địa Tạng Độ Hồn kinh], theo từng chữ phát ra, khiếu huyệt của ông dần lên cảm ứng, nối nhau sáng lên, tỏa một màu lưu ly rực rỡ, chuyển động sinh tử áo nghĩa. Đến câu kinh văn cuối cùng, người ông đã được phủ trong màu lưu ly sáng chói, cơ thể ông hơi hòa vào với Pháp Tướng sau lưng, khó mà phân biệt được ai là Địa Tạng Bồ Tát, ai là Huyền Bi! Không ngờ, ông đã nhờ việc này mà bước qua nấc thang trời thứ ba, bước vào cảnh giới nửa bước Pháp Thân! Hèn gì cần có [Địa Tạng Độ Hồn kinh] hỗ trợ mới chứng được pháp thân...... Mạnh Kỳ nhìn mà vô cùng cao hứng. “A Di Đà Phật, quả đúng thực là [Địa Tạng Độ Hồn kinh].” Huyền Bi mở mắt, trả lời. Vô Tư cười, thỉnh Mạnh Kỳ chờ, sau một lát, Huyền Bi đã viết xong ngay tại chỗ một quyển [Ma Kha Phục Ma quyền]. Vuốt ve bìa sách màu hồng nhạt, Mạnh Kỳ thở ra, cuối cùng không có uổng công đi làm người tốt. Thái độ của Thiếu Lâm đối với hắn càng thêm tốt, càng thêm thân thiện, cùng nhau tham thảo võ học, thảo luận kinh Phật đạo thư, mãi tới chạng vạng mới bảo Huyền Bi dẫn Mạnh Kỳ nghỉ ngơi. Qua tầng tầng điện các, Mạnh Kỳ nhìn thấy Tạp Dịch viện ở phía xa, khẽ cười: “Nếu không phải nhờ cơ duyên xảo hợp, có lẽ con vận còn ở nơi đó.” “Huyền Tâm là hậu duệ của Bạch Trạch, do yêu quái biến hóa mà thành.” Nghe tới Tạp Dịch viện, Huyền Bi nhớ tới việc này. Mạnh Kỳ biết có yêu quái biến hóa, nhưng không biết đó là Huyền Tâm, nên nghe thấy thì hơi kinh ngạc, sau lại nghĩ vậy cũng đúng rồi. Năm đó Chân Quan bị trục xuất khỏi Tạp Dịch viện, lại nửa đường tiến vào phía sau núi, trở thành bán yêu chi thể, thật là có chút trùng hợp! Một lúc sau, Mạnh Kỳ đã về tới nơi từng ở, nhìn thấy tiểu sư đệ đang ngủ say, sắc mặt hồng hào, huyết khí sung mãn, trạng thái vô cùng tốt. “Tiểu sư đệ vẫn còn ngủ? Muốn chứng Thụy Mộng La Hán Kim Thân à?” Mạnh Kỳ khóe miệng run run, tiểu sư đệ nhìn cơ thể mà xem, thì đã là Ngoại Cảnh! Chả phải tiểu sư đệ học “Niêm Hoa chỉ” sao? “Trong mộng diễn pháp, trong mộng ngộ thiện, không hẳn là Thụy Mộng La Hán.” Huyền Bi vui mừng nói. Vì muốn củng cố cảnh giới, Huyền Bi đi tĩnh thất thiền định, Mạnh Kỳ lại nhìn tiểu sư đệ, trèo lên giường, hai tay gác sau gáy, tựa vào tường, bỗng có cảm giác mình như trở lại Tạp Dịch viện năm đó, thoải mái tự tại. Chuyện ban ngày xẹt qua đầu, hắn cười. Đất Chu, Lạc Ấp. Thân thể địa cầu của Mạnh Kỳ đổi dung mạo, đi vào thành. Cơ thể này cũng là bát trọng thiên, không có khác biệt tí nào cả. Mạnh Kỳ sở dĩ không đổi thời gian tu luyện, là vì sợ nếu tốc độ chảy thời gian không giống nhau, sẽ làm ảnh hưởng tới mối liên hệ với cái thân thể này!